Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A !

Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A ! - Chương 112: Đao! Đao! Đao! (length: 12320)

Thành phố Tô Châu, gần đây bầu không khí rõ ràng có gì đó không đúng.
Vốn dĩ, Tô Châu là một thành phố du lịch nổi tiếng, lượng khách du lịch đến tham quan có thể đứng top đầu cả nước.
Nhưng không phải dịp lễ mà vẫn có nhiều du khách đến Tô Châu như vậy thì quả là chuyện hiếm.
Tô Châu có một con sông được mệnh danh là "Sông sinh mệnh" - Sông Hộ Thành, dài khoảng 10 cây số, chảy xuyên qua thành cổ theo hướng nam bắc. Nước sông trong vắt, hai bên bờ rực rỡ, tập trung nhiều thắng cảnh văn hóa như lâm viên, cầu cổ và kiến trúc cổ.
Có thể cảm nhận rõ ràng rằng, gần đây số lượng người trẻ tuổi đến tản bộ ở Sông Hộ Thành tăng lên đáng kể.
Những người trẻ tuổi này, bất kể nam hay nữ, đều có chung một điểm: trên mặt họ phảng phất nét u sầu.
Trông như là đang bị chuyện tình cảm nào đó làm tổn thương?
Một vài thanh niên có chút “văn nghệ” thì ôm đàn ghi-ta, ngồi trên bậc thềm ven Sông Hộ Thành, bắt chước vẻ mặt u sầu của nhân vật chính [Chiêu Dương] trong "Khách trọ", vừa gảy đàn vừa hát bài “Bỏ trốn” kinh điển của Trịnh Quân:
"Dâng tuổi xuân cho đô thị huy hoàng sau lưng, vì giấc mơ này chúng ta đã trả giá."
"Dành tình yêu cho cô gái chân thật nhất bên cạnh ta, nàng theo ta ca hát, nàng theo ta phiêu bạt, theo ta lưỡng bại câu thương."
Có những người muốn thể hiện sự “văn nghệ” nhưng lại chẳng có tài cán gì.
Họ chỉ có thể đứng trên bờ sông, nhìn đám thanh niên văn nghệ đánh đàn hát, hết hút điếu này đến điếu khác.
Từ gói Lợi Quần đến Hồng Tháp Sơn, rồi lại từ Hồng Tháp Sơn đến Hiển Hách Môn, cuối cùng là Lan Châu.
Ban đầu, các chủ cửa hàng quanh Sông Hộ Thành cũng thấy lạ, giới trẻ bây giờ rốt cuộc bị sao vậy?
Đang độ tuổi thanh xuân tươi đẹp, không lo cống hiến cho đất nước mà lại ra đây Sông Hộ Thành sầu não, tinh thần uể oải?
Sau khi hỏi thăm thì mới vỡ lẽ, thì ra đám người trẻ này không phải có vấn đề gì về tinh thần, sở dĩ họ có vẻ muốn sống không muốn chết thế kia là vì... họ đọc một cuốn tiểu thuyết mạng tên "Ta 26 tuổi nữ khách trọ"?
Họ muốn đi con đường mà [Chiêu Dương] từng đi.
Họ muốn thổi ngọn gió tự do mà [Giản Vi] từng ngồi bên bờ sông, thích thú đón nhận.
Không biết đó là loại tiểu thuyết gì mà lại có ma lực lớn như vậy, thu hút lữ khách từ khắp nơi trên cả nước, từ Tây Bắc, Tây Nam, Đông Bắc, Đông Nam đến tận Tô Châu để "check in".
Nhưng những chủ cửa hàng xung quanh thì chỉ có một thái độ: hiểu!
Ta mặc kệ ngươi có phải bị tình cảm gì đó làm tổn thương hay không!
Ta mặc kệ rốt cuộc là ngươi bị cuốn tiểu thuyết kia đả kích đến mức nào!
Tóm lại, ngươi đến đây du lịch thì cứ chi tiền là được!
Thời gian này, lượng tiêu thụ thuốc lá ở khu vực quanh đây tăng lên rõ rệt.
Trong đó, các nhãn hiệu thuốc lá bán chạy bao gồm nhưng không giới hạn ở: Lợi Quần, Vân Yên, Phù Dung Vương, Tử Khí Đông Lai, Đông Trùng Hạ Thảo.
Một bên là bờ sông Hộ Thành với tiếng hát sầu thảm của những thanh niên văn nghệ.
Một bên là những người đi đường vây xem, hết điếu này đến điếu khác, miệng gần như không ngơi hút thuốc, khung cảnh vô cùng kỳ lạ.
Cả bờ Sông Hộ Thành Tô Châu gần như bao trùm trong bầu không khí ủ dột.
Thật khó tưởng tượng, một cuốn tiểu thuyết lại có sức ảnh hưởng lớn đến thế?
Nó không chỉ thu hút lượng lớn người đến đây, thậm chí còn khiến nhiều người trẻ tuổi "đau" đến muốn sống không được, muốn chết không xong, vô cùng bi thương?
Đi dọc Sông Hộ Thành, có thể tùy ý nghe thấy những độc giả ai oán, chửi rủa:
"Nhạc Dao, ngươi thật đáng thương a."
"Mưa Đêm, mày là đồ đáng chết! ! ! !"
Mặc dù tác giả Mưa Đêm Mang Ô Không Đeo Đao ra tay với độc giả cực kỳ tàn nhẫn.
Nhưng cuốn tiểu thuyết này dường như có một ma lực: hắn càng ngược ngươi, ngươi càng muốn xem.
Ngươi càng muốn xem, hắn lại càng ngược. Chính vì rơi vào vòng lặp “chết” như vậy mà những độc giả đang đuổi theo “Khách trọ” trực tiếp “dục tiên dục tử”, muốn sống không xong muốn chết không yên.
Ban đầu, cả Cục Văn hóa du lịch Tô Châu lẫn Cục Thuốc lá đều cho rằng đây là chuyện tốt.
Xem tiểu thuyết không chỉ kéo theo doanh số thuốc lá tăng lên mà còn thúc đẩy kinh tế du lịch địa phương, chẳng phải là một mũi tên trúng hai đích, song hỷ lâm môn hay sao?
Cho đến khi [Mưa Đêm Mang Ô Không Đeo Đao] miêu tả một đoạn cốt truyện trong “Khách trọ”: [Nhiều năm sau, Chiêu Dương và Giản Vi gặp lại, dù cả hai vẫn là người yêu nhất của nhau, trong lòng luôn có đối phương, nhưng vì Chiêu Dương không cầu tiến, biếng nhác, thêm vào Giản Vi ngoài mặt thì mạnh mẽ, trong lòng thì mềm yếu, nên cuối cùng hai người cũng không thể tìm lại cảm giác ban đầu. ][Cô bé mạnh miệng và chàng trai sĩ diện cuối cùng cũng phải chia xa. ] [Khi Giản Vi mất hết ý chí, ném chiếc đàn ghi-ta viền bạc, tượng trưng cho tình yêu của hai người xuống sông Hộ Thành, Chiêu Dương như mất trí lao xuống sông, cố gắng vớt chiếc đàn sắp chìm, bỏ mặc mình không biết bơi.] [Lúc Chiêu Dương sắp chết đuối, Giản Vi như phát điên cởi áo, lao theo Chiêu Dương xuống Sông Hộ Thành.]
Có lẽ, với người bình thường, đó chỉ là một đoạn cốt truyện hết sức bình thường?
Nhưng các độc giả đang đắm mình trong đó, khi chứng kiến hai người giằng co, dày vò trong tình cảm... đã có không ít người, vì không chịu nổi cốt truyện ngược tâm này mà trở nên hoảng loạn, tinh thần bất định. Họ đã noi theo [Giản Vi] và [Chiêu Dương] trong truyện cùng nhau nhảy xuống Sông Hộ Thành?
“Người đâu, lại có người nhảy sông!”
Đây đã là vụ tình nhân nhảy sông thứ 13 trong tuần này.
Cũng may là vì các sự việc như thế này gần đây xảy ra quá nhiều, nhân viên cứu hộ của chính quyền đã túc trực sẵn ở bờ sông, nên mới tránh được một loạt các thảm án xảy ra.
Xem một cuốn tiểu thuyết thôi mà đã đẩy người ta xuống sông?
Hơn nữa không phải một mà là một đám?
Vì một loạt các sự kiện ly kỳ xảy ra, Cục Văn hóa du lịch Tô Châu nhất thời cảm thấy kinh hãi, trực tiếp hướng Giang Hải cầu hàng từ xa:
"Xin tác giả hãy viết những tình tiết tích cực hơn, đừng viết những nội dung cốt truyện vi phạm thuần phong mỹ tục, bờ Sông Hộ Thành..."
“Không chịu nổi thêm những đôi tình nhân vì yêu mà tự tử nữa!”
Tựa như ủng hộ Cục Văn hóa du lịch, có không ít cư dân mạng có lý trí đã đứng ra khuyên nhủ các độc giả đang bi thương:
"Mong mọi người hãy lý trí một chút!"
"Ngươi không có chiều cao 1m83, không có bằng cấp 211, không biết chơi đàn ghi-ta, cũng không có nhiều bạn bè trượng nghĩa, càng không có ông bố trưởng khoa 15 năm kinh nghiệm ở công ty nhà nước! Ngươi không có mối tình đầu đẹp như Giản Vi, không có Nhạc Dao nguyện ý hy sinh tất cả vì ngươi, chẳng hề giỏi giang gì, thậm chí ngươi còn không có nổi một Lý Tiểu Duẫn bình thường."
"Mà ngươi, người bạn thân mến của ta, ngươi chỉ có một thứ là nghiện thuốc lá còn nặng hơn cả Chiêu Dương!"
"Xin đừng nhập vai quá sâu! Các bạn fan, xin hãy trân trọng sinh mệnh, đừng tùy tiện nhảy sông nữa!"
Vốn dĩ, đây chỉ là một lời nhắn hết sức bình thường của độc giả.
Ai ngờ, chính tác giả [Mưa Đêm Mang Ô Không Đeo Đao] lại tự mình ấn “like” cho bình luận này, kèm thêm một dòng quảng bá:
[Bạn của ta ơi, ngươi chẳng có gì cả, ngươi chỉ có một thứ là nghiện thuốc lá còn nặng hơn cả Chiêu Dương.] Lập tức, một làn sóng tranh luận sôi sục nổi lên trong cộng đồng độc giả.
“Cẩu tặc! Lão tử nghiện thuốc lá là tại ai, trong lòng ngươi không tự biết sao?”
"Quảng cáo cái gì? Ngươi có tư cách gì mà quảng cáo?"
“Mưa Đêm lão tặc, ta thật sự hi vọng Nhạc Dao ở chương 1 không đánh bay xương máu của Chiêu Dương mà là của ngươi.”
"Ta có một người bạn, bây giờ thấy những lời này rất khó chịu, bạn ta đang yêu cầu ngươi xin lỗi cậu ấy."
"Đúng vậy, không sai, ngươi nói rất hay! Ta đúng là không tìm được mối tình đầu như Giản Vi, cũng không có được người yêu ta như Nhạc Dao, nhưng ta thề, Mưa Đêm lão tặc à..."
“Ta sớm muộn gì cũng tìm tới ngươi! ! ! !”
Chuyện này sao lại trở nên kịch liệt như vậy?
Đối diện với sự chỉ trích kịch liệt của độc giả, Giang Hải nhấc tay lên đốt một điếu Tiểu Yên.
“Ta chỉ nói vài lời thật lòng thôi mà, các ngươi nói xem cần gì phải làm vậy?”
Bởi vì... lời nói dối sẽ không làm người khác bị thương, sự thật mới là dao sắc.
Tuy Giang Hải có thể hiểu rằng, những lời mình nói, đúng là có chút tổn thương.
Nhưng nghĩ kĩ thì, chẳng lẽ đó không phải là sự thật sao?
Một người đàn ông, sống trên thế giới này, có thể gặp được mấy người phụ nữ yêu mình?
Bao nhiêu người, cố gắng cả đời, cũng không cách nào tìm được tình yêu đích thực của mình.
Các ngươi đây, không chỉ muốn tìm được chân ái, thậm chí còn muốn "tập tem" một chút, tìm được trước người đợi mình tốt 【Nhạc Dao】 tìm lại được người khiến sau này mình khắc cốt ghi tâm 【Giản Vi】 cuối cùng lại để cho 【Gạo Thải】 một nữ tổng tài cho ngươi diễn một màn nữ cường nhân đuổi theo nam thần si tình?
Chuyện này sao có thể?
Đối mặt những lời lên án kịch liệt của các độc giả, Giang Hải không những không có chút phản ứng nào, thậm chí còn cảm thấy có chút thoải mái?
Các ngươi mắng ta, chính là tự tăng thêm độ nóng cho ta.
Tăng độ nóng, ta có thể có tiền cầm.
Ta có tiền, có thể tiếp tục viết sách, lật tay in sách bán ra, lại có thể tiếp tục "đào" các ngươi. "Tuần hoàn hoàn mỹ!"
Nghĩ đến đây, Giang Hải liền không chờ đợi được mở hậu trường tác giả, hắn tra duyệt cột tiền nhuận bút của hậu trường tác giả, phát hiện «Nữ Khách Trọ» chỉ mới lên kệ sau một tháng, không kể bản quyền bên ngoài, chỉ tính riêng tiền đặt mua điện tử, một tháng thôi —— Tiền nhuận bút vậy mà đã kiếm được 1,02 triệu?
1,02 triệu tiền nhuận bút này, cộng thêm lần trước tiền thưởng 500 ngàn từ Tinh Diệu Bôi, thêm vào tiền nhuận bút 1,58 triệu trong hai tháng miễn phí của «Quỷ Nghèo Hai Ngàn Năm», có nghĩa là, bây giờ tiền mặt trên người Giang Hải —— Hắn có tới ba triệu mốt?
Đối với một học sinh mà nói, đây không nghi ngờ gì nữa, quả thực là một khoản tiền khá lớn.
Nếu Giang Hải muốn, hắn có thể cầm khoản tiền lớn này ở trường tiêu xài, tán gái, sống vô cùng thoải mái —— Nhưng mà!
Chim sẻ sao biết chí của hồng hạc?
Tiền, nhất định phải dùng vào việc quan trọng.
So với ăn chơi, Giang Hải cầm số tiền này, còn có chuyện quan trọng hơn cần làm.
Giữ lại cho mình 10 vạn tệ dùng cho chi tiêu bình thường, ba triệu còn lại, Giang Hải chuyển hết vào một tấm thẻ đã định sẵn:
"Chị Mạn, chuyện in sách xuất bản «Hứa Tam Quan Bán Máu», có thể đăng lên nhật báo rồi."
(hết chương này) 20240731
Bạn cần đăng nhập để bình luận