Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A !

Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A ! - Chương 26: Cố gắng có ích lời còn muốn thiên tài làm gì? (length: 10015)

Bình thường trong một lớp học, sẽ có học sinh xuất sắc —— Vậy dĩ nhiên cũng sẽ có học sinh thuộc loại khác.
Nếu như nói Trầm Nguyệt là người "kiêu ngạo" trong miệng Vương lão sư, là "niềm hy vọng phục hưng" của Khoa Ngữ văn Đại học Rừng Hải.
Thì Giang Hải, một nhân vật tầm cỡ như vậy, đích thị là thuộc về loại "học sinh cực kỳ cá biệt" trong miệng Vương lão sư!
Lão Vương cảm thấy mình vừa dứt lời, mắt liếc nhìn, đã thấy Giang Hải đang ngồi thất thần bên cửa sổ.
Mình đang giảng bài mà thằng nhãi này đã bắt đầu thả hồn đi đâu rồi?
Thấy Giang Hải trong lớp ngẩn người thất thần, dáng vẻ đùa giỡn, lão Vương giận sôi gan mà không biết trút vào đâu!
"Giang Hải!" Vừa thấy Giang Hải cúi đầu nghịch điện thoại, lão Vương hét lớn một tiếng, "Ngươi đứng lên cho ta!"
Giang Hải vừa định trả lời tin nhắn cho biên tập của 【Dương thù Mạn】 một câu:
"Cảm ơn."
Ai ngờ đâu, hắn vừa rút điện thoại trong túi ra, tin nhắn còn chưa kịp gửi đi.
Đã bị lão Vương gọi đứng lên?
"Làm gì?" Giang Hải ngơ ngác một chút, rồi tỏ vẻ vô tội đứng lên, "Hôm nay ta có nói chuyện riêng đâu."
Nếu nói lần trước, vì nói chuyện riêng ảnh hưởng đến trật tự lớp học, sau đó bị đuổi ra ngoài phòng học.
Hắn nhận cái đó.
Nhưng hôm nay hắn rõ ràng không làm gì mà?
Hắn chỉ vừa đặt tay lên bàn ngồi chơi một lát, thẫn thờ một lúc, thế này mà cũng bị gây sự à?
Giang Hải tỏ vẻ hoàn toàn không hiểu.
"Ta bảo ngươi nói chuyện riêng à?" Vương lão sư trừng mắt, vẻ mặt nghiêm nghị nhìn chằm chằm Giang Hải, "Sao trong lớp ngươi lại nghịch điện thoại?"
Kiểu giáo dục Trung Hoa và kiểu giáo dục phương Tây thực tế không giống nhau.
Trong lớp học kiểu phương Tây, có lẽ sẽ không để ý lắm học sinh ở dưới lớp học làm những động tác nhỏ, tương tự như nghịch điện thoại di động, gõ máy tính loại chuyện này.
Những điều đó được cho phép.
Nhưng ở lớp học kiểu Trung Hoa, cho dù là lên đại học, vẫn có một số ít lão sư không cho học sinh cúi đầu nhìn điện thoại.
Rõ ràng, Vương lão sư thuộc kiểu giáo viên nghiêm khắc.
Lão Vương hỏi một câu:
"Sao ngươi lại nghịch điện thoại di động!"
Trực tiếp làm Giang Hải á khẩu không nói được gì.
Ta vừa rút điện thoại trong túi ra liếc một cái, cái gì cũng không làm, thế này mà cũng tính nghịch?
Cái này cũng bị soi mói à?
"Ta..." Giang Hải nhất thời cứng họng, chỉ thấy hắn liếc nhìn những bạn học khác trong lớp.
Trong lớp cũng có không ít bạn học lén lút chơi điện thoại trò chuyện.
Đặc biệt là Trầm Nguyệt đang ngồi giữa lớp —— Nàng thậm chí ngồi ngay trước mắt lão Vương mà vẫn ngang nhiên gõ bàn phím máy tính, như thể người lão Vương căn bản không tồn tại.
"Sao nàng được gõ máy tính, mà ta lại không được chơi điện thoại?" Giang Hải chẳng hề nhường nhịn nàng, chỉ thẳng vào Trầm Nguyệt đang ngồi giữa lớp, "Ai cũng là học sinh, không thể lúc nào cũng đối xử khác nhau thế được chứ?"
Thực ra đi học cũng giống như yêu đương thôi —— người thích ngươi, dù ngươi làm gì, người ta cũng thích.
Người không thích ngươi, dù ngươi thể hiện tốt thế nào, ngươi cũng chẳng lọt nổi vào mắt nàng.
Trong mắt Vương lão sư —— Trầm Nguyệt chính là hình mẫu học sinh xuất sắc.
Là giáo viên, lão sư liền tùy ý cho học sinh cưng của mình một chút đặc quyền nho nhỏ!
Còn ngươi, Giang Hải, một tên từng bị thi lại, còn suýt bị trường đuổi vì học kém —— Ngươi, ngươi có tư cách so sánh với người ta sao?
"Người ta là Trầm Nguyệt!" Cho dù biết mình đuối lý, nhưng lá bài tẩy của lão Vương chính là một câu lý lẽ cùn cũng ra sức nói, "Ngươi có thể so với Trầm Nguyệt được sao?"
"Người ta thi toàn đứng nhất lớp, còn ngươi thì sao?"
"Người ta tham gia các cuộc thi văn học ngày nào cũng có giải, còn ngươi thì sao?"
"Người ta điều kiện bản thân ưu tú như vậy, còn đang cố gắng, ngươi nhìn lại bản thân mình xem, ngươi chính là một cái đồ bỏ đi."
Cứ theo nguyên tắc "chết heo không sợ nước sôi".
Khi nghe thấy ba chữ 'đồ bỏ đi', Giang Hải nhỏ giọng lẩm bẩm một câu trong miệng:
"Đồ bỏ đi?"
"Các ngươi bảo ta đồ bỏ đi, vậy các ngươi không tự nhìn lại các ngươi là cái gì sao?"
"Ta ít nhất là khúc cây, còn các ngươi..."
Tuy Giang Hải nói nhỏ, nhưng âm thanh ấy đủ để Vương lão sư nghe rõ.
Thằng nhãi Giang Hải này, mặc dù học hành không ra gì, nhưng phải nói về những đạo lý sai trái thì thật đúng là một tràng một tràng.
Sao có thể nghe không hiểu Giang Hải đang ám chỉ bọn họ đều là đồ bỏ đi?
Chỉ nghe Vương lão sư đứng trên bục giảng, giận dữ hét lên với Giang Hải:
"Được, Giang Hải, thằng nhãi ranh ngươi dám cãi lại ta hả?"
"Ngươi cứ đợi mà rớt môn đi." Buổi học mùa hè, đặc biệt là buổi chiều —— Không những oi bức mà còn rất dễ làm người ta buồn ngủ gà gật.
Những tranh cãi như của lão Vương và Giang Hải trong lớp chỉ là một khúc nhạc dạo nhỏ, mọi người sớm đã quen rồi.
Hai người này chả phải lúc nào lên lớp cũng cãi nhau à?
Sau khi lão Vương cho Giang Hải ngồi xuống, trong lớp, tất cả lại đâu vào đấy.
Nghe giảng thì nghe giảng.
Ngẩn ngơ thì ngẩn ngơ.
Ngủ gà ngủ gật thì ngủ gà ngủ gật.
Đối với những học sinh kém như Giang Hải, Trầm Nguyệt từ trước đến giờ chẳng để ý, cũng không để tâm những chuyện xảy ra trong lớp.
Trầm Nguyệt ngồi giữa lớp, mở máy tính xách tay mang theo, mắt nhìn chằm chằm màn hình.
Đôi mắt nàng tựa như Vạn thiên thu thủy.
Tuy đôi mắt tuyệt mỹ, nhưng chỉ cần quan sát kỹ, không khó cảm nhận được sự mệt mỏi toát ra từ đôi mắt này.
Mặc dù mọi người chúc mừng nàng đạt giải 166 trong cuộc thi Tinh Diệu Bôi.
Nhưng kỳ thật, bản thân nàng lại không hài lòng với thành tích này.
Đúng như thái độ nàng đã thể hiện từ đầu chí cuối, mục tiêu nàng tham gia Tinh Diệu Bôi —— là chen chân vào top 50 bảng xếp hạng Tinh Diệu Bôi!
Nhưng bây giờ, nàng chỉ xếp thứ 166, cách top 50 vẫn còn quá xa.
Dù Trầm Nguyệt rất nỗ lực, nàng đã cố gắng hết mình mài giũa tác phẩm dự thi tiểu thuyết của mình.
Nhưng dù như thế, nàng vẫn cảm thấy bất kể nàng có cố gắng đến đâu, thứ hạng của nàng —— Vẫn rất khó leo lên trên.
"Hình như thật sự có chút khó khăn."
Dù Trầm Nguyệt tự nhận mình tương đối có thiên phú trong lĩnh vực văn học.
Nhưng không hiểu vì sao, từ sau khi tham gia Tinh Diệu Bôi này, nàng vẫn luôn cảm nhận được một loại cảm giác bị nghiền ép?
Tuy nàng rất ưu tú, nhưng mỗi khi nàng muốn tiến thêm một bước —— Lại luôn có những người ưu tú hơn xuất hiện, không chút lưu tình đè bẹp tan tành sự tự tin mà nàng vất vả gây dựng!
Mặc dù, Trầm Nguyệt cũng biết, bảng xếp hạng Tinh Diệu Bôi này —— Thực sự có không ít chiêu trò.
Sẽ có một số tác giả nổi tiếng, kèm theo lượt dự thi, ngay từ đầu đã dẫn trước trên vạch xuất phát.
Đưa thứ hạng lên một vị trí rất cao —— Nhưng nói đi nói lại —— Trầm Nguyệt nàng chẳng nhẽ không có lượt dự thi đi kèm sao?
Là một tác giả có kinh nghiệm xuất bản sách bán chạy, cho dù nàng có lượt dự thi đi kèm, bây giờ thứ hạng của nàng —— Cũng chỉ khó khăn lắm mới xếp thứ 166!
Trầm Nguyệt không phải là người hay than vãn, nàng làm việc thích tìm nguyên nhân từ chính mình, chứ không phải đổ lỗi thất bại lên người khác.
Nàng cẩn thận nghiên cứu từng tác phẩm xếp hạng 50 trên bảng xếp hạng Tinh Diệu Bôi này.
Khi đọc những tác phẩm xuất sắc lọt top 50 này, Trầm Nguyệt không chỉ một lần thán phục:
"Tiểu thuyết còn có thể viết như thế này?"
"Lại còn có thể có loại chuyển biến này?"
"Câu cú và cao trào này, quả thật quá tuyệt."
Những tác phẩm xếp hạng trong top 50, đều có lý do của nó!
Bút pháp kỳ lạ, thiết kế cốt truyện, những xung đột và mâu thuẫn —— Mô tả có thể nói là tuyệt đỉnh!
Mặc dù những tiểu thuyết này viết rất xuất sắc, nhưng Trầm Nguyệt tin rằng chỉ cần cho nàng đủ thời gian tích lũy, chờ một thời gian —— Nàng chưa chắc không thể sao chép lại được những tác phẩm này!
"Ta chỉ là trẻ hơn một chút, ít trải nghiệm xã hội hơn một chút, đợi đến khi ta trải qua nhiều hơn một chút, tư tưởng trưởng thành hơn một chút, chỉ cần ta chịu cố gắng..."
"Cuối cùng cũng sẽ có một ngày, ta cũng có thể viết ra được những tác phẩm thậm chí còn lợi hại hơn bọn họ"
Khi Trầm Nguyệt ôm tâm thái này để xem bảng, để học hỏi.
Ngón tay nàng khẽ lướt, lật xem một cuốn tiểu thuyết xếp hạng khá cao trên bảng xếp hạng Tinh Diệu Bôi —— «Quỷ nghèo hai ngàn năm» - chính là khi đọc quyển xuyên không Sử văn đột nhiên nhảy lên bảng xếp hạng này, Khiến Trầm Nguyệt biết một đạo lý:
"Thiên phú chính là thiên phú."
"Có một số thứ, dựa vào sự cố gắng sau này thật không có cách nào bù đắp được"
Lật xem quyển xuyên không Sử văn trên bảng xếp hạng này, Trầm Nguyệt lần đầu tiên trong đời cảm nhận được một cảm giác tên là thất bại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận