Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A !

Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A ! - Chương 122: Khác nhảy, thật muốn cứu không tới! (length: 12166)

Thực ra ở một mức độ nào đó mà nói, giới giải trí và giới văn học cũng không phải là hoàn toàn không liên quan?
Nhìn vào giới văn chương hiện tại, ngoại trừ những tác giả nổi danh đời trước đã sớm nổi lên từ thời đại truyền thông giấy tờ của thế kỷ trước.
Thì lớp người trẻ tuổi ngày nay, đặc biệt là những tác giả trẻ nắm giữ các đầu sách bán chạy hàng triệu bản – Ai mà chẳng tận dụng Internet để tiến hành tuyên truyền, quảng bá?
Ai mà chẳng muốn kiếm cơm từ Internet cơ chứ?
Ngày trước, con đường chủ yếu để tác giả quảng bá sách có hai, một là dựa vào danh tiếng của bản thân, kiểu như tác giả tự khoe mình đạt được giải thưởng gì, vị thế trong giới văn chương ra sao, dùng những thứ này làm trò cười để tiêu thụ, bán sách.
Hai là dựa vào nhà xuất bản, tòa soạn, đài truyền hình và các tạp chí chính thống để quảng bá.
Mười năm trước, đi trên đường còn thấy có người xem báo, xem tạp chí.
Nhưng mười năm sau, bây giờ còn mấy ai nhìn báo giấy tạp chí trên đường nữa chứ?
Cùng với sự suy thoái của lĩnh vực truyền thông truyền thống.
Hiện tại, việc dùng báo chí, nhà xuất bản và các phương thức truyền thông đời cũ để tuyên truyền đã lỗi thời.
Nói khó nghe một chút, bây giờ một số công ty xuất bản nhỏ lẻ trong nước, tổng cộng các nhà xuất bản cộng lại – Có khi còn không có sức ảnh hưởng bằng một KOL?
Nhà xuất bản tốn một năm, dốc lòng quảng bá, mất cả năm mới bán được mấy trăm ngàn cuốn sách?
Trong khi tìm vài KOL có tiếng, livestream bán hàng một chút, chỉ trong một đêm livestream – Có khi bán được đến mấy trăm ngàn cuốn?
Thời đại đang thay đổi, phương thức tuyên truyền cũng cần thay đổi.
Nếu không nhờ Internet thổi phồng và quảng bá, thì làm sao mà «Tiểu Thời Đại» có thể phá vỡ kỷ lục doanh số của «Một câu đáng giá vạn câu», một lần phá tan kỷ lục doanh số của truyền thông giấy truyền thống?
Nếu không nhờ việc tạo hiệu ứng trước đó, thì mấy kiểu “đồ độc” trước khi ngủ như «Đi ngang qua thế giới của em», làm sao có thể bán được triệu bản một tuần, trở thành thể loại văn học thanh xuân “hot” như hiện tại?
Bảo Giang Hải mời KOL livestream bán sách thì chắc chắn hắn không làm được, vì dù sao hắn cũng chẳng quen biết KOL nào.
Nhưng mà, Giang Hải nghĩ kỹ thì thấy hình như bên cạnh mình có một người thích hợp để đẩy sách hơn cả KOL.
Khổng Khê!
Nếu Khổng Khê chịu giúp hắn việc này, dùng độ nổi tiếng và tầm ảnh hưởng của nàng, trong đợt quảng bá bộ phim sắp chiếu mà tiện thể nhắc tới quyển sách mới của mình «Hứa Tam Quan Bán Máu» thì tốt biết mấy.
Tình hình có lẽ sẽ tốt hơn nhiều so với bây giờ?
Sau khi gửi tin đi, Giang Hải có chút lo lắng:
"Không biết nàng có chịu giúp mình một tay không?"
Trong lúc Giang Hải còn đang dự đoán, thì bất ngờ nhận được tin nhắn trả lời của 【Khổng Khê】:
"Anh có biết tôi đắt cỡ nào không?"
Khổng Khê, với danh hiệu “đỉnh lưu 95 hoa” hiện tại, chắc chắn là ngôi sao điện ảnh nữ có lượng fan lớn nhất và được yêu thích nhất trong nước, không ai sánh bằng!
Ở mảng phim truyền hình Khổng Khê thuộc dạng “đỉnh của đỉnh”, phàm là bộ phim nào do Khổng Khê đóng chính thì – Chắc chắn sẽ “bạo”!
Dù là lúc thiếu thời với «Kim Phấn Thế Gia», «Thần Điêu Đại Hiệp», «Tiên Kiếm Kỳ Hiệp Truyện» hay hiện tại với «Đi Đến Nơi Có Gió», «Mộng Hoa Lục», thì phàm là phim truyền hình có Khổng Khê tham gia diễn xuất – Nàng, chính là bảo chứng rating!
Nếu quảng cáo bình thường tìm Khổng Khê làm đại sứ hình tượng thì phí đại ngôn cũng ít nhất phải là tám con số trở lên.
Thậm chí, việc Khổng Khê tham gia dạ tiệc từ thiện, quần áo do nhãn hàng cung cấp, cô chỉ cần mặc bộ đồ của nhãn hàng đi một vòng thôi.
Thì đó cũng đã là mấy triệu tiền ngầm rồi.
Thấy Khổng Khê trả lời: “Anh có biết tôi đắt cỡ nào không?”, Giang Hải lập tức đơ người.
Dù là để xuất bản «Hứa Tam Quan Bán Máu», hắn cũng đã đầu tư trước sau hơn ba triệu.
Nhưng mà, số tiền này, so với một ngôi sao điện ảnh nổi tiếng như Khổng Khê.
Thì có lẽ thật sự không đáng gì?
Nói khó nghe, chỉ chừng ba triệu, có khi còn chưa bằng một cái túi xách của người ta?
Với mức đầu tư thế này, hắn còn dám đi nhờ người khác giúp đỡ, còn dám nhờ người khác đẩy sách cho mình sao?
Ý thức được bản thân có chút mạo muội, Giang Hải lập tức sửa tin nhắn:
"Xin lỗi, làm phiền."
Trong lúc Giang Hải có chút thất vọng, thì đầu dây bên kia, lại đột nhiên gửi đến một tin nhắn:
"Muốn tôi giúp anh cũng không phải là không thể, chỉ là anh phải đáp ứng tôi một điều kiện."
Hôm trước, bên công ty quản lý truyền tin, bộ phim «Quỷ Nghèo Hai Ngàn Năm» đã được định lịch phát sóng, sau khi kết thúc đợt quảng bá bộ phim điện ảnh «Cá Nhảy Cửu Châu», Khổng Khê sẽ lập tức đến Hoành Điếm để tiến hành quay bộ phim truyền hình «Quỷ Nghèo Hai Ngàn Năm», cô sẽ vào vai Cố Nam, một nữ chính đầy bi tình du hành qua dòng sông lịch sử, đứng ngoài vòng thời gian.
Mặc dù, công ty Tinh Thiên đã liên hệ với đội biên kịch chuyên nghiệp để điều chỉnh và bổ sung kịch bản cho «Quỷ Nghèo».
Nhưng, với tư cách là tác giả gốc của bộ sách này, Khổng Khê vẫn hy vọng Giang Hải có thể đích thân hỗ trợ lên kịch bản cho «Quỷ Nghèo», vì dù sao thì đây cũng là tác phẩm của anh!
Ngoài tác giả ra, ai có thể hiểu rõ tâm trạng bi thương cùng cực của Cố Nam khi du hành một mình qua dòng sông thời gian hàng ngàn năm hơn Giang Hải?
Thực ra, kể cả Khổng Khê không nhắc đến chuyện này, với tư cách là tác giả gốc, Giang Hải cũng chắc chắn sẽ nhúng tay vào việc chỉnh sửa «Quỷ Nghèo»!
Hắn không hề muốn quyển sách mà mình dốc hết tâm huyết viết đến mức trầm cảm, bị người ta thay đổi thành một bộ phim tệ hại, khác xa bản gốc để kiếm tiền chứ?
Khi biết yêu cầu của 【Khổng Khê】, Giang Hải không chút do dự, quả quyết trả lời:
"Tôi đồng ý."
Thế giới của người trưởng thành luôn là trao đổi lợi ích, không sợ bạn bị người khác lợi dụng, chỉ sợ bạn không có cả tư cách để bị người khác lợi dụng mà thôi.
Hai người đạt thành thỏa thuận, Khổng Khê cũng trả lời Giang Hải một tin nhắn:
"Được, nhất ngôn vi định!"
Thành phố Tô Châu, bờ sông hộ thành.
Khổng Khê đội mũ len trùm đầu, đeo cặp kính râm gọng đen che gần hết mặt, lười biếng đi dọc bờ sông.
Sau một ngày làm việc, buổi sáng đến công ty quảng cáo để bàn kế hoạch, chiều lại đến Đại học Tô Châu để quảng bá bộ phim «Cá Nhảy Cửu Châu», bận rộn cả ngày, mãi mới có chút thời gian rảnh để đi bộ ngắm cảnh sông hộ thành nổi tiếng của Tô Châu.
Thực ra Khổng Khê rất thích tản bộ, đi đến các thành phố khác nhau để trải nghiệm nét văn hóa riêng của từng nơi.
Điều đó, rất thú vị.
Nói thật, Khổng Khê không phải là chưa từng đến Tô Châu, mà ngược lại, cô còn khá quen thuộc với Tô Châu, nói đến một mức độ nào đó thì cô có thể coi là nửa người Tô Châu?
Lúc còn nhỏ, vì nhà bà ngoại ở Tô Châu, khi chưa nổi tiếng, cô từng sống cùng bà ngoại, đã ở lại Tô Châu một thời gian.
Thời gian trôi qua, vật đổi sao dời.
Nhiều năm sau quay trở lại vùng đất Tô Châu này, cô chợt có cảm giác vật đổi sao dời:
"Thay đổi nhiều quá!"
Trong ấn tượng của Khổng Khê, bờ sông hộ thành khi còn nhỏ dù là một danh lam thắng cảnh nổi tiếng ở Tô Châu, nhưng đa phần những người đến đây đi dạo nghỉ ngơi đều là các cô bác lớn tuổi.
Thật sự rất hiếm khi thấy cảnh như hôm nay – rất đông những bạn trẻ tràn đầy sức sống?
Chiều muộn, tranh thủ lúc trời tối, Khổng Khê một mình thả lỏng đi bộ trên sông hộ thành.
Cô vừa trả lời tin nhắn của Giang Hải xong.
Ngước mắt lên, cô liền thấy một nhóm người trẻ tuổi ôm đàn guitar, mang vẻ lãng tử, đang đứng bên bờ sông hát lớn:
“Dâng hiến thanh xuân cho tòa đô thị huy hoàng phía sau, vì giấc mộng này, chúng ta trả cái giá.” "Để lại tình yêu cho cô gái thật lòng nhất bên cạnh ta, em cùng ta ca hát, em cùng ta phiêu bạt, cùng ta lưỡng bại câu thương…” Trong bóng tối, cùng với lớp hóa trang che chắn kỹ lưỡng, khiến người xung quanh không nhận ra được cô.
Ban đầu, Khổng Khê còn đắm chìm vào giọng ca da diết của các bạn trẻ văn nghệ này.
Cô đứng trong đám đông, nhịp tay theo, hát theo giai điệu du dương:
“Muốn mang theo em trốn chạy, về vùng quê xa xôi nhất..."
Ai ngờ, cô chưa hát hết bài.
Giống như bị xúc động mạnh mẽ, chỉ thấy hai bạn trẻ đang ngồi bên bờ sông, bất ngờ "Ùm" một tiếng ngã xuống sông hộ thành.
Chính mắt thấy cảnh tượng này, Khổng Khê nhất thời sợ hãi đến mặt mày tái mét, nàng theo bản năng liền muốn hướng người bên cạnh kêu lên:
"Rơi xuống nước!"
"Có người rơi xuống nước!"
"Mau cứu nàng, nhanh mau cứu nàng."
Ai ngờ, trong lúc nàng xoay người chuẩn bị để cho người, lại kinh ngạc p·h·át hiện —— Bên cạnh người đi đường, khi tận mắt thấy cảnh tượng nhảy sông này, bọn họ lại không có bất kỳ phản ứng nào, thậm chí sắc mặt còn d·ị th·ư·ờ·n·g bình thản?
Cảm giác này có chút giống như là Thành thói quen?
Nhìn hai người trẻ tuổi đồng loạt nhảy xuống sông hộ thành, người huấn luyện viên mặc áo phao đỏ, ném đầu thuốc xuống đất, sau đó rất bất đắc dĩ mắng một câu:
"Được, lại nhảy hai cái."
Lời vừa dứt, nhân viên cứu hộ liền không màng tất cả nhảy xuống nước, rồi hướng về phía hai người vừa rơi xuống nước, cực nhanh bơi đi.
"Không phải, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? ? ?"
Cảnh tượng này tác động rất lớn đến Khổng Khê.
Tại sao đang hát hay lại đột nhiên nhảy sông một cách khó hiểu?
Tại sao những người này thấy có người nhảy sông, lại không có một chút phản ứng nào? ? ?
Tình người trong xã hội này đã trở nên lạnh lùng đến vậy sao?
Khổng Khê bước nhanh hơn, đi tới cạnh cầu nơi hai người trẻ tuổi vừa nhảy xuống sông, đập vào mắt chính là một loạt những cảnh báo:
【 Tình yêu thì đáng quý, sinh mệnh còn cao hơn.】 【 Cho ngươi làm người sống giỏi, chứ không phải làm Diêm Vương sai phái.】 【Sông hộ thành là một nơi lý tưởng, là nơi Chiêu Dương và Giản Vi có thể gửi gắm tâm tư, không nên để nơi tránh gió trong tâm hồn trở thành mồ chôn sinh mệnh của ngươi】 Khổng Khê còn đang suy nghĩ, những lời cảnh báo này rốt cuộc có ý gì.
Cái gì người sống giỏi?
Cái gì Diêm Vương sai phái?
Bên bờ, một đội công nhân đô thị, vẻ mặt mệt mỏi mang theo các loại dụng cụ đi tới cạnh cầu:
"Cầu xin các người, có thể nhảy chậm lại một chút được không?"
"Cái hàng rào này, bọn ta thực sự sắp lắp không kịp rồi"..
Bạn cần đăng nhập để bình luận