Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A !

Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A ! - Chương 28: Người có học chuyện làm sao có thể kêu trộm? (cầu đuổi theo đọc ) (length: 8453)

Tiên sinh Lỗ Tấn từng nói, đời người có bốn bi kịch lớn: đi khám bệnh gặp người yêu cũ làm bác sĩ, đi thi gặp người yêu cũ làm giám khảo, đi ăn cơm gặp người yêu cũ làm đầu bếp chính, đi đám tang gặp người yêu cũ chủ trì.
Có thể nói, theo Giang Hải thì ngoài bốn bi kịch lớn đó ra, đời người còn có một chuyện bực mình nhất, đó là khi đang muốn hút thuốc thì lại không có bật lửa!
"Má nó, ai lại lấy mất bật lửa của tao rồi hả?" Giang Hải lục lọi khắp túi quần, tâm trạng như đóng băng, "Một tuần rồi, tao bị lấy mất bảy cái bật lửa rồi đấy!"
"Không thể cứ mãi nhằm mỗi mình tao mà vặt lông được chứ?"
"Cái đ* má, có phải là hơi bị lo lắng thái quá rồi không?"
Nghe Giang Hải nói vậy, tên mập Dương Vĩ còn cố tình suy nghĩ một chút:
"Khoan đã!"
"Tuần này tổng cộng mới học có năm ngày, sao mày bị lấy mất tận bảy cái bật lửa?"
Đối mặt với câu hỏi của tên mập, Giang Hải không hề do dự:
"Bởi vì đ* má, chỉ mỗi hôm qua thôi tao đã bị lấy mất ba cái rồi đấy!"
Thực ra, bật lửa loại đồ này cũng không đắt.
Chỉ khoảng hai đồng một cái, hoặc ba đồng hai cái.
Chẳng qua, đối với một số người thì: Không phải là không mua nổi bật lửa, mà là người khác có còn giá trị hơn!
Nhìn Giang Hải vẻ mặt đau khổ bi thương, Trương Văn Nhạc, bạn cùng phòng của cậu ngồi bên cạnh, từ trong túi lấy ra một chiếc bật lửa màu xanh lam bằng nilon, chậm rãi nói:
"Xin lỗi, thành thói quen rồi."
Thực tế, chuyện hút thuốc trong giới học sinh rất phổ biến.
Không nói đến cấp hai cấp ba, chỉ riêng đại học thôi, hầu như ký túc xá nam nào cũng có một hai người là dân nghiện thuốc.
Có vài người hút thuốc chỉ để thể hiện.
Còn có vài người thì thực sự bị nghiện thuốc lá.
Giang Hải thuộc loại người sau.
Cả buổi sáng không được hút điếu nào, cậu cứ thấy người cứ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, không có chút tinh thần sức lực nào.
Trong lòng khó chịu vô cùng.
Nhân lúc giờ học có mười phút giải lao, cậu nhanh chóng cất thuốc và bật lửa, như một làn khói chạy ra hành lang.
"Tách tách..." thuần thục đốt điếu thuốc, khói bay qua phổi, Giang Hải chậm rãi nhả ra một làn khói.
Trong lúc Giang Hải đang trốn ở góc hành lang nhả khói, Bỗng có người vỗ vai cậu một cái:
"Cho mượn bật lửa."
Giang Hải lấy điện thoại di động ra, theo phản xạ đưa cho người đằng sau:
"Này."
Nhưng khi xoay người lại, cậu thấy rõ người xin lửa, thì lập tức đơ người:
"Thầy Vương?"
Vô cùng tự nhiên nhận lấy bật lửa từ Giang Hải, rồi châm thuốc trên môi.
Thấy Giang Hải ngơ ngác kinh ngạc, thầy Vương cau mày:
"Sao, học sinh thì hút thuốc được."
"Còn thầy thì không được à?"
Việc công ra việc công, việc tư ra việc tư.
Từ góc độ của một người thầy, thầy Vương đúng là không thích một học sinh kém như Giang Hải.
Có lẽ về mặt đạo đức, thầy Vương thấy học sinh như Giang Hải lại rất thật thà.
Làm giáo viên lâu năm, thầy Vương đã gặp qua đủ loại học sinh.
Thằng nhóc Giang Hải này, ngoài việc cà lơ phất phơ, không học hành gì, thành tích kém thì ra, Thực ra nó không có tâm địa xấu.
Có những học sinh, nhìn bề ngoài không tốt, nhưng bản chất lại tốt.
Lại có những học sinh, nhìn bên ngoài rất được, nhưng bản chất bên trong lại không ra gì.
Sinh viên khoa Văn - nhìn chung là người nhã nhặn.
Kiểu nhã nhặn này, không phải nói bản thân họ vốn dĩ có phong độ trí thức, mà là chỉ dù bề ngoài họ có vẻ nhã nhặn, nhưng bản chất bên trong thì lại không ra gì.
Ví dụ, như chuyện yêu đương đi!
Cụ thể là, con trai khoa Văn, khi theo đuổi con gái.
Ngày đầu tiếp xúc - họ sẽ hàn huyên với bạn về thơ từ, nói về bài hát phú, về lịch sử, về văn hóa xã hội. Từ Shakespeare tới Lieftoer, từ điện ảnh hàn quốc tới Âu Henry Matt Twain, từ xã hội phương tây đến nhân văn phương đông.
Nào là « Mặt trăng và đồng xu » nào là « Romeo và Juliet » nào là « Eugénie Grandet » nào là « Người làm vườn và ông chủ ».
Những gì họ biết, quen thuộc hoặc không biết, họ đều có thể lôi ra để nói chuyện với bạn!
Từ thơ từ ca phú, hàn huyên tới lý tưởng nhân sinh!
Bạn nghĩ là.
Hắn là một người hiền lành nho nhã lại đầy bụng kinh luân?
Sai rồi!
Ngày thứ hai tiếp xúc - Vào một đêm khuya thanh vắng không một bóng người, hắn sẽ vội vàng gửi cho bạn một tin nhắn:
"À, cho xem chân tí (giữa từ có một chữ cái)"
Mặc dù thành tích Giang Hải hơi kém một chút, đúng là hơi cà lơ phất phơ một chút.
Nhưng ít nhất, ở trên người học sinh này, Thực ra không có tâm địa xấu.
So với những học sinh nhìn thì ngây thơ, nhưng thực chất lại có tư tưởng dơ bẩn thì tốt hơn nhiều.
"Nhóc con, tốt nhất vẫn là nên tập trung vào học hành." Thầy Vương vừa hút thuốc vừa nói với Giang Hải, lời lẽ đầy ý khuyên nhủ, "Học kỳ này, mà lại trượt hai môn nữa, là con thật sự bị nhà trường đuổi đấy, học đại học không dễ đâu."
"Con không nghĩ cho mình thì cũng phải nghĩ cho người nhà chứ?"
"Nếu con mà đến cái bằng đại học cũng không lấy được, còn bị trường đuổi học, thì mặt mũi cha mẹ con biết giấu vào đâu."
Làm thầy giáo, tùy vào năng lực mà đưa ra lời khuyên, thầy Vương thực sự hiểu rõ.
Trong lớp, sau khi mắng Giang Hải nghiêm khắc, thì bí mật, nên dịu giọng, nhẹ nhàng khuyên bảo cậu ta.
Có những học sinh chỉ chấp nhận sự cứng rắn, có nghiêm khắc chúng nó mới chịu nghe lời.
Lại có những học sinh, là thuộc kiểu thích mềm không thích cứng.
Giang Hải thuộc loại nào, thầy Vương biết rõ, cậu ta chính là thuộc kiểu thích mềm không thích cứng.
"Phù" thầy Vương từ từ nhả ra một làn khói đặc, sau đó ném tàn thuốc xuống đất, dùng mũi chân miết tắt.
"Nói đến đây thôi."
"Nói đủ nhiều rồi."
"Ta hy vọng con có trách nhiệm với cuộc đời của mình."
Thực ra từ trước đến giờ, Giang Hải đều nghĩ rằng một người thầy như thầy Vương, đối với một học sinh kém như cậu thì, chỉ đơn thuần là ghét trong tưởng tượng.
Nhưng ai ngờ, hôm nay khi có cơ hội trò chuyện với thầy Vương, cậu mới phát hiện.
Dường như thầy Vương không ghét mình?
So với ghét, Thực ra thầy Vương chỉ là oán trách mình không nên người thôi sao?
Nhìn bóng lưng thầy Vương rời đi, Giang Hải không nhịn được gọi với theo:
"Thầy Vương, em cứ tưởng thầy cũng bỏ mặc em rồi chứ, hóa ra thầy còn lo cho em sao?"
Là một người thầy giáo có trách nhiệm, Tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ rơi bất cứ học sinh nào!
Thầy Vương không quay đầu lại, hất mái tóc ba bảy của mình:
"Nói nhảm!"
"I am a teacher."
Thẳng thắn mà nói, đối với sự thay đổi thái độ gần như 360 độ của thầy Vương, Giang Hải có chút cảm động.
"Thật không ngờ, thầy Vương cũng tốt đấy."
Sau khi cảm động một trận.
Đang lúc Giang Hải muốn hút một điếu thuốc để xoa dịu tâm trạng của mình, Cậu vừa sờ túi quần thì, tâm trạng vừa mới bình phục của cậu lại như đóng băng một lần nữa:
"Đ* má, bật lửa của tao đâu rồi?!?"
Bất luận là thầy giáo, hay là học sinh, phàm là người nghiện thuốc thì, nhất định sẽ có thói quen lấy trộm bật lửa.
Chỉ có điều, thường những người lấy trộm bật lửa sẽ không thừa nhận mình trộm bật lửa.
Hơn nữa còn tìm đủ lý do để biện hộ cho hành vi trộm cắp của mình.
Dùng lời của Khổng Ất Kỷ chính là:
"Chuyện của người có học, sao lại gọi là trộm được?"
"Đây rõ ràng là lấy nhờ thôi."
Hút xong một điếu thuốc, Giang Hải cất bước trở về phòng học, kết thúc tiết học buổi trưa cuối cùng.
Ngay khi cậu bước vào lớp học, trong giây lát lướt qua hành lang, Trầm Nguyệt, người đang nghiêm túc thưởng thức văn học, trực tiếp nhăn chặt đôi lông mày:
"Thối quá!"
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận