Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A !

Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A ! - Chương 108: Thật là mạnh sĩ dám nhìn thẳng vào thảm đạm nhân sinh! (length: 12498)

Thực ra hiện nay thời đại Internet, có một điều đặc biệt không tốt một chút, đó chính là cái gì cũng có thể liên hệ với ái tình!
Mùa thu ly trà sữa đầu tiên!
Ngày 20 tháng 5 bao lì xì đầu tiên!
Ngày 1 tháng 6 quà bất ngờ nhỏ nhân ngày Quốc tế Thiếu nhi!
Ngày Phụ nữ món son môi đầu tiên!
Mọi việc đều như thế, vân vân và vân vân.
Mặc dù nói, ngươi sẽ phát hiện những thứ cái gọi là 'Ngày Phụ nữ', 'Mùa thu ly trà sữa đầu tiên'. Nó cũng không có ý nghĩa thực chất gì.
Nhưng, chỉ cần là thương gia bán hàng hóa, dính phải hai chữ 'Ái tình', thì chúng bán đắt hơn, giá cả tăng lên, lập tức trở nên rất cao quý.
Ly trà sữa giá gốc bốn năm đồng lập tức biến thành ba bốn chục.
Vốn giá chỉ mấy chục đồng một thỏi son, lập tức lên mấy trăm.
Thực ra, đối với những thao tác tẩy não chặt chém của thương gia, Giang Hải hoàn toàn có thể hiểu, dù sao thì, ngươi vui vẻ tặng, nàng cũng muốn nhận.
Chiêu này chính là một kẻ muốn đánh một người muốn bị đánh.
Nhưng, Giang Hải mẹ nó vạn vạn không ngờ tới, lại có một ngày, thuốc lá lại có thể liên hệ với ái tình?
[Nhớ nàng rồi hả? Đốt một điếu thuốc trên tay, làm lễ truy điệu cho ái tình đã c·h·ế·t của chúng ta] [Đêm khuya khó ngủ? Lại nghĩ đến chuyện phiền lòng? Ta đề nghị nên làm một điếu Hongtashan] [Ngươi đã từng tha thiết ước mơ ánh trăng sáng, giờ còn bên cạnh ngươi không? Nếu không thì, hãy cùng ta đốt một điếu Lợi Bầy] [Vật đổi sao dời, năm tháng thấm thoắt. Chàng thanh niên hăng hái ngày nào bây giờ có phải đã xoay chuyển thế sự? Thời gian sẽ trôi qua, nàng cũng sẽ rời đi, duy nhất không thay đổi, chính là mấy chục năm như một ngày vẫn đi cùng ở bên ngươi hiển hách môn] [Thân ái các bạn độc giả, Thuốc lá Trung Quốc nhắc nhở bạn, đến giờ xem « Nữ Khách Trọ » rồi!] Thực ra, nếu ngươi muốn liên hệ 【 thuốc lá 】 với 【 ái tình 】 để làm ăn, Giang Hải một chút cũng không phản đối.
Vẫn câu nói kia, một kẻ muốn đánh một người muốn bị đánh.
Tồn tại là hợp lý.
Nhưng, mẹ hắn làm ơn đừng quảng cáo dưới sách của lão tử có được không?
Khi thấy cái ID tên 【 cục thuốc lá chiến lược đối tác hợp tác 】 của tài khoản chính, điên cuồng đăng nhiều kỳ chương hồi trong sách « Ta 26 tuổi Nữ Khách Trọ », còn đăng kèm những bài quảng cáo này.
Nhất thời, Giang Hải cảm thấy mắng cũng không đúng mà không mắng cũng không xong.
"Cái mẹ nó"
Ngươi nói mắng nó?
Thứ này dường như cũng có ý tốt?
Nó quảng cáo, lại còn miễn phí tuyên truyền sách mới cho mình, mình đáng lẽ nên cao hứng mới phải.
Nhưng nếu không mắng nó, tâm lý có cảm giác không thoải mái con mẹ nó.
Thấy tình cảnh này, lần đầu tiên trong đời Giang Hải, lại có cảm giác bị lợi dụng?
"Ý định ban đầu của ta không phải để các ngươi sa ngã đi hút thuốc, ta chỉ đơn thuần muốn chửi các ngươi thôi mà!!!"
Sự tình đi xa, có vẻ như dần thay đổi quá mức thì phải?
Ngay khi Giang Hải cảm thấy mọi thứ dường như hơi vượt quá dự liệu của mình, đột nhiên, hắn nhận được tin nhắn riêng từ ID tên 【 cục thuốc lá chiến lược đối tác hợp tác 】:
[Tác giả đại đại, có đó không? Có hứng thú nhận quảng cáo của cục thuốc lá bên ta không? Dạo gần đây chúng tôi có mấy nhãn hiệu thuốc lá mới, nhưng lượng tiêu thụ không tốt lắm] Giang Hải liếc sơ qua, ý người này là muốn hắn trong tiểu thuyết miêu tả lúc nam chính 【 Chiêu Dương 】 hút thuốc, đừng cho 【 Chiêu Dương 】 rút Lợi Bầy Hongtashan nữa, mà đổi sang nhãn hiệu thuốc lá mới nhất mà bọn họ sản xuất.
Hút thuốc có hại cho sức khỏe!
Ta sao có thể mờ mắt lương tâm đi làm chuyện hủy hoại công đức thế này?
Khi Giang Hải định nghĩa chính ngôn từ cự tuyệt, ai ngờ, đối phương bỗng nhiên gửi đến một tin:
[Chỉ cần anh đồng ý quảng cáo cho bọn tôi, tiền nong, dễ nói mà.] Tiền không phải là vạn năng.
Nhưng không có tiền thì tuyệt đối không được.
Thấy đối phương trả tiền để mình quảng cáo trá hình trong tiểu thuyết?
Không chút do dự, Giang Hải dứt khoát trả lời đối phương:
[Có tiền hay không không thành vấn đề, ta chỉ là muốn vì Quân phí quốc gia mà cống hiến chút sức mình thôi] Hai ngày nay, vì thức đêm triền miên xem tiểu thuyết mà dẫn đến trạng thái tinh thần của Sở Thiên Kiêu thực sự không được tốt.
Vốn, hắn có chí hướng muốn trở thành người đàn ông như 【 Saitama 】, cuộc sống sinh hoạt thường ngày rất quy củ: Mỗi ngày hít đất 100 lần, gập bụng 100 lần, squat 100 lần, cùng với chạy bộ 10 ngàn mét.
Cuộc sống quy củ và lành mạnh thế này, hắn đã duy trì suốt hai năm!
Cho đến khi, hắn lục được trên mạng một bộ tiểu thuyết tên « Ta 26 tuổi Nữ Khách Trọ »?
Xem tiểu thuyết, khiến hắn xem đến tinh thần suy sụp.
Xem văn đàn Internet, khiến hắn xem đến toàn thân uể oải.
Là một chàng trai thanh khiết, không có tình cảm trải qua gì, những lời tỏ tình rung động đại loại như "Đừng đi có được không?" có lẽ chỉ có giáo viên thể dục từng nói với hắn.
Sao hắn chịu được đả kích đến từ tra nam tổ tông 【 Chiêu Dương 】?
Từ khi bị dính vào « Ta 26 tuổi Nữ Khách Trọ ».
Ngày nào hắn cũng ăn không ngon, ngủ không yên.
Dù bây giờ đang giờ học.
Dù bây giờ thầy giáo đang đứng trên bục giảng thao thao bất tuyệt.
Nhưng, Sở Thiên Kiêu lúc này, trong đầu không hề có ý định muốn nghe giảng.
Trong đầu hắn chỉ nghĩ đến:
"Cái thằng Chiêu Dương này, sao có thể cặn bã như thế? Bỏ Nhạc Dao tốt như vậy không cần, cứ phải đi trêu hoa ghẹo nguyệt ở bên ngoài?"
"Thằng nam chính này, đúng là đồ súc sinh!!!"
Nghĩ một chút, Sở Thiên Kiêu liền đưa tay mò túi tìm thuốc, không sờ thuốc còn đỡ, sờ vào một cái thì phát hiện - Gói Hongtashan mới mua sáng nay, giờ lại hết sạch!
"Tiểu thuyết này, đúng là tốn thuốc lá quá."
Thành thật mà nói, là huynh đệ, Dương Vĩ không nỡ nhìn thấy huynh đệ từng tích cực tươi sáng trở nên chán chường như vậy.
Hắn cũng không phải là chưa từng khuyên nhủ Sở Thiên Kiêu:
"Đừng xem nữa, cái tiểu thuyết dở ấy có gì hay? Cả ngày hối hận, nghĩ mấy chuyện tình trường hư hỏng đó có ích gì?"
"Là đàn ông thì tỉnh lại đi!"
Đất nước chưa giàu mạnh, sao nói đến chuyện nhi nữ tình trường?
Tuổi đang độ phong hoa, sao có thể bị trói buộc bởi mấy chuyện tình cảm trai gái?
Hành động đi!
Vui vẻ lên đi!
Rèn luyện lên đi!
Tìm lại một Sở Thiên Kiêu tích cực, tươi sáng và hướng lên đi!
Ai ngờ, đối mặt với lời khuyên tận tình của Dương Vĩ, Sở Thiên Kiêu thậm chí còn chưa yêu ai lại thâm trầm phun ra một câu:
"Không quay lại được nữa rồi."
Nghịch thiên!
Mẹ nó, quả thực là quá nghịch thiên rồi!
Xem có cái tiểu thuyết, mà khiến mày nổi điên lên à?
Tiểu thuyết nào lại có ma lực thế, mà còn có thể làm một gã thanh niên chưa trải sự đời cảm thấy tang thương thế kia?
Hồi cho mày xem truyện đồng nhân lão tử viết, cũng không thấy mày si mê vậy mà!
"Mộng tưởng!" Dường như cảm nhận được chút thất bại, Dương Vĩ định đánh thức ý chí chiến đấu ngày nào của Sở Thiên Kiêu, "Còn nhớ hồi nhỏ mày có mộng tưởng gì không? Còn nhớ những ước mơ mày từng có không!"
"Một lần nữa nhặt lại ước mơ lâu nay của mày đi, để mấy anh em đi cùng mày!"
Nghe thấy hai chữ "Mộng tưởng", đôi mắt vốn đang uể oải của Sở Thiên Kiêu thoáng qua một tia sáng khác thường.
Chỉ là, tia sáng chợt lóe lên này, còn chưa đến nửa giây.
Thì đã nhanh chóng vụt tắt.
Chỉ thấy Sở Thiên Kiêu mặt mày tang thương ngẩng lên, sau đó bắt đầu kể về chuyện đã qua của mình:
"Mộng tưởng, ta từng có, đúng là từng có."
"Khi còn bé, vì nhà nghèo chẳng biết gì, thấy nhà hàng xóm đậu một chiếc xe sang xịn mịn, vì tò mò về xe hơi nên ta đã chạy lên sờ vào xe một cái."
"Ánh mắt chán ghét của người hàng xóm lúc đó, đến giờ ta vẫn còn nhớ, đó là loại ghét bỏ không hề che giấu, ta thấy mặt ông ta nhìn chằm chằm ta mà nói: Đừng đụng, đụng hỏng rồi nhà các người cả đời cũng không đền nổi."
"Cũng chính từ khi đó, ta âm thầm thề, nhất định phải phấn đấu, nhất định phải cố gắng! Chờ sau này lớn lên, nhất định sẽ mua cho bằng được một chiếc xe Mercedes! Nhất định phải cho những người đã từng coi thường mình phải nhìn mình với ánh mắt khác xưa! Ta muốn chứng minh cho thiên hạ thấy."
"Bây giờ các ngươi có, sau này ta cũng nhất định sẽ có!"
Nói đến đây, ánh mắt Sở Thiên Kiêu hiện lên một sự kiên định chưa từng có:
"Vì vậy, từ ngày đó trở đi, ta đã cố gắng gấp bội, học tập ngày đêm! Ngày nào ta cũng dậy sớm hơn gà, ngủ muộn hơn chó, chỉ mơ mộng một ngày, mình cũng có thể sống cuộc sống thượng đẳng như đám người hàng xóm kia!"
"Trải qua mấy năm nay, mấy chục năm như một, cuối cùng..."
Thằng mập bị những lời của Sở Thiên Kiêu làm cho nhiệt huyết sục sôi, "Cuối cùng mày cũng mua được Mercedes rồi?"
Đối mặt kẻ mập mạp đặt câu hỏi, Sở Thiên Kiêu mặc kệ, chỉ thấy hắn trở tay lại từ trong miệng phun ra lời nói:
"Rốt cuộc, trải qua mấy năm nay dốc sức làm, ta dần dần ý thức được —— "
"Hàng xóm mẹ nó nói thật đúng vậy!"
"Có vài thứ, ngươi lúc sinh ra đời sau khi có thì có, nếu như ngươi lúc sinh ra đời sau khi không có, vậy đời này đúng là rất khó có được nữa!"
"Xe Maybach nhà hàng xóm, ta đúng là đời này cũng không mua nổi."
Cuộc sống, lại không phải viết tiểu thuyết.
Lấy đâu ra nhiều những thứ không thực tế như vậy?
30 năm Hà Đông 30 năm Hà Tây phần lớn chỉ có thể phát sinh trong truyện sảng văn.
Trên thế giới này tuyệt đại đa số người, đều là phàm nhân, cũng chính là tương đương với NPC trong trò chơi, coi như là không cam lòng nhưng cuộc sống của mọi người cả đời này cũng phổ biến là —— Đừng nên xem thường người nghèo yếu!
Đừng bắt nạt người trung niên nghèo!
Đừng bắt nạt người già nghèo!
Cuối cùng người chết là lớn!
Ở tuổi hai mươi lăm hai mươi sáu mà không kiếm ra được chút tiền của, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ rằng đến ba mươi lăm ba mươi sáu ngươi liền nhất định có thể ngóc đầu lên?
Cho dù, Sở Thiên Kiêu có muốn nghịch thiên cải mệnh một chút, nhưng cuối cùng.
Cũng chỉ có thể là hữu tâm vô lực!
Mặc dù, hắn đúng là cảm thấy nhân vật nam chính 【 Chiêu Dương 】 trong « ta 26 tuổi nữ khách trọ » là một tên cặn bã, đồ bỏ!
Hắn chính là một kẻ trà trộn vào chốn tình trường, đùa bỡn tình cảm thiếu nữ ngốc nghếch, một tên đăng đồ lãng tử!
Nhưng mà, nghĩ lại.
Người ta 【 Chiêu Dương 】 dù gì cũng là tốt nghiệp đại học danh tiếng, cao 1m83, tướng mạo đẹp trai tinh thông nhạc khí, trong nhà không chỉ có ông bố làm quan trong quốc doanh, hơn nữa bản thân hắn cũng thuộc dạng người EQ cao điển hình.
Đến 【 Chiêu Dương 】 như vậy cũng còn chưa mua được Maybach, hắn Sở Thiên Kiêu làm sao có thể lái nổi?
Thay vì đi làm những giấc mộng không thể thực hiện, thà rằng ngoan ngoãn nhận rõ thực tế!
Sở Thiên Kiêu vừa nói, liền muốn đứng dậy khỏi chỗ ngồi, hắn tự tay liền hướng Dương Vĩ xin thuốc lá:
"Có thuốc lá không? Cho ta một điếu."
Giống như là bị những lời có thể nói là chán nản đến cực điểm của Sở Thiên Kiêu làm cho kinh động.
Dương Vĩ nhìn hắn, yên lặng một hồi lâu sau, mới từ trong miệng phun ra một câu nói:
"Mẹ nó, tao thật sự là bị mày đánh bại rồi."
(hết chương này).
Bạn cần đăng nhập để bình luận