Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A !

Chữa Khỏi Hệ Văn Hào? Không, Là Đưa Buồn A ! - Chương 63: Đây là thuộc về mưa đêm thời đại! (length: 8056)

Hôm nay, trang web Tinh Thiên Trung Văn Võng xảy ra một chuyện lớn, đó là việc tác giả của bộ truyện « Quỷ Nghèo » Mưa Đêm Mang Ô Không Đeo Đao đã ngừng ra chương mới trong một tuần lễ dài, nay lại khôi phục đăng truyện trở lại?
Lúc đầu, khi biết tin 【Mưa Đêm Mang Ô Không Đeo Đao】 khôi phục đăng truyện, phần lớn độc giả còn có chút khinh thường:
"Quỷ Nghèo á? Cút đi chỗ khác! Cái ông tác giả này chẳng phải rất hống hách sao? Nói ngừng là ngừng, xin nghỉ thì xin, thậm chí còn không thèm đưa ra lý do?"
"Ngươi xem độc giả chúng ta không ra gì, còn muốn chúng ta theo truyện của ngươi?"
"Nghĩ hay nhỉ, ăn cứt đi!"
Tuy ngoài miệng mắng chửi dữ dội, nhưng thân thể vẫn rất thành thật. Khi thấy Mưa Đêm khôi phục đăng chương mới, đa số độc giả vẫn là lập tức nhấp vào đọc.
"Để xem thử chuyện này là thế nào."
Không xem thì không biết, vừa xem liền ngớ người ra.
Chưa nói đến nội dung cốt truyện.
Sau một tuần biến mất, dường như thay da đổi thịt hoàn toàn — tác giả Mưa Đêm của « Quỷ Nghèo », cả về văn phong lẫn cách hành văn đều đã vượt xa trước kia.
Tiến bộ vượt bậc này khiến người đọc vô cùng kinh ngạc:
"Chắc chắn là đang xem truyện trên mạng chứ không phải sách in hả?"
Cùng là nghề viết truyện trên mạng, các tác giả khác đều thường bị tình trạng càng viết về sau càng đuối. Vậy mà xem Mưa Đêm này, gần đến cuối truyện, hắn không chỉ không đuối mà câu chữ còn càng ngày càng trau chuốt?
Nhìn lại nội dung truyện — Ai cũng có thể nhận ra, gần đến lúc « Quỷ Nghèo » ngừng ra chương, bộ truyện này mơ hồ có xu hướng đi xuống. Với bút lực của tác giả, dường như căn bản không thể kiểm soát được việc đăng truyện dài kỳ thể loại tiểu thuyết mạng? Nhất là sau khi viết xong Tần Triều, bắt đầu viết về thời Chiến Quốc, cái “bi thương”, cái “u buồn” trong truyện của hắn so với thời trung kỳ của cả bộ truyện, quả thực là khác một trời một vực!
Thế nhưng, sau khi Mưa Đêm trở lại, cái cảm giác truyện sắp đi xuống ban đầu đã biến mất không thấy đâu nữa. Những dòng chữ đăng truyện này có sức lay động mạnh mẽ, cứ như hình ảnh liên tục hiện ra trước mắt người đọc.
Khí thế Cố Nam từng sừng sững trên đầu cầu, cùng Lý Bạch chén rượu đối thơ.
Thịnh Đường tàn lụi, trải qua Loạn An Sử. Cố Nam đã từng trơ mắt nhìn bạn thân Đỗ Phủ chết bệnh trên giường nát ở nhà tranh, đau buồn rơi lệ. Đế quốc Thịnh Đường hùng mạnh từng có một thời biến mất trong phút chốc.
Trải qua Ngũ Hồ Loạn Hoa, Ngũ Đại Thập Quốc, chiến tranh loạn lạc, dân chúng lầm than.
Nhìn lại chốn phồn hoa xưa kia, giờ đây chỉ còn cảnh hoang tàn, xác người ngổn ngang khắp đại địa Trung Nguyên.
Tống Thái Tổ Triệu Khuông Dận, dưới sự gợi ý của lão sư Cố Nam, đã khoác long bào, kết thúc cục diện hỗn loạn kéo dài cả trăm năm. Nàng từng cùng Thành Cát Tư Hãn của Mông Cổ, đánh cờ trên cùng một thảo nguyên. Nàng đã từng cùng Quan Hán Khanh, cùng nhau xem kịch, ngắm hoa nghe hát. Sau cả trăm năm, triều Nguyên tan biến.
Cố Nam khoác hồng bào một lần nữa xuất hiện trong loạn thế, bên cạnh một miếu hoang đổ nát, đã cứu một tiểu hòa thượng sắp chết đói, rồi đổi tên cho hắn là Nguyên Chương.
Mấy trăm năm sau, triều Minh tan biến trong phút chốc. Dù Cố Nam có lòng ngăn cản, nhưng cũng không thể làm gì được cái gọi là ‘Thiên Đạo’. Nàng chỉ có thể trơ mắt nhìn vó ngựa quân Thanh xâm nhập, bế quan tỏa cảng, từ đó dân tộc Vân Quốc bắt đầu tụt hậu so với nhịp phát triển của thế giới.
Từ cổ đại, đến cận đại, Cố Nam vẫn chỉ là một người!
Vì thực hiện lời hứa năm xưa, vì đáp ứng sư phụ Bạch Khởi đi xem cái ‘thái bình thịnh thế’ lý tưởng.
Cố Nam, một mình sống cả ngàn năm!
Nàng đã gánh chịu quá nhiều, cũng mất mát quá nhiều… Nhìn Cố Nam cô độc một mình, hai mắt đẫm lệ quỳ xuống cạnh bia mộ Bạch Khởi, khẽ gọi:
"Sư phụ, ta muốn ăn cơm đậu..."
Trong giây lát, hàng ngàn fan truyện đồng loạt lệ rơi như mưa!
【— ĐCM! Viết gì mà hay dữ vậy trời! Ta một thằng đàn ông đọc mà nước mắt cứ rơi】
【— Ô ô ô ô ô… Nam tỷ, Nam tỷ của tôi ơi】
【— Không được rồi, trong lòng khó chịu quá, có anh em nào châm một điếu không? Trong lòng ta bí bách quá, ta cảm giác như mình sắp chết đến nơi rồi】
【— Châm một điếu á? Ta mẹ nó châm cả bao đây này!!! Không hút điếu thuốc, chắc ta cũng sắp gặp bà cố tổ mất】
【— Má nó, cái thằng Mưa Đêm chó chết, sao lại viết Nam tỷ của ta thảm đến vậy chứ hả? Cả thế gian đều là kẻ địch, đưa mắt nhìn chẳng quen ai】
【— Không được, áp lực quá, ta cần xả chút, ta cũng xin một điếu! Nhưng xin nhớ, ý ta không phải là thuốc lá.】
【— Đến nước này rồi mà còn thảnh thơi được à? Mẹ kiếp】
Không ai có thể ngờ rằng, Mưa Đêm Mang Ô Không Đeo Đao, trong quãng thời gian biến mất kia rốt cuộc đã trải qua những gì! Khi biến mất rồi trở lại, một lần nữa xuất hiện trong mắt mọi người, những trang văn hắn viết ra lại càng hay hơn! Càng chân thực hơn! Thấu triệt nhân sinh, hơn nữa không có một chút dấu hiệu đuối sức nào!
Khi bản thảo dài đến mấy chục vạn chữ này vừa phát hành, ngay lập tức đã gây nên một tiếng vang dội cực lớn! Càng ngày càng nhiều độc giả biết tiếng mà đến, cùng nhau ùa vào trang web để đọc « Quỷ Nghèo hai ngàn năm » Số lượng độc giả thật sự quá lớn, gần như đã khiến toàn bộ trang web tiểu thuyết Tinh Thiên bị tê liệt!
Ban đầu, do việc « Quỷ Nghèo » ngừng ra chương đã khiến thứ hạng của bộ truyện trên bảng xếp hạng Tinh Diệu từ thứ ba tụt xuống thứ mười hai. Nhưng mà, chính Dương Thù Mạn cũng không hiểu chuyện gì, vào ngày đầu tiên Mưa Đêm khôi phục đăng chương — Thứ hạng của « Quỷ Nghèo » đã từ vị trí thứ mười hai trong bảng xếp hạng, điên cuồng tăng lên, một đường phá top 10, đến thứ sáu.
Cuối cùng, vững vàng chiếm giữ vị trí đầu bảng xếp hạng!
Khi tận mắt thấy « Quỷ Nghèo » lên đỉnh trong nháy mắt, Tổng biên Tô San cùng biên tập Dương Thù Mạn, lập tức nhận ra:
"Thời đại thuộc về Mưa Đêm, xem như bắt đầu rồi."
"Quá tốt!"
"Viết hay quá!"
Trong lớp học, ngồi ở vị trí trung tâm phòng giáo viên, Trầm Nguyệt vừa tấm tắc khen ngợi ngòi bút của 【Mưa Đêm】, vừa không kìm được mà rơi nước mắt. Rất hiếm khi có một quyển sách, khiến cô vừa đọc vừa khóc điên cuồng, lại vừa có một sức mạnh ma quái lôi kéo khiến cô không ngừng muốn đọc tiếp như khi đọc « Quỷ Nghèo ».
Trong thời gian 【Mưa Đêm】 ngừng ra chương ban đầu, Trầm Nguyệt với tư cách là một fan hâm mộ truyện đã không ít lần lo lắng — Liệu có phải Mưa Đêm đã gặp phải chuyện gì đó? Liệu có phải Mưa Đêm định bỏ dở truyện không?
Thế nhưng, sau khi đọc xong cái kết cục gần như hoàn mỹ này, Trầm Nguyệt mới nhận ra — thì ra tất cả những lo lắng của cô đều là thừa?
Bỏ dở á? Không có đâu! Hắn thậm chí còn viết hay hơn trước kia!!! Cái ‘u buồn’, cái ‘bi thương’, cái ‘đau khổ’ bao trùm toàn bộ nội dung!
So với nội dung trước khi ngừng ra chương, sau khi quay lại, Mưa Đêm viết càng thêm bi thương! Những con chữ tựa như những hình ảnh liên tục hiện ra trước mắt Trầm Nguyệt khiến trong lòng cô nghẹn ứ lại. Vừa nghĩ đến cảnh Cố Nam quỳ trước mộ Bạch Khởi, khóc đến thảm thiết, nước mắt lại không kìm được từ gò má Trầm Nguyệt tuôn rơi:
"Hay quá, quyển sách này viết, thật sự quá hay rồi…"
Bạn cần đăng nhập để bình luận