Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp

Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp - Chương 97: Một cái? (length: 7476)

Đợi ba vị đồng học đi xuống, Ninh Thiên nói nghiêm túc: "Các vị, ta biết không ít người trong các ngươi rất muốn tham gia lần này lịch luyện rừng rậm."
"Có thể là các ngươi phải hiểu, lần này cần người giám hộ ký tên, nếu không có người giám hộ ký tên, ta không có cách nào mang các ngươi đi!"
"Hơn nữa hành động này của các ngươi thuộc về lừa gạt, nếu ta không nhìn kỹ, để các ngươi đi tham gia, nếu thật xảy ra chuyện gì, ai gánh trách nhiệm này?"
"Ta? Hay là trường học?"
Đám đồng học đồng loạt cúi đầu, không ai lên tiếng, im lặng nghe Ninh Thiên nói.
Đúng lúc này Lệnh Hồ Xuyên đi đến cửa, cũng không báo cáo, trực tiếp vào phòng học, về chỗ ngồi.
Không báo cáo là quy định của Ninh Thiên, đến trễ trong vòng năm phút hoặc cần đi vệ sinh đều không cần báo cáo, tránh ảnh hưởng đến mạch suy nghĩ của hắn.
Nếu đến trễ hơn năm phút thì cũng không cần báo cáo, cũng không cần vào lớp.
Nói tóm lại, đến trễ quá năm phút thì không cần đến, tự mình tu luyện bên ngoài là được.
Nhưng từ khi đám học sinh biết năng lực giảng dạy của Ninh Thiên, không ai đến trễ quá năm phút.
Một tiết học trôi qua rất nhanh.
Sau khi tan học, Lệnh Hồ Xuyên vội vàng nộp mẫu đơn, trải qua hai ngày quấy rầy, con dâu và con trai cuối cùng đã ký tên cho ông.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là Lệnh Hồ Xuyên đã đạt tới cảnh giới Phá Không cảnh trung kỳ, nếu có nguy hiểm cũng đủ sức tự vệ.
Hơn nữa trường học đưa học sinh đi lịch luyện, chắc chắn không đến những nơi quá nguy hiểm.
Học sinh lớp bốn năm nhất đại học đa phần đều là võ đạo giả Thông Mạch cảnh, vào rừng rậm tối đa cũng chỉ dạo chơi vòng ngoài, không thể vào sâu trong rừng.
Nghĩ rõ điều này, vợ chồng Lệnh Hồ Hoa thấy không có gì nguy hiểm, cộng thêm bị quấy rầy, cuối cùng cũng ký tên.
Nhìn ông nội lấy ra mẫu đơn, Lệnh Hồ Vân Liên mắt mở to, ngạc nhiên hỏi: "Hả?"
"Ông nội, mẹ con đồng ý ký tên cho ông?"
Lệnh Hồ Xuyên đắc ý giải thích: "Có gì mà không đồng ý? Ta không như các ngươi cảnh giới thấp, khó tự vệ khi gặp nguy hiểm, dù gì ta cũng là cường giả Phá Không cảnh trung kỳ, chỉ cần không gặp mấy lão già trong rừng sâu thì sẽ không sao!"
"Không đúng, không đúng, mẹ con sao có thể ký cho ông được?"
"Ông nội, chẳng lẽ ông làm giả? Lúc nãy Ninh lão sư đã nói ai làm giả thì sau này đừng nghe tiết của thầy nữa!" Lệnh Hồ Vân Liên cố ý chọc ông xem ông có lơ đãng không.
Lệnh Hồ Xuyên lo Ninh Thiên hiểu lầm, sau này không cho ông lên lớp, ông đã khó khăn lắm mới được đi học, không thể vì hiểu lầm mà bị đuổi.
Vội vàng nói: "Nói bậy bạ, sao ta lại làm giả được, nếu không tin ta gọi điện thoại cho mẹ cháu để nàng gọi cho Ninh lão sư!"
Nói rồi ông lấy điện thoại ra định gọi.
Thấy ông nội tự tin như vậy, Lệnh Hồ Vân Liên biết chắc mẹ cô ký rồi.
"Thôi đi ông, không cần gọi, đã ông nói mẹ con ký thì con tin, dù gì ông cháu ta cũng là tốt ông cháu, con vô điều kiện tin ông!"
Lệnh Hồ Xuyên liếc cô một cái: "Cháu đừng có ý đồ xấu, ta sẽ không vì cháu mà xin xỏ đâu, ta thuyết phục cha mẹ cháu hai ngày trời mới được, ta không vui lại làm hỏng chuyện."
"... . Ông nội, ông không thể..." Lệnh Hồ Vân Liên không ngờ ông mình nhìn thấu ý đồ của mình, liền chuyển sang làm nũng.
Nhưng chưa kịp nói hết câu, Lệnh Hồ Xuyên đã ngắt lời: "Không thể! Không thể!"
Hoàn toàn phủ nhận cô.
Ninh Thiên nhìn cảnh hai ông cháu, thật sự không nhịn được cười, đúng là một cặp dở hơi.
Một lát sau.
Lệnh Hồ Xuyên cùng cha con Ninh Thiên đến văn phòng hiệu trưởng, nộp 19 tờ mẫu đơn.
Lãnh Phong thấy Lệnh Hồ Xuyên đi cùng thì trong lòng không ổn, dè dặt hỏi: "Cha, chẳng lẽ cha cũng tham gia?"
"Ta hiện giờ là học sinh lớp bốn năm nhất đại học, chẳng lẽ không thể tham gia sao?" Lệnh Hồ Xuyên thản nhiên hỏi.
Lãnh Phong vội vàng giải thích: "Đương nhiên là không phải, chẳng qua cảm thấy tuổi của cha cao, tu vi lại rất cao thâm, không cần thiết..."
"Được rồi, con đừng nói nữa, ta điền đơn rồi, ta nhất định phải đi!" Lệnh Hồ Xuyên dang hai tay, bắt chéo chân ngồi trên ghế salon.
Trông y như một ông già thực thụ.
Lãnh Phong bất đắc dĩ, không khỏi nhìn Ninh Thiên, ra hiệu bảo anh nói gì đó, Ninh Thiên cũng chỉ bất đắc dĩ dang tay, ông già đã quyết đi thì không ai cản được.
Thêm nữa, người ta có mẫu đơn, mình làm sao mà cự tuyệt?
Trong mắt Ninh Thiên, Lệnh Hồ Xuyên đi cùng cũng là chuyện tốt, vì thực lực của ông không tệ, vào thời khắc mấu chốt cũng có thể giúp một tay.
Thấy Ninh Thiên bất lực, Lãnh Phong cũng hiểu, dù sao tính tình của bố vợ ông không phải người thường có thể nắm bắt được, quan trọng là người ta có mẫu đơn, lại còn có chữ ký của người giám hộ và học sinh.
Hoàn toàn không có cách nào nói, trừ khi cố tình kiếm chuyện.
Nhưng ông tuyệt đối không dám cố tình kiếm chuyện với cha vợ, nếu không thì đừng gặp mặt nhau nữa.
Nghĩ một chút cũng thôi, muốn đi cùng thì đi thôi, với thực lực của lão gia tử không nói là đi ngang nhưng cũng không quá kém.
Sau khi kiểm tra tư liệu, Lãnh Phong gật đầu vui vẻ: "Lớp các em có tổng cộng 19 người, thật không tệ!"
"Ta còn tưởng rằng các em chỉ có ba bốn người thôi chứ, quả thật làm ta bất ngờ!"
Ninh Thiên cười nói: "Các lớp khác có bao nhiêu người?"
Lãnh Phong giơ một ngón tay trỏ.
"Mười người?" Ninh Thiên hỏi ngược lại, thầm nghĩ các lớp khác thật không quá hăng hái.
Có lẽ đám học sinh kia không tin mình, dù gì trong mắt họ, mình chỉ là Thông Mạch cảnh đỉnh phong, tự vệ còn khó, huống chi là bảo vệ họ?
"Không phải!"
"Không phải mười người? Chẳng lẽ là 100 người?" Ninh Thiên ngoài ý muốn nói.
Nếu có 100 người nguyện ý tham gia, đúng là vượt quá sức tưởng tượng.
"Xem ra các học sinh này cũng tương đối tích cực hưởng ứng, nhưng 100 người tham gia, ta cũng không thể chăm sóc hết được, hơn nữa còn vượt quá yêu cầu của Võ Đạo Cục!"
Lãnh Phong mặt đầy đau khổ: "Ai nói một trăm người?"
"Một người!"
"? ? ?"
"Hả?"
"Bao nhiêu?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận