Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp

Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp - Chương 68: Ngươi làm sao trong phòng của hắn? (length: 11416)

"Tỷ tỷ, ta tin tưởng ngươi!" Nhân Nhân nhận lấy kẹo mút, vui vẻ nói.
Sự nghi kỵ trước đó như cũ tan biến rất nhiều.
Thấy vậy, cằm của Ninh Thiên suýt chút nữa rớt xuống đất, thật sự chỉ một cái kẹo mút là đã tin tưởng rồi?
Nếu chuyện này để ba gã kia biết, dễ dàng như vậy liền có thể khiến Nhân Nhân tin tưởng, không biết chừng có khóc ngất đi không!
Ba người đang chạy trốn trong một quán net, hắt xì liên tục.
Mặt mày buồn rầu, cảnh giới bị phế, bây giờ còn hắt xì liên tục, đây là do thể chất không theo kịp sao?
"Nào! Chúng ta tay trong tay, cùng nhau về nhà đi!" Lần này Lệnh Hồ Vân Liên chủ động nắm tay Nhân Nhân.
Thấy Nhân Nhân cúi đầu nhìn thoáng qua bàn tay nhỏ ngăm đen của mình, là con gái Lệnh Hồ Vân Liên lập tức hiểu ý.
Hoàn toàn thể hiện ra vẻ không để ý chuyện này, cao hứng nói: "Đi thôi, lên xe rồi, nhặt được một bé cưng đáng yêu!"
Ba người lên xe.
Nhân Nhân nhìn chiếc ghế da thật sạch sẽ gọn gàng, lại nhìn quần áo bẩn thỉu, đôi giày rách của mình, có chút không dám ngồi, ngơ ngác đứng đó.
Ninh Thiên nghi ngờ hỏi: "Nhân Nhân, sao thế? Con khó chịu hả?"
"Không có ạ." Trong mắt Nhân Nhân lộ ra sự tự ti.
Ninh Thiên nhìn thấy ánh mắt của nàng, trong nháy mắt hiểu ra, bèn ôm lấy nàng: "Nhân Nhân, đây là ghế, nhiệm vụ của nó là để chúng ta ngồi, nếu như con không ngồi nó, nó sẽ không vui!"
"Con muốn để nó không vui sao?"
Nhân Nhân lắc đầu, dịu dàng trả lời: "Không muốn."
"Nếu không muốn, vậy thì ngồi đi!" Ninh Thiên thả nàng xuống ghế.
Nhân Nhân cũng hoàn thành thành tựu đầu đời _ _ _ lần đầu tiên ngồi ghế da thật.
"Vân Liên, bên khu thương mại Quốc Mậu chắc vẫn chưa đóng cửa, chúng ta đi mua chút đồ cho Nhân Nhân!"
"Ta cũng có ý này!"
Chẳng mấy chốc sau.
Ba người đến khu thương mại Quốc Mậu, nhìn đèn đuốc bên trong sáng trưng, Nhân Nhân có chút không dám đi vào, Ninh Thiên dứt khoát ôm lấy nàng, an ủi: "Nhân Nhân, đây là trung tâm mua sắm, chỗ để mua sắm đồ, không có gì ghê gớm, con đừng nghĩ nhiều, sau này chú sẽ thường xuyên đưa con đến chơi!"
Lệnh Hồ Vân Liên cũng cân nhắc đến vấn đề Nhân Nhân tương đối tự ti, cũng phụ họa an ủi: "Chú nói đúng, mà lại Nhân Nhân nhà ta lợi hại như vậy, không cần có bất kỳ áp lực tâm lý nào nhé!"
Ba người mục tiêu rõ ràng, rất nhanh liền đến một cửa hàng tên "Cửa hàng quần áo trẻ em Ba Lạp Ba Lạp".
Nữ nhân viên bán hàng đang gà gật, nghe chuông báo "Hoan nghênh quý khách" thì tỉnh táo lại, đi về phía ba người Ninh Thiên.
Khi nàng thấy Ninh Thiên đang ôm một đứa bé ăn mặc rách rưới, người ngợm bẩn thỉu, trong ánh mắt lóe lên vẻ nghi hoặc, nhưng rất nhanh nàng liền điều chỉnh lại trạng thái.
Mỉm cười hỏi: "Xin hỏi cần mua gì ạ?"
"Mua một bộ, không đúng, mua bốn bộ quần áo bé gái, cho bé mặc! Cô chọn giúp đi!" Ninh Thiên nói.
Sau đó quay sang nhìn Nhân Nhân: "Nhân Nhân, con thích quần áo như thế nào, tự chọn hai bộ nhé!"
Lệnh Hồ Vân Liên giật mình: "Hả? Ninh lão sư, ý của anh là, mua cho bé sáu bộ quần áo?"
"Mua nhiều một chút, bình thường có thể thay đổi mặc, bé gái mà thường xuyên mặc đi mặc lại một bộ quần áo cũng không tiện." Ninh Thiên nhẹ nhàng nói.
Lệnh Hồ Vân Liên không khỏi bĩu môi: "Hừ... không nhìn ra nha, Ninh lão sư, thích bé gái thế, sau này anh nhất định là đồ nô của con gái cho coi!"
Ninh Thiên: "..." "Nhân Nhân, con thích quần áo nào, chọn đi, chú mua cho hết!"
Ninh Thiên tuy không thuộc diện người có thu nhập cao, nhưng từ trước đến nay cũng không tiêu xài mấy, tiền tiết kiệm đủ mua mấy trăm, hơn ngàn bộ quần áo cũng không thành vấn đề.
Hơn nữa bên cạnh còn có Lệnh Hồ Vân Liên giàu có, căn bản không cần lo về chuyện tiền bạc.
Cuối cùng Nhân Nhân chọn một bộ quần áo có hoa màu đỏ, với một bộ quần áo hoạt hình bé gái.
Nữ nhân viên bán hàng cũng chọn bốn bộ váy áo xinh đẹp, những bộ này ngoài đẹp còn có một điểm chung, đó là hơi đắt!
"Hai vị đi thong thả ạ!"
Sau khi tiễn hai người đi, nữ nhân viên lấy điện thoại di động ra, thầm nói: "Hai người này rốt cuộc có phải là bọn buôn người không?"
"Nhưng nếu là bọn buôn người, sao lại mua nhiều quần áo cho bé gái như vậy? Mà lại bé gái cũng không khóc nháo, trông còn rất vui vẻ."
"Nghe bọn họ nói chuyện, người đàn ông này với người phụ nữ cũng không phải là cha mẹ bé, nào có cha mẹ nào lại đưa con mình đến chỗ bẩn thỉu, mặc quần áo rách rưới thế!"
"Không được, phải báo cảnh sát! Thà nhầm còn hơn bỏ sót!"
Nghĩ đến đây, nữ nhân viên rút điện thoại, bấm số báo cảnh sát.
Những việc xảy ra ở đây, Ninh Thiên hai người hoàn toàn không biết, mua quần áo xong, ở cửa hàng tiện lợi mua một chút đồ ăn vặt, sau đó ba người trở về ký túc xá của trường.
Về đến ký túc xá.
Ninh Thiên dẫn Nhân Nhân đi xem một vòng, ký túc xá này tuy không lớn, nhưng cũng có hai phòng ngủ, vừa đủ cho Ninh Thiên với Nhân Nhân ở.
"Nhân Nhân, đây sau này sẽ là phòng ngủ của con, chút nữa chú Thiên đi làm về sẽ mua cho con ít đồ chơi và đồ dùng cho trẻ em."
"Cám ơn chú, chú Ninh Thiên!" Nhân Nhân ngoan ngoãn nói.
Bây giờ nàng đối với Ninh Thiên và Lệnh Hồ Vân Liên đã thật sự tin tưởng, bởi vì chưa từng có ai đối tốt với nàng như vậy, mua cho nàng rất nhiều quần áo đẹp, còn mua cho nàng đồ ăn vặt.
Ninh Thiên nhìn sang Lệnh Hồ Vân Liên: "Cô về trước đi, kẻo người nhà lo."
"Về gì chứ, tôi còn muốn ở đây tắm!" Lệnh Hồ Vân Liên nói.
"Hả?" Ninh Thiên giật mình, mình không nghe lầm chứ, cô còn muốn tắm ở đây?
Chuyện này mà truyền đi thì không biết trên mạng sẽ lại có sóng gió gì, thêm một chuyện không bằng bớt một chuyện, nhắc nhở: "Cô vẫn là về nhà tắm đi, Ninh lão sư đây của tôi cái gì cũng không có nhiều, mỗi chuyện nhiều chuyện bát quái!"
"Ninh lão sư, ngài hiểu lầm rồi, ý của tôi là, tôi giúp Nhân Nhân tắm, bé không thể cứ như vậy ngủ được!" Lệnh Hồ Vân Liên bất lực nói.
Ninh Thiên lúng túng gãi mũi: "À phải ha!"
"Vậy phiền cô quá!"
"Đi thôi Nhân Nhân, chúng ta đi tắm nhé!" Lệnh Hồ Vân Liên kéo Nhân Nhân, nhanh chóng đi vào phòng tắm.
Sau một tiếng.
Lệnh Hồ Vân Liên và Nhân Nhân cùng bước ra: "Sạch rồi nè!"
Ninh Thiên đưa mắt nhìn qua, khi thấy Nhân Nhân trong nháy mắt, trực tiếp bị cảm xúc.
"Đáng yêu quá đi!"
Một gương mặt nhỏ tròn xoe, giống như cái bánh bao mới ra lò, hiện lên vẻ khỏe mạnh hồng hào, những vết đen trên người trước đây hoàn toàn không thấy bóng dáng, như là chưa từng xuất hiện.
Đôi mắt to tròn long lanh trong veo, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, miệng anh đào nhỏ nhắn có hai má lúm đồng tiền nhàn nhạt, giống như đựng đầy mật ngọt.
"Có phải rất đáng yêu không!" Lệnh Hồ Vân Liên thấy Ninh Thiên sững sờ, cất tiếng hỏi.
Cô sau khi tắm cho Nhân Nhân xong, khi nhìn thấy Nhân Nhân lần đầu cũng bị đối phương làm cho mềm nhũn cả người.
Ninh Thiên đáp: "Rất đáng yêu!"
Ngẩng đầu nhìn về phía Lệnh Hồ Vân Liên, không khỏi một lần nữa ngẩn người, làn da cô lộ ra vẻ ửng hồng sau khi được nước ấm vuốt ve, như quả đào vừa mới hái xuống, tỏa ra vẻ quyến rũ động lòng người.
Mấy sợi tóc ướt dính trên má và cổ, mang một vẻ đặc biệt.
Ninh Thiên lập tức lắc đầu, trong lòng mắng mình cầm thú.
Lệnh Hồ Vân Liên thấy anh ngẩn người, rất là ngại ngùng, nhất thời không biết làm sao, sau đó dùng khăn mặt lau tóc, thể hiện như mình không chú ý đến vẻ mặt của Ninh Thiên.
Ninh Thiên cũng rất xấu hổ, bóc một gói đồ ăn vặt, nói với Nhân Nhân: "Nhân Nhân, lại ăn đồ ăn vặt!"
Nhân Nhân và hai người đã thân quen rất nhiều, cũng không quá gò bó, tiến lên nhận lấy gói khoai tây chiên: "Cám ơn chú Ninh Thiên!"
Ninh Thiên cưng chiều xoa đầu nàng: "Không có gì nha!"
"Sau này thích ăn gì thì nói chú, chú mua cho con!"
Lệnh Hồ Vân Liên đi đến: "Cũng có thể nói với tỷ tỷ, tỷ tỷ cũng mua cho con!"
"Dạ cám ơn tỷ tỷ ~" Nhân Nhân nhỏ nhẹ trả lời.
"Không có gì ~ Chút nữa tỷ Thiên cũng sẽ đưa con đi mua đồ dùng cho trẻ em."
Nhân Nhân mềm mại cám ơn Lệnh Hồ Vân Liên.
Nghe vậy.
Trong lòng Ninh Thiên hơi rùng mình, nếu như ban ngày để các bạn học nhìn thấy mình cùng Lệnh Hồ Vân Liên đưa Nhân Nhân đi mua đồ thì không biết sẽ bị truyền đi thành tin đồn như thế nào.
Nếu chỉ là mình thì không sao, nhưng nếu Lệnh Hồ Vân Liên với Nhân Nhân bị kéo vào, nhất là Nhân Nhân, chỉ là một đứa trẻ, chuyện đó mình tuyệt đối sẽ không tha thứ dễ dàng.
Cho nên cách tốt nhất, là dập tắt tin đồn ngay từ trong trứng nước.
"Vân Liên, cô bây giờ vẫn là nên tập trung tu luyện, chuyện này cứ để tôi đưa Nhân Nhân đi là được!"
Lệnh Hồ Vân Liên cũng rất nghe lời, khẽ gật đầu: "Được ạ, Ninh lão sư!"
"Phanh phanh _ _ _!"
Lúc này, ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa.
Ninh Thiên và Lệnh Hồ Vân Liên bỗng giật mình, nhìn nhau, tình huống gì đây? Sao muộn vậy còn có người đến?
Lẽ nào là Lãnh Như Sương?
Lệnh Hồ Vân Liên cũng nghĩ đến khả năng này: "Có phải là em họ tôi không?"
"Cũng không thể nào, nàng chưa từng có chuyện nửa đêm canh ba đi tìm ta, mà lại dạo gần đây còn lan truyền tin đồn ta với nàng, nàng còn thẹn thùng trốn tránh ta, tuyệt đối không thể nào muộn như vậy tới tìm ta!"
"Ai đó?" Ninh Thiên đi tới, từ phía sau cửa hỏi.
"Chúng ta là người của cục chấp pháp, nhận được báo án, ngươi có liên quan đến vụ bắt cóc trẻ em!"
"Hả?" Ninh Thiên lộ vẻ kinh ngạc, đồng thời mở cửa.
Đứng ở cửa là bốn thành viên của cục chấp pháp.
Bốn người trực tiếp đi vào, nhìn thấy Nhân Nhân và Lệnh Hồ Vân Liên, thản nhiên nói: "Có người báo án, nói các ngươi bắt cóc trẻ em, hiện tại chúng ta đến điều tra, mời các ngươi phối hợp!"
"Hả? Ai báo án vậy, ai bắt cóc trẻ em chứ!" Lệnh Hồ Vân Liên hưu một tiếng liền đứng dậy.
Rõ ràng là mình và Ninh Thiên tốt bụng, nhận nuôi đứa trẻ, lại còn nói hai người mình bắt cóc, đây chẳng phải là vu oan cho người tốt sao?
Đội trưởng cục chấp pháp dẫn đầu nghiêm nghị nói: "Ai báo án các ngươi không cần phải biết, các ngươi chỉ cần phối hợp là được, các ngươi tên là gì? Đứa trẻ này có quan hệ như thế nào với các ngươi?"
Ninh Thiên giải thích nói: "Ta tên Ninh Thiên, là lão sư của học viện Thánh Huy!"
"Nàng tên Lệnh Hồ Vân Liên, là học sinh của ta. . ."
"Học sinh của ngươi? Nửa đêm canh ba học sinh của ngươi ở nhà trọ của ngươi, đầu tóc ướt nhẹp?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận