Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp

Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp - Chương 105: Ngươi tại cùng thú linh nói chuyện? (length: 7788)

"Ngươi xác định ngươi muốn phái hắn xuất chiến sao?"
Cam Tư Tư hỏi.
Ninh Thiên cũng đáp lại: "Không phải ta muốn phái hắn xuất chiến, mà là vì chính hắn giơ tay ra hiệu, tự mình muốn xuất chiến!"
"Đã hắn lựa chọn, vậy ta tin tưởng hắn!"
"Ờ...." Cam Tư Tư trong nháy mắt không biết nói gì.
Mà đám người xem trong phòng trực tiếp thì cuồng loạn bình luận:
"Ngưu bức!"
"Từng trải thầy giáo!"
"Có chút không coi mạng học sinh ra gì, Xích Diễm Hổ trên mình có thể tỏa ra nhiệt độ cao, trong cùng cảnh giới thuộc dạng nổi trội, huống chi người thách đấu hiện tại còn thấp hơn nó một cảnh giới!"
"Đúng đấy!"
"Mau ngăn lại đi."
"Hủy bỏ tư cách của hắn, hắn không có tư cách dẫn đội."
"Không sai, hủy bỏ tư cách của hắn, hắn không có tư cách dẫn đội!"
Đối với những bình luận trên mạng, Ninh Thiên cũng không hay biết, cho dù có biết cũng không quan trọng, bởi vì với những anh hùng bàn phím này, hắn đã thấy quá nhiều trên Lam Tinh rồi.
Tình huống này, chỉ cần đưa sự thật ra thì sẽ hung hăng tát vào mặt bọn họ.
Cam Tư Tư thấy phòng trực tiếp bị dẫn dắt lung tung, vội vàng giải thích cho Ninh Thiên: "Mọi người đừng làm quá, Bạch Giang học sinh ra trận không phải do thầy Ninh sắp xếp, hoàn toàn là Bạch Giang học sinh chủ động xin đi đánh giặc."
"Về điểm này, mọi người vừa rồi cũng thấy rõ rồi, không hề giả tạo gì, hơn nữa gọi là rèn luyện, là để học sinh thử thách với những linh thú mạnh hơn mình."
"Chỉ có trải qua rèn luyện sinh tử, mới cảm nhận được ý nghĩa của rèn luyện!"
Đối với Cam Tư Tư, không ít người đặt câu hỏi.
"Trải qua sinh tử? Nếu mà chết thì ai chịu trách nhiệm? Chẳng phải là thầy giáo dẫn đầu sao?"
Cam Tư Tư cũng kiên nhẫn giải đáp câu hỏi của mọi người.
Còn Ninh Thiên thì lạnh nhạt nói với Bạch Giang: "Không cần để ý người khác nói gì, cứ làm tốt việc của mình là được!"
Người xem trong phòng trực tiếp thấy thái độ này của Ninh Thiên thì lập tức gọi thẳng "Ngưu bức".
Không hẳn là thật sự khen ngợi Ninh Thiên ngưu bức, mà là với cái thái độ không coi người xem trong phòng trực tiếp ra gì, cảm thấy phẫn nộ.
Từng người một tức giận lên án Ninh Thiên.
Các loại lời mắng.
Cũng may phòng trực tiếp tự động ẩn bớt các ngôn từ thô tục.
Cùng lúc đó.
Thành phố Thiên Dương.
Đại học Thiên Dương.
Đối thủ một mất một còn của Ninh Thiên, Triệu Hồng Cường nằm trên ghế salon lướt điện thoại.
Là người Thiên Dương, nên rất dễ dàng thấy được phòng trực tiếp của Cục Võ Đạo Thiên Dương.
Vừa lướt đến liền thấy một người quen - Ninh Thiên.
Nhấn vào xem thì thấy Ninh Thiên đang hỏi ai đối phó Xích Diễm Hổ.
Sau đó thì cuồng loạn hướng dư luận, nói Ninh Thiên không quan tâm mạng sống học sinh.
Cứ vậy mà dẫn dắt được dư luận đi.
Giờ phút này, hắn vừa nghiền ngẫm mấy chữ cay độc, vừa nghi ngờ lẩm bẩm: "Lần này tên này muốn ngã sấp mặt."
"Cục võ đạo muốn tìm một chỗ thử nghiệm nên mới tìm đến học viện Thánh Huy ba dòng của mấy người, không ngờ học viện Thánh Huy lại phái ngươi dẫn đầu, rõ ràng là muốn ngươi chịu tội thay!"
"Ninh Thiên à Ninh Thiên, lần này ngươi chắc chắn chết!"
"Nếu người ra trận lúc nãy là Bạch Giang mà chết, ta đoán không cần đợi ngươi về, dư luận của mấy tên này trong phòng trực tiếp cũng đủ lấy mạng của ngươi!"
"Thật chờ mong cảnh học sinh kia bị Xích Diễm Hổ cắn đứt cổ, không biết Ninh Thiên sẽ có biểu hiện gì!"
Rừng Linh Tuyền.
Xích Diễm Hổ nhìn thấy Bạch Giang bước ra, lại "Ngao ô" kêu hai tiếng.
Ninh Thiên lạnh nhạt nói: "Được rồi, đừng kêu, giờ cho ngươi một cơ hội, nếu bây giờ ngươi rời đi, có lẽ vẫn còn đường sống!"
Trong mắt người khác, Ninh Thiên là đang lảm nhảm, nhưng thực chất là hắn đang giao tiếp với Xích Diễm Hổ.
Vài tuần trước, hắn đã được hệ thống ban thưởng ngôn ngữ linh thú, đồng thời đã học được, cho nên hắn không chỉ nói được ngôn ngữ linh thú mà còn nghe hiểu.
Trong mắt Xích Diễm Hổ hiện lên sự kinh ngạc, ngao ngao ngao gọi.
"Ngươi vậy mà lại nói được ngôn ngữ linh thú chúng ta."
"Có gì không thể đâu?" Ninh Thiên bình tĩnh nói.
Xích Diễm Hổ hừ một tiếng, cảnh cáo: "Đã ngươi có thể nghe hiểu ta, vậy ta cảnh cáo ngươi, dâng tất cả đàn bà bên cạnh ngươi cho ta, ta có thể tha cho ngươi khỏi chết!"
Ninh Thiên kinh ngạc nhìn Xích Diễm Hổ: "Ngươi muốn đàn bà bên cạnh ta?"
"Không sai, bọn chúng cực kỳ thích hợp để ta xơi! Đàn ông thì ta còn khinh, thúi hoắc!"
Ninh Thiên thật không ngờ, con Xích Diễm Hổ này thế mà lại là một tên kén chọn.
"Thầy Ninh, thầy đang nói gì đấy? Lẩm bẩm cái gì? Tụi em chẳng nghe hiểu gì cả! Sao lại có cảm giác như thầy đang nói chuyện với Xích Diễm Hổ vậy?" Cam Tư Tư nghi ngờ hỏi.
Không chỉ cô, những học sinh khác và người xem trong phòng trực tiếp cũng có suy nghĩ vậy, bởi vì sau khi Ninh Thiên lẩm bẩm xong một câu thì Xích Diễm Hổ liền phát ra tiếng ngao ngao.
Nhưng mà với ý nghĩ này, mọi người đều cảm thấy hoang đường, chuyện đó căn bản là không thể, cho dù là mấy chuyên gia ngôn ngữ thú, bọn họ cũng không nghe hiểu lời của linh thú, chỉ có thể thông qua một số động tác để phán đoán ý của chúng.
Còn như nói trực tiếp đối thoại với linh thú thế này, thì chưa từng nghe cũng chưa từng thấy qua, mà hơn nữa hiện tại khoa học cũng không đạt được đến mức đó.
Ninh Thiên nói rất trực tiếp: "Không sai, ta chính là đang nói chuyện với Xích Diễm Hổ."
Lời này vừa nói ra.
Cam Tư Tư lập tức thất thần, đám học sinh cũng ngẩn người, ngoại trừ Lý Minh Nguyệt không tin, cho rằng Ninh Thiên đang nói khoác thì 19 người còn lại đều thuộc trạng thái bán tín bán nghi.
Bởi vì độ kính nể của bọn họ đối với Ninh Thiên rất cao, hơn nữa họ cũng quen với mấy lời gây sốc của Ninh Thiên.
Trong mắt người thường, những lời đó của Ninh Thiên đều không đúng, thậm chí còn trái với lẽ thường, thế nhưng sau khi trải qua thử nghiệm thì những lời Ninh Thiên nói đều là đúng.
Nên hiện tại khi Ninh Thiên nói như vậy, họ cũng không hoàn toàn phủ nhận mà là thuộc trạng thái bán tín bán nghi, nếu như không phải vì chuyện này quá mức kinh ngạc thì bọn họ đã chọn tin tưởng ngay rồi.
Mà khán giả trong phòng trực tiếp nghe được Ninh Thiên nói, trong nháy mắt bùng nổ, toàn là "làm màu".
Làm màu X9999.
Không sai, giờ số lượng người xem phòng trực tiếp đã lên đến ba vạn người trở lên.
Cam Tư Tư tuyệt đối không tin, cho rằng Ninh Thiên chỉ muốn ra vẻ trước mặt khán giả trong phòng trực tiếp, dù sao cũng có nhiều người xem như vậy, rất khó mà khống chế được lòng hư vinh, dù gì cũng là người dẫn đầu đợt rèn luyện này, tâm lý chắc chắn sẽ có một chút tự cao.
Ninh Thiên thấy Cam Tư Tư không tin thì cũng không giải thích thêm, cũng thật không cần thiết.
Mà ngược lại nói với Bạch Giang: "Ra tay đi! Để ta xem một chút thành quả tu luyện của ngươi trong thời gian này."
Bạch Giang đang đợi câu này, gật đầu thật mạnh, nghiêng thanh kiếm trong tay khoảng 45 độ, ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm Xích Diễm Hổ.
Phát ra một tiếng gầm nhẹ.
"Uống!"
Trong khoảnh khắc thân thể bộc phát khí thế Sơ Kỳ Thông Mạch Cảnh, thân pháp thi triển đến cực hạn…
Bạn cần đăng nhập để bình luận