Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp

Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp - Chương 113: Gặp phải đã từng học sinh (length: 8187)

Nửa tiếng sau.
Ninh Thiên dẫn theo nhóm học sinh đi vào bờ sông trong rừng cây.
Đầu này bờ sông chính là con sông mà lần trước Ninh Thiên và mọi người đã chờ, bất quá giờ phút này nơi bọn họ đang đứng là khu vực cuối dòng sông.
"Thầy Ninh, phía trước có ánh lửa!" Bạch Giang thấy bên bờ sông có ánh lửa, lập tức nhắc nhở.
Không cần hắn nhắc nhở, Ninh Thiên cũng thấy, những học sinh khác cũng tương tự chú ý.
Lẽ nào có người?
Thú linh không biết đốt lửa, nhất là nơi này của bọn họ là vùng rìa rừng rậm, trí tuệ của thú linh không cao, nền văn minh cũng không cao.
Xuất hiện ánh lửa, phần lớn là do người làm.
Ninh Thiên ra hiệu, cho học sinh chậm bước lại.
Còn mình thì lặng lẽ tiến lên.
Tránh trong rừng, lặng lẽ quan sát nơi có ánh lửa, liền thấy một thanh niên nam tử đang tự đốt thịt nướng ăn, nam tử trẻ tuổi đối diện với ống kính điện thoại, thao thao bất tuyệt không ngừng.
Nhìn tư thế này, Ninh Thiên liếc mắt là nhận ra, nam tử này đang phát trực tiếp, xem xét tu vi của nam tử là Linh Hải cảnh sơ kỳ.
Một người Linh Hải cảnh sơ kỳ, lại dám ban đêm ở lại trong Linh Tuyền sâm lâm, gan cũng đủ lớn.
Bất quá nghĩ lại, nơi này chỉ là rìa ngoài của Linh Tuyền sâm lâm, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra thì cũng không gặp nguy hiểm quá lớn.
"Sao ta thấy người này quen quen thế nhỉ? Hình như đã gặp ở đâu rồi, nhưng chỉ nhìn mặt bên, hơi khó nhận ra nha!"
"Đúng rồi!"
Ninh Thiên búng tay, hình như nhớ ra gì đó, lấy điện thoại ra, mở ứng dụng truyền thông lớn nhất toàn quốc, rất nhiều streamer đều trực tiếp trên APP này, Ninh Thiên thấy người này cũng không có gì lạ.
Mở APP ra, tìm kiếm streamer phát trực tiếp ở gần.
Người đầu tiên hiện ra, chính là thanh niên trước mắt.
Khi anh ta vào phòng trực tiếp.
Dòng chữ trên màn hình thể hiện thông tin của streamer trẻ tuổi.
"Tỉnh mộng thổi sáo vào phòng trực tiếp, cách streamer khoảng 50 m."
Mặc dù trong phòng trực tiếp có vài trăm người, nhưng dòng chữ nhắc nhở nổi bật này vẫn bị hắn nhìn thấy, vẻ mặt hắn chấn kinh, có chút không tin.
Cẩn thận nhìn lại, phát hiện đúng là báo cách mình 50 m.
Sau đó, hắn đột nhiên đứng bật dậy, nhìn xung quanh, vô cùng cảnh giác, tỏ vẻ sẵn sàng chiến đấu.
Người trong phòng trực tiếp thấy cảnh này, lập tức hỏi: "Tình huống gì vậy? Lẽ nào có thú linh đến?"
"Tôi thấy chắc chắn vậy rồi!"
"Chúng ta không thấy có động tĩnh gì cả mà!"
… Ninh Thiên trong phòng trực tiếp, nhìn rõ ràng khuôn mặt của thanh niên kia, đúng là người quen của mình.
Từng có một học sinh mà mình dạy ở Thiên Dương đại học tên là _ _ _ Vương Lâm, thiên phú cũng không tệ.
Mình đã dạy cậu ta năm nhất đại học, năm hai cậu ta vào lớp trọng điểm, nhưng học được một tháng thì bỏ học.
Ninh Thiên tắt điện thoại, rẽ đám cỏ, gọi lớn: "Vương Lâm!"
Vương Lâm giật mình, nhìn xung quanh, ngọa tào, tình hình gì thế? Sao lại nghe thấy có người gọi mình? Có phải gặp ảo giác rồi không? Nhưng đây là ban đêm khuya khoắt, không thể có chuyện đó.
Chẳng lẽ lại là thứ gì bẩn thỉu?
Ta cũng cảm thấy chỗ này âm u, không được, phải tranh thủ rút lui đến chỗ khác mới được.
"Vương Lâm! Đừng căng thẳng, là ta!" Ninh Thiên bước hẳn ra khỏi bụi cỏ, nhóm học sinh thấy anh bước ra thì cũng theo ra.
Vương Lâm lại một lần nữa nghe thấy có người gọi mình, lại thêm có tiếng ồn ào từ đằng xa, cảnh giác nhìn sang, lúc thấy người đi ra, cậu ta kinh ngạc thốt lên: "A? Thầy Ninh?"
"Thầy Ninh là thầy sao, thầy không phải là đồ bẩn thỉu biến thành đấy chứ?"
Khóe miệng Ninh Thiên giật giật: "Cậu mới là đồ bẩn thỉu biến thành ấy, ta dẫn các học sinh tới đây rèn luyện, định xuống bờ sông hạ trại nghỉ ngơi, thấy có ánh lửa nên lén đến xem."
"Thấy cậu đang phát trực tiếp, nên định thông qua kênh trực tiếp xem thử là ai."
Vương Lâm lập tức phản ứng lại: "A! Thì ra cái người tỉnh mộng thổi sáo vừa nãy là thầy à!"
"Đúng!"
"Trên kia hiện khoảng cách em 50 m, em còn tưởng là hệ thống bị lỗi!" Nhìn một đám người đi tới, lại còn mặc đồng phục học viện Thánh Huy, cậu ta tin ngay.
Nhưng cậu ta lại hơi nghi hoặc, Ninh Thiên không phải dạy ở đại học Thiên Dương sao? Sao lại dẫn học sinh của học viện Thánh Huy?
Sau khi Ninh Thiên dẫn học sinh tới trước mặt Vương Lâm, Vương Lâm nhỏ giọng nghi hoặc hỏi: "Thầy Ninh, sao thầy lại dẫn học sinh của học viện Thánh Huy? Có phải các thầy lo chuyện rèn luyện có vấn đề gì, rồi đổ trách nhiệm cho học viện Thánh Huy không?"
Ninh Thiên cạn lời: "Lòng dạ ta không thâm sâu như cậu đâu, ta hiện tại là giáo viên học viện Thánh Huy, đương nhiên là phải dẫn học sinh của học viện Thánh Huy rồi!"
"A? Thầy Ninh, sao thầy không dạy ở đại học Thiên Dương nữa? Chẳng lẽ bị đuổi việc rồi à!" Vương Lâm nói thẳng.
Bỗng nhiên ý thức được mình lỡ lời, vội vàng đổi giọng: "Hắc hắc, thầy Ninh, em đùa thôi!"
Cam Tư Tư, người đang phát trực tiếp nhắc nhở: "Bạn học này, chúng tôi đang phát trực tiếp, có những điều không nên nói đâu nha!"
"Hả?" Vương Lâm ngớ người.
Hình như nhớ ra điều gì, cậu nhìn Cam Tư Tư hỏi: "Có phải mọi người ở phòng phát trực tiếp của Cục võ đạo Thiên Dương không?"
"Không sai!"
"Đậu xanh rau má, khó trách bình thường tôi phát trực tiếp đều có một hai ngàn người xem, hôm nay dù thế nào cũng chỉ có mấy trăm người."
"Hơn nữa còn có một đám người liên tục kêu bên cục võ đạo Thiên Dương đang phát, các người còn truyền bá được cái rắm gì!"
"Cảm tình là mọi người cướp mất lưu lượng của tôi!"
Cậu ta một bước tới thẳng trước mặt Cam Tư Tư, thẳng thừng không kiêng dè: "Anh em, tôi là A Lâm đi rèn luyện, mọi người vào theo dõi tôi cái, cho tôi chút sự quan tâm, tôi nhận người đó làm bố luôn!"
Phòng trực tiếp lập tức rôm rả.
"Tôi đi, thằng nhóc này được đó, tôi theo dõi ngay!"
"Tôi cũng vậy, tôi cũng theo dõi!"
"Theo dõi cái rắm ý, hắn là tại chỗ nhận mọi người làm bố chứ không phải hắn tại chỗ nhận mọi người làm con, đừng nhầm!"
"Ngọa tào! Giảo hoạt thật, may mà chưa đi theo dõi!"
Cam Tư Tư im lặng liếc Vương Lâm: "Cậu làm gì đấy! Muốn quảng cáo kiểu này, không cần thông qua tôi cho phép sao? Đây là phòng phát sóng chính thức đó! Không được làm càn!"
Vương Lâm nhún vai: "Thôi được vậy!"
Sau đó quay người đi về phía Ninh Thiên.
"Thầy Ninh, gặp được các thầy ở đây, thật sự là quá tốt!"
"Em còn đang lo rèn luyện một mình hơi cô đơn đây!"
Nhìn cậu ta đầy nhiệt tình, Ninh Thiên cũng không hề nghi ngờ, chỉ có một thắc mắc: "Ta nhớ không phải là cậu đi Anh Hoa quốc phát triển với anh họ rồi sao?"
"Cậu bỏ học cũng vì vấn đề này sao?"
Vương Lâm thở dài một hơi thật sâu: "Hại! Nhắc tới chuyện này là tôi bực mình, anh họ tôi nói với tôi rằng anh ấy phát triển bên Anh Hoa quốc tốt lắm, gia nhập giới nghệ sĩ, biết từ nhỏ tôi đã thích diễn xuất, thế là lừa tôi sang!"
"Sao, qua đó không được diễn xuất à? Bị lừa đi 'tước' à?" Ninh Thiên hỏi.
"Thì không đến mức thế, sau khi qua đó, anh họ tôi đúng là có chút thực lực, bắt tôi đóng một bộ 《Con trai và mẹ kế》, nghe đến đó là tôi đã kịch liệt phản đối rồi!"
Ninh Thiên câm nín liếc cậu ta: "Phản đối? Ta thấy cậu chỉ ước gì xông vào ngay thôi!"
"Hiểu lầm, hiểu lầm, thầy Ninh, tôi thật sự là kịch liệt phản đối!"
"Bởi vì tôi đóng vai con trai, nằm trên thảm Tatami liếc nhìn ba, bốn tiếng đồng hồ, còn đặc biệt bị quay lại mấy chục lần vì lỗi của tôi!"
"Suýt chút nữa bị đạo diễn mắng chết!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận