Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp

Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp - Chương 246: Tuổi trẻ khinh cuồng vẫn là vô tri? (length: 7545)

Chỉ thấy lồng ngực Ninh Thiên nơi kiếm thương có thể thấy bằng mắt thường tốc độ khôi phục.
Vết thương kia đâm xuyên qua, cũng trong nháy mắt liền khôi phục.
Mọi người trợn tròn mắt, mặt mũi tràn đầy kinh hãi, một bộ phản ứng kinh hãi quá độ, sau đó, như là đang tự hỏi, lại như đang hỏi người khác: "Cái này... Cái này... Vết thương tự mình khôi phục rồi?"
"《 Bất Diệt Kim Thân thể 》 này lợi hại như vậy sao?"
Nhìn bộ dạng kinh ngạc của mọi người, Ninh Thiên để bọn họ tin tưởng mình tu luyện cũng là 《 Bất Diệt Kim Thân thể 》 nên phối hợp giải thích:
"Đến bây giờ các ngươi vẫn chưa hiểu sao? Ta đã đem 《 Bất Diệt Kim Thân thể 》 tu luyện đến cực hạn, loại thương thế này chỉ thường thôi!"
Mọi người nghe vậy, trợn mắt há hốc mồm, công pháp này cũng quá lợi hại đi!
Bất quá nghĩ đến độ khó tu luyện của 《 Bất Diệt Kim Thân thể 》, mọi người lại không cảm thấy có gì.
Những công pháp khó tu luyện đều phi thường lợi hại.
Huống chi 《 Bất Diệt Kim Thân thể 》 này thế nhưng được mệnh danh là môn thể thuật khó tu luyện hơn cấm thuật mấy lần!
Ninh Thiên thấy mọi người không nghi ngờ mình, cũng không nói thêm về đề tài này, mà dời sự chú ý đến Dương Quan Bảo.
"Tôn tử! Mau gọi gia gia đi!"
"Đừng nghĩ dùng mấy cái vô ích chống cự, không có ích lợi gì đâu, hoặc là ta có thể cho ngươi một cơ hội!"
"Cơ hội gì?" Dương Quan Bảo vô ý thức hỏi.
Ninh Thiên thản nhiên nói: "Ngươi thấy lôi đài phía sau kia không, chỉ cần ngươi cùng ta quyết đấu, ta có thể không bắt ngươi gọi ta gia gia!"
"... "
Dương Quan Bảo trong nháy mắt câm nín.
Cùng ngươi quyết đấu?
Qua hai chiêu giao đấu đơn giản vừa rồi, ta căn bản không phải đối thủ của ngươi, cùng ngươi quyết đấu, chẳng khác nào thiêu thân lao vào lửa, tự tìm đường chết!
Trong lòng tuy minh bạch, nhưng hắn cũng không nói ra, nếu không cũng quá mất mặt.
"Ninh Thiên, ngươi nên suy nghĩ kỹ, liệu có thể chịu đựng được ta bảo ngươi gia không!"
Ninh Thiên vặn vẹo đầu một chút, bày ra tư thế kim đao đại mã: "Tới đi, kêu to lên, ta chịu được!"
"Phốc...!"
Thấy động tác này của hắn, Dương Quan Bảo tức giận đến đỏ mặt tía tai, lửa giận trong lòng lại bùng lên một mảng lớn, nhịn không được phun ra một ngụm máu tươi.
"Ninh Thiên! Ta thật muốn giết ngươi!"
Vung kiếm trong tay, không ngừng múa may, phát ra tiếng nộ hống.
Ninh Thiên không hề để ý: "Chỉ là nộ hống vô năng thôi, nhanh gọi đi, ngươi có thể đừng quên, ta thế nhưng là một tên giáo viên đó, nếu ngươi không gọi, đến lúc đó ta sẽ đem sự tích vinh quang của ngươi hôm nay tuyên truyền đi, cũng đừng trách ta loa to!"
"Nếu là đàn ông thì nên thua cho được!"
"Trừ phi ngươi không phải đàn ông!"
"Tới đi, chỉ cần ngươi thừa nhận ngươi không phải đàn ông, ta liền không nhận cháu trai này của ngươi."
Đây là ép Dương Quan Bảo vào chỗ chết nha, lẽ nào hắn thật sự không để ý chút nào đến thể diện của Dương lão gia tử sao?
Không biết Dương Quan Bảo sẽ đối phó thế nào, nếu như hắn không thực hiện theo đổ ước thì theo tính cách Ninh Thiên thể hiện ra, chắc chắn sẽ như hắn nói, tuyên truyền chuyện hôm nay của Dương Quan Bảo khắp nơi.
Đến lúc đó thì mặt mũi coi như vứt đi được rồi.
Có thể làm theo lời Ninh Thiên, bây giờ cũng mất mặt rồi, chỉ là một bên là thua không nhận, một bên là nhận mất mặt.
Nhìn thấy Dương Quan Bảo còn đang do dự, Ninh Thiên kích thích hắn một chút, nói: "Ba cái tát đều chịu, cũng chỉ thiếu một bước cuối cùng, chẳng lẽ ngươi muốn từ bỏ như vậy sao?"
"Thế thì mất mặt quá, không biết, còn tưởng ngươi là thái giám đó!"
"A a a a...!"
Dương Quan Bảo phát ra tiếng nộ hống giận dữ.
Nắm chặt hai nắm đấm.
Tuy rất không muốn thừa nhận, nhưng lời Ninh Thiên nói quả thực rất có đạo lý, đều đã đến mức này, mình sao có thể từ bỏ được.
"Ninh Thiên! Ngươi nên nhớ! ! Chịu đựng cho tốt!"
"Tới đi! Kêu to lên!" Ninh Thiên đứng thẳng người.
"Lạc gia!"
"Ừ ừ, ngoan! Đại tôn tử thật ngoan!"
"Ha ha ha...!"
Ninh Thiên cười ha hả.
Còn sắc mặt Dương Quan Bảo đã âm trầm đến cực hạn, răng nghiến ken két, ánh mắt càng thêm sắc bén, nếu ánh mắt hắn có thể giết người thì chắc Ninh Thiên đã bị giết chết cả trăm ngàn lần.
"Ninh Thiên!"
"Ngươi hãy nhớ hành động của mình bây giờ!"
"Đừng để đến lúc chết rồi còn không biết vì sao!"
Ninh Thiên đối với uy hiếp của hắn một chút cũng không thèm để ý, cười nhạt một tiếng.
Thấy vậy.
Dương Quan Bảo suýt chút nữa tức hộc máu, gầm lên một tiếng thật lớn: "Chúng ta đi!"
Hắn biết mình ở lại cũng không còn ý nghĩa gì, chỉ thêm mất mặt xấu hổ, đối phương không nể mặt mình, mà mình đánh cũng không thắng, chỉ còn cách tìm biện pháp khác để đối phó.
Người đi theo hắn, không chút do dự nào, lập tức đuổi theo.
Đổng Tuấn do dự vài giây, cũng nhanh chóng theo sau, hắn nhất định phải giải thích rõ chuyện thi đấu, nếu không Dương Quan Bảo đổ lỗi cho hắn thì sẽ rất phiền toái.
Nhìn thấy bọn họ rời đi, Hàn Tử Phi nhịn không được thở dài nói: "Ninh Thiên à, vừa nãy ta nháy mắt ra hiệu với ngươi, cũng là cơ hội tốt nhất để ngươi và hắn hòa giải đó, sao ngươi lại... Ai!"
"Ngươi là không thấy hay là...?"
Ninh Thiên lạnh nhạt nói: "Thấy rồi!"
"Thấy rồi, sao ngươi còn muốn đắc tội hắn, thật là không sáng suốt!" Hàn Tử Phi bất đắc dĩ nói.
Ninh Thiên cười khẽ: "Không có gì là sáng suốt hay không sáng suốt, từ trước đến nay ta luôn lấy đức để thu phục người khác!"
"Ta lại không làm sai, sao phải giảng hòa với hắn!"
"Đã ta chiếm đạo lý, vậy thì ta không sợ ai cả!"
Hàn Tử Phi nghe những lời này không biết nên nói Ninh Thiên là thiếu niên khinh cuồng hay là vô tri nữa!
Ngươi tu luyện 《 Bất Diệt Kim Thân thể 》 thực lực không tệ thật đấy, nhưng dù ngươi có lợi hại đến đâu thì cũng chỉ là một mình ngươi thôi, còn người ta là một đám người lợi hại.
Mà nói đi cũng phải nói lại, chẳng qua cũng là vì thể thuật nên lực phòng ngự có phần cường hãn thôi, cũng đâu phải là thật sự vô địch, người ta mà đánh ra mấy vị Phá Không cảnh hay Niết Bàn cảnh thì ngươi có cản được người ta không?
Không sáng suốt, thật quá không sáng suốt.
Hàn Tử Phi còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng nghĩ đến sự việc đến mức này đã hoàn toàn làm mất lòng Dương Quan Bảo rồi, muốn giảng hòa cũng không còn cơ hội.
Nên dứt khoát không nói thêm gì nữa.
Chỉ còn thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Ninh Thiên, tự ngươi cẩn thận đi!"
Ninh Thiên khẽ gật đầu.
Cũng không nói gì thêm.
Mọi người thấy náo nhiệt kết thúc cũng liên tiếp rời đi, bất quá trong lòng ai cũng nể phục Ninh Thiên, vậy mà dám trước mặt nhiều người thu thập Dương Quan Bảo.
Qua chuyện này chắc Dương Quan Bảo sẽ im lặng một thời gian, dù sao cũng thật mất mặt, nếu có thể không xuất hiện trước đám đông thì sẽ không xuất hiện thôi.
Đồng thời.
Mọi người cũng biết Ninh Thiên chắc chắn sẽ bị Dương Quan Bảo trả thù điên cuồng.
Có lẽ không sống được bao lâu nữa.
Lỡ như, cả con gái hắn cũng khó thoát một kiếp...
Bạn cần đăng nhập để bình luận