Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp

Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp - Chương 244: Ngươi lựa chọn đừng hối hận (length: 7812)

"Im miệng!"
Dương Quan Bảo bạo quát lớn một tiếng.
Giờ phút này, hắn cảm thấy Đổng Tuấn nói lời, đối với việc giúp hắn chẳng có chút tác dụng nào, bởi vì Ninh Thiên đã nói hắn là thái giám, nếu cứ trốn tránh, chẳng phải là thừa nhận mình là thái giám?
Đổng Tuấn trong lòng rất uất ức, mình rõ ràng đang giúp ngươi nói tốt mà!
Cứ vậy mà đối đãi với mình sao?
Ta dù sao cũng là người đứng thứ hai của cục võ đạo thành phố Thiên Dương, thật không chút mặt mũi nào sao?
Tuy rất khó chịu, nhưng cũng không dám nói ra, chỉ có thể ngoan ngoãn im miệng!
Dương Quan Bảo nhìn về phía Ninh Thiên, lạnh lùng nói: "Ngươi nói không sai, đã thua thì là thua, không có gì để ngụy biện cả!"
"Ta Dương Quan Bảo không phải loại người lươn lẹo!"
"Được! Ta sẽ làm theo lời hứa, ba cái tát và xưng ngươi là gia!"
"Có điều, Ninh Thiên, ta vẫn muốn nhắc nhở ngươi một câu, trước khi đánh ba cái tát này, ngươi nên suy nghĩ cho kỹ!"
Ninh Thiên giả vờ không hiểu hắn, nghi ngờ hỏi: "Cân nhắc cái gì?"
Dương Quan Bảo nhíu mày, Ninh Thiên này là thật ngốc? Hay giả ngốc?
Chẳng lẽ hắn không thấy, bối cảnh của mình không đơn giản?
Không thể nào!
Ít nhiều gì hắn cũng phải biết chút ít về bối cảnh của ta, dù sao ta đã bị Đổng Tuấn nhắm vào hắn lâu như vậy, không có lý do gì mà không biết.
Vả lại trong lòng hắn cũng phải rõ, nếu ngay trước mặt nhiều người như vậy mà đánh ta ba cái tát, chẳng khác nào hoàn toàn làm mất lòng ta.
Sau này đừng mơ mà hòa giải.
Mặc dù nói, chính mình cũng không có ý định hòa giải với hắn, nhưng nếu Ninh Thiên biết sai mà sửa đổi, theo lời hắn làm, quỳ xuống dập đầu nhận lỗi trước mặt mọi người.
Rồi nói cho hắn biết cách tu luyện 《Bất Diệt Kim Thân thể》, có lẽ ta sẽ xem xét tha thứ cho Ninh Thiên.
Nhưng nếu Ninh Thiên trước mặt nhiều người thế này mà tát hắn ba cái, vậy chẳng khác nào triệt để làm mất lòng hắn, dù Ninh Thiên có quỳ xuống xin tha, có nói cho hắn cách tu luyện 《Bất Diệt Kim Thân thể》.
Cũng khó thoát khỏi cái chết.
Cho nên hắn kết luận, chỉ cần Ninh Thiên có chút IQ, cũng sẽ không làm vậy.
Ngược lại, sẽ còn nói lời mềm mỏng, yếu thế với hắn.
Ai cũng biết, lúc này nếu Ninh Thiên chịu nói lời mềm mỏng, yếu thế với mình, có lẽ mâu thuẫn sẽ hóa giải.
Dương Quan Bảo thấy Ninh Thiên không biết cân nhắc gì, liền nhắc nhở: "Cân nhắc gì chẳng lẽ ngươi không biết sao?"
"Đừng để đến lúc làm sai lại tìm người cầu xin ta, như vậy thì không hay đâu!"
Ninh Thiên giả bộ như bừng tỉnh ngộ, hỏi lại: "Hiểu rồi, ý của ngươi là nói, sau này ta sẽ tìm ngươi giảng hòa?"
"Sẽ tìm người cầu xin ngươi?"
Dương Quan Bảo tự tin gật đầu: "Không sai, cho nên, ngươi hãy suy nghĩ kỹ đi!"
Hàn Tử Phi liếc mắt ra hiệu Ninh Thiên, bảo đối phương nhân cơ hội này xin lỗi Dương Quan Bảo, lúc này mà xin lỗi, quan hệ của hai người phần lớn cũng sẽ hóa giải.
Kể từ đó, sau này ông ta cũng dễ dàng giúp đỡ học viện Thánh Huy hơn, không cần phải e dè Dương Quan Bảo.
Hiện tại học viện Thánh Huy đã đoạt giải nhất chung kết giải vô địch năm nhất của cục võ đạo thành phố Thiên Dương, ông ta chắc chắn sẽ thưởng cho học viện Thánh Huy.
Nhưng Ninh Thiên và Dương Quan Bảo có mâu thuẫn, dù có thưởng, cũng sẽ phải cân nhắc nhiều thứ, không thể gióng trống khua chiêng, nhưng nếu không cần lo ngại Dương Quan Bảo và Đổng Tuấn, vậy có thể tùy tâm mà động, muốn gióng trống khua chiêng thế nào cũng được.
Ninh Thiên thấy ánh mắt của ông ta, làm sao không biết ý tứ của ông ta, nhưng Ninh Thiên không hề có ý hòa giải, thật sự muốn hòa giải, thì phải là đối phương tìm đến mình hòa giải.
Chứ không phải mình hòa giải với đối phương, bởi vì từ đầu đến cuối, mình đâu có sai, dựa vào cái gì phải nhường hắn? Hắn cũng đâu phải lão Bắc mũi, Hàn Tử Phi và người khác sợ Dương Quan Bảo, đâu có nghĩa mình cũng sợ.
Trong nháy mắt trầm tư, từng bước một tiến lên phía trước.
Dương Quan Bảo thấy hắn trầm mặc bước tới, trong lòng thầm nghĩ, hóa ra thằng nhóc này cũng biết sợ à! Tưởng rằng mày mạnh lắm chứ!
Đây là muốn đi đến xin lỗi mình sao?
Nhưng mày muốn âm thầm nhận lỗi cũng không có cửa đâu, ta mà không sỉ nhục mày một trận, ta không phải Dương Quan Bảo.
Đối với việc Hàn Tử Phi ra hiệu cho Ninh Thiên, hắn cũng để ý thấy, kết hợp với tất cả, trong lòng hắn càng cho rằng Ninh Thiên chậm chạp tiến tới là muốn xin lỗi mình!
Nhưng chẳng qua Ninh Thiên sĩ diện, cho nên mới đi đến trước mặt, âm thầm xin lỗi thôi.
"Ninh Thiên! Ta cứ tưởng ngươi có cốt khí lắm chứ! Không ngờ cũng chỉ có thế này à?"
"Có bản lĩnh thì đừng tới xin lỗi ta, cứ tiếp tục đối đầu, cứ cứng rắn với ta đi..."
Vừa vênh váo vừa nói.
"Bốp!!!"
"A!!!"
Thế mà, Ninh Thiên không hề nể mặt hắn, trực tiếp vung tay một cái, một cái tát hoàn hảo đáp thẳng lên mặt Dương Quan Bảo.
Kẻ sau căn bản không nghĩ rằng Ninh Thiên lại đột ngột vung tay đánh mình, lại không hề có phòng bị.
Đừng nói là hắn không ngờ tới, ngoại trừ Lãnh Phong mấy người, người khác cũng không ngờ.
Trong mắt bọn họ, hành động của Ninh Thiên, rất giống muốn xin lỗi Dương Quan Bảo, cộng thêm Dương Quan Bảo nói như thế, mọi người càng tin chắc không nghi ngờ.
Đều cho rằng cậu ta muốn xin lỗi!
Nhưng ai có thể ngờ, đột nhiên lại một tát như trời giáng, không hề báo trước.
Mấy giây sau, Dương Quan Bảo phản ứng lại, hai mắt bốc hỏa giận dữ, dồn toàn bộ nội lực, chuẩn bị đánh trả.
Ninh Thiên lập tức quát lớn: "Dương Quan Bảo! Ngươi làm gì? Định đánh trả hả? Ngươi đừng quên, là ngươi thua cược với ta, nên ta mới đánh ngươi!"
"Chẳng lẽ! Ngươi thua không nổi sao?"
Nghe vậy.
Dương Quan Bảo định đánh trả liền khựng tay lại, trong nháy mắt phản ứng lại.
Móa!
...
Nhìn hắn thu lại nội lực, Ninh Thiên trong lòng không khỏi cười ha ha, thú vị, thật sự rất thú vị!
Khóe miệng nở một nụ cười, cười cợt nói: "Ta còn tưởng ngươi chơi không nổi chứ! Xem ra vẫn còn chút khả năng đấy!"
"Đã ăn một tát, còn hai tát nữa, ngươi muốn từ bỏ hay là muốn để ta tiếp tục đánh?"
"Nếu như ngươi từ bỏ, vậy là thừa nhận mình chơi không nổi, vi phạm giao kèo!"
"Nếu không bỏ, thì cũng chỉ còn hai tát thôi!"
Lãnh Phong đứng cạnh Ninh Thiên, trong lòng âm thầm bội phục, thằng nhóc Ninh Thiên này thật sự không tầm thường, vài ba câu này thôi đã đủ làm Dương Quan Bảo bị dắt mũi rồi.
Với độ sĩ diện của Dương Quan Bảo, trước mặt bao nhiêu người thế này, chắc chắn sẽ không nói bỏ cuộc, quan trọng nhất là, đã bị ăn một tát rồi, chỉ còn hai tát nữa thôi, bỏ cuộc cũng như không.
Quả nhiên giống như Lãnh Phong nghĩ, mặt Dương Quan Bảo tối sầm lại đáng sợ, cứ như trên mặt hắn có viết ba chữ "không tình nguyện".
Nhưng vẫn nhìn chằm chằm vào Ninh Thiên.
Lạnh lùng thốt ra: "Ninh Thiên! Đây là lựa chọn của ngươi, ngươi đừng hối hận!"
Ninh Thiên có vẻ không nghe thấy, đưa tay lên, không chút do dự, một tát vung lên.
"Bốp!!!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận