Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp

Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp - Chương 120: Hắn khẳng định là mượn Ngũ Hành Hồi Sinh Thạch (length: 7827)

Không chỉ phòng trực tiếp bên trong người thấy được, Lệnh Hồ Xuyên bọn người cũng nhìn thấy.
Ngay khi Lệnh Hồ Xuyên cảm thán Hỏa Hồ Phi Dực tốc độ thật sự quá nhanh, cho dù là thi triển Phá Hư Chỉ, cũng không làm gì được đối phương.
Nhưng hắn đột nhiên nhìn rõ, Ninh Thiên bị đánh nát bả vai, vậy mà đang với tốc độ mắt thường thấy được mà khép lại.
Vốn dĩ máu tươi trào ra trong nháy mắt đã ngừng.
Không đến năm giây, bả vai Ninh Thiên hoàn toàn khép lại.
Hả?
"Ninh lão sư, vết thương bả vai của ngươi?" Lệnh Hồ Xuyên không nhịn được hỏi.
Các học sinh khác cũng kinh ngạc nhìn, vừa nãy còn máu tươi trào ra, sao trong vài giây đồng hồ lại lành rồi?
Nếu không phải quần áo bên cạnh có vết máu, bọn họ còn nghi ngờ Hỏa Hồ Phi Dực có phải không đánh trúng vai Ninh Thiên.
Hỏa Hồ Phi Dực cũng tương tự kinh ngạc.
Xòe hai cánh trên không trung, quên vỗ cánh, cấp tốc "Bành" một tiếng rơi xuống mặt đất.
Ninh Thiên nhìn thoáng qua bờ vai mình, thổi một cái, quay đầu nhìn về phía Hỏa Hồ Phi Dực, thản nhiên nói: "Cũng không thể nói là không đau, có chút đau đấy!"
"Có điều, cũng chỉ là một chút xíu thôi!"
Hỏa Hồ Phi Dực phát huy ra trình độ công kích chỉ ở trong phạm vi Phá Không cảnh đỉnh phong, cho nên đối với ngụy bất tử chi thân của Ninh Thiên không gây ra được bất kỳ thương tổn gì.
Đừng nói là đánh nát bả vai Ninh Thiên, cho dù có xé xác, cũng có thể phục sinh.
Đây chính là điểm mạnh của ngụy bất tử chi thân.
"Quá thần kỳ!"
"Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"
Đám học sinh người nào người nấy đều châu đầu ghé tai thảo luận, có thể nửa ngày cũng chẳng thảo luận ra được cái gì.
Bởi vì bọn họ đây là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống này, bình thường nghe cũng chưa nghe, tối đa cũng chỉ nghe được ai đó vết thương hồi phục được khá nhanh.
Có thể giống như thế, ba năm giây đã hoàn toàn khôi phục thì đây là lần đầu tiên gặp.
Nếu hôm nay không phải tận mắt nhìn thấy, người khác nói cho bọn họ nghe, bọn họ cũng sẽ không tin, vì thật sự quá không thể tưởng tượng.
Ninh Thiên nhìn Hỏa Hồ Phi Dực vẫn còn kinh ngạc, ánh mắt ngưng tụ, tay hướng về phía trước duỗi ra, một thanh màu vàng kim tuyệt thế bảo kiếm xuất hiện trong tay hắn.
Đây chính là Hiên Viên Kiếm!
Ninh Thiên tay cầm Hiên Viên Kiếm, trừng mắt, miệng quát: "Súc sinh!"
Tay cầm Hiên Viên Kiếm nâng ngang, khí thế Linh Hải cảnh đỉnh phong bạo phát đến cực hạn, quát: "Hoành Tảo Thiên Quân _ _ _!"
Một luồng kiếm khí kinh khủng quét ngang mà ra.
Hỏa Hồ Phi Dực ý thức được nguy hiểm, trong nháy mắt phản ứng lại, thấy kiếm khí mạnh mẽ như vậy chém giết mà đến, không chút do dự nào, trước tiên chọn né tránh.
Nhanh chóng vỗ cánh, tránh khỏi kiếm khí.
Ninh Thiên cũng không vọng tưởng một kiếm này có thể chém trúng đối phương, tay cầm Hiên Viên Kiếm bay người lên, xuất hiện trước mặt Hỏa Hồ Phi Dực.
Một kiếm đâm ra, phong mang nở rộ, dũng mãnh như chẻ tre, kim quang chiếu rọi.
Thật đáng sợ.
Hỏa Hồ Phi Dực hai móng vuốt vồ tới, đột ngột chụp xuống, nhắm thẳng vào ngực Ninh Thiên, Ninh Thiên cũng không tránh né để mặc cho nó vồ xuống.
Hỏa Hồ Phi Dực thấy đối phương như thế, trong lòng không khỏi run sợ, không hiểu tên nhân loại trước mặt này đang nghĩ gì, vậy mà không tránh ra.
Tốt!
.
Như vậy ta sẽ xuyên thủng cơ thể ngươi!
"Phụt _ _ _!"
Móng vuốt sắc bén xuyên thủng thân thể Ninh Thiên.
"Ninh lão sư _ _ _!"
Mọi người thấy ngực Ninh lão sư bị song trảo xuyên thủng, không khỏi kêu lên, mặt mũi đầy vẻ lo lắng.
Thế mà, Ninh Thiên đang chờ đúng lúc này, một kiếm đâm vào ngực Hỏa Hồ Phi Dực.
"Chít chít _ _ _!"
Hỏa Hồ Phi Dực phát ra tiếng kêu thảm như heo bị làm thịt.
Ra sức vung vẩy hai vuốt, ném Ninh Thiên bay ra ngoài, ngã xuống đất.
Một cái hố sâu vài mét xuất hiện trước mặt mọi người, còn Ninh Thiên thì nằm trong hố sâu.
"Ninh lão sư _ _ _!"
"Ninh lão sư hy sinh cả mạng sống, bảo vệ chúng ta!"
Đám học sinh nhanh chóng chạy đến mép hố, nhìn Ninh Thiên đang nằm trong hố, từng người nước mắt không cầm được mà chảy ra.
Vương Lâm càng hung hăng đấm vào mặt đất: "Trách ta, đều tại ta, nếu không phải lòng hiếu kỳ của ta, ta sẽ không mang các bạn học đến, Ninh lão sư cũng sẽ không sao!"
"Ô ô ô _ _ _!"
"Ninh lão sư, ngài đừng chết mà, đừng chết, chúng ta không nỡ ngài. . . ."
"Khóc cái gì mà khóc, ai nói với các ngươi là ta chết rồi?" Ninh Thiên nằm trong hố đột nhiên mở mắt, một tay đập xuống đất, cả người nhảy lên rất cao, tay cầm Hiên Viên Kiếm hạ xuống mặt đất.
"Hả?"
"Ninh lão sư, ngươi không chết?"
"Ngài vừa nãy không phải bị Hỏa Hồ Phi Dực song trảo xuyên thủng lồng ngực sao? Sao lại không chết?"
Ninh Thiên liếc nhìn mọi người: "Đám nhóc các ngươi, nghĩ cho ta chết à?"
"Không phải, không phải!"
Mọi người liên tục xua tay.
"Chúng ta chỉ là cảm thấy quá thần kỳ, rõ ràng thấy ngài bị Hỏa Hồ Phi Dực song trảo xuyên thủng lồng ngực, theo lý mà nói, ngươi. . ."
Đột nhiên, Trịnh Hưng Lôi mặt mày tỉnh ngộ ra: "A! Ta hiểu rồi, Ninh lão sư thật ra không bị xuyên thấu cơ thể, chỉ là sai vị trí, chúng ta nhìn nhầm!"
Mọi người nhìn Trịnh Hưng Lôi như đang nhìn một thiên tài, với góc độ đó, làm sao có thể sai vị trí được?
Bạch Giang kinh ngạc nói: "Chẳng lẽ là vết thương khép lại?"
Ninh Thiên vui mừng liếc hắn một cái: "Lão sư quả không uổng công dạy ngươi!"
"Các ngươi nhớ kỹ, trong quá trình chiến đấu, nhất định phải giỏi quan sát tình huống của địch nhân, hoặc là người mang một số võ kỹ, hiệu quả!"
"Nếu không rất dễ thiệt thòi lớn, giống như con Hỏa Hồ Phi Dực này!"
"Ta có thể bị thương vô số lần! Mà hắn! Chỉ có một lần!"
Dứt lời.
Ninh Thiên ánh mắt khóa chặt Hỏa Hồ Phi Dực, thấy đối phương đã ngã xuống đất, máu tươi ở ngực chảy ròng ròng không ngừng.
Trước khi đánh nhau với Hỏa Hồ Phi Dực, về cách đối phó nó, Ninh Thiên trong lòng đã có sẵn phương án, đó chính là lấy mạng đổi mạng.
Chính mình cố ý để đối phương tấn công trúng, còn mình thừa cơ hội đó, gây cho đối phương một kích tất sát.
Thủ đoạn này, tuyệt đối có thể khiến đối phương không kịp đề phòng.
Sự thật đúng như hắn nghĩ, Hỏa Hồ Phi Dực cho rằng khi móng vuốt xuyên qua cơ thể mình, thì mình sẽ mất mạng tại chỗ, hoặc không dùng được nội lực.
Nhưng ai biết, mình không hề chịu ảnh hưởng gì, mà còn một kiếm đâm trúng tim nó.
Trong phòng trực tiếp hoàn toàn điên cuồng.
"Ngọa Tào!"
"Thật là khí phách!"
"Ta có thể bị thương vô số lần, mà hắn, chỉ có một lần!"
"Cái tên Ninh lão sư này không phải là có bất tử chi thân đấy chứ!"
"Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Làm gì có chuyện bất tử chi thân?"
"Không biết các ngươi có nghe qua một món bảo vật không?"
"Bảo vật gì?"
"Ngũ Hành Hồi Sinh Thạch!"
"Chưa từng nghe qua."
"Nghe rồi, nghe rồi, Ngũ Hành Hồi Sinh Thạch có thể khôi phục ba lần thương thế sinh mệnh, mặc kệ thương thế nghiêm trọng đến mức nào."
"Tôi vừa ra ngoài tra tài liệu, đúng là như vậy, hơn nữa tôi còn có được một tin tức quan trọng, Ngũ Hành Hồi Sinh Thạch này cũng là trấn thành phố chi bảo của thành phố Thiên Dương!"
"A! Nói như vậy, Ninh Thiên lão sư là do có Ngũ Hành Hồi Sinh Thạch? Cho nên mới đánh giết được con Hỏa Hồ Phi Dực này?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận