Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp

Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp - Chương 201: Hắn cha là ta tình địch (length: 7826)

Học viện Thánh Huy.
Phòng làm việc của Lãnh Phong.
Ninh Thiên và Lôi Kế Giang vừa đến cửa, đã nghe thấy trong văn phòng truyền ra giọng nói nóng nảy: "Hiệu trưởng, chúng ta bây giờ phải làm sao? Võ đạo cục bên kia yêu cầu chúng ta phải giành được top 3 giải đấu sinh viên năm nhất tỉnh Vân Thiên, nếu không sẽ hủy bỏ giấy phép mở trường của chúng ta."
"Một khi giấy phép mở trường bị hủy bỏ, vậy thì học viện Thánh Huy của chúng ta sẽ trở thành một trường đại học vô danh, đến lúc đó các học sinh đều không thể lấy được bằng tốt nghiệp, chúng ta ăn nói với các em học sinh thế nào!"
Ninh Thiên cũng không vội đi vào, bởi vì hắn biết, việc võ đạo cục đột nhiên gây khó dễ cho học viện Thánh Huy như vậy, nhất định là do chuyện mình đắc tội Dương Quan Bảo và Đổng Tuấn.
Bây giờ đã bắt đầu gây áp lực lên học viện Thánh Huy.
Hắn muốn nghe xem, về việc này, Lãnh Phong sẽ xử lý ra sao.
Lãnh Phong nghe xong cũng rơi vào trầm tư, vài giây sau: "Bọn gia hỏa này đúng là vô liêm sỉ! Giải đấu này, rõ ràng cũng đã quyết định từ một tháng trước rồi, do Đại học Thiên Dương, Đại học Dương Quang, Đại học Đức Dục... của bọn chúng tham gia."
"Vốn dĩ không có học viện Thánh Huy, đột nhiên lại bảo chúng ta tham gia, rõ ràng là đang chơi chúng ta mà!"
Người báo cáo công việc cho Lãnh Phong là thầy Tả, chủ nhiệm của học viện Thánh Huy, cũng là một giảng viên ban thiên tài năm tư. Lần trước bàn bạc chuyện đi lịch luyện ở Rừng Linh Tuyền, thầy cũng có mặt.
Đồng thời thầy Tả có một thói quen, đó là thích đặt ngón trỏ lên sống mũi.
Thầy Tả phụ họa: "Không sai, bọn chúng cố tình sửa trị chúng ta, trả thù học viện Thánh Huy, trả thù Ninh lão sư!"
"Càng như vậy, càng không thể để bọn chúng được như ý, nếu không học viện Thánh Huy còn mặt mũi nào!"
Lãnh Phong đồng tình với ý kiến của thầy Tả: "Không sai, ta hoàn toàn đồng ý."
"Người ta tranh nhau vì một hơi, tuyệt đối không thể để bọn chúng xem thường!"
Nghe hắn nói vậy, Ninh Thiên ở ngoài cửa liền gõ cửa bước vào.
"Mời vào!"
Ninh Thiên dẫn Lôi Kế Giang đi vào: "Xin lỗi, vừa nãy ở ngoài cửa, ta đã nghe thấy mọi người nói chuyện!"
"Ninh lão sư, cậu đến rồi!" Thầy Tả thấy Ninh Thiên đến thì rất vui mừng, cảm giác như có cách giải quyết rồi.
Hơn nữa trước khi tìm Lãnh Phong báo cáo, thầy cũng đã suy nghĩ, không chừng mời Ninh Thiên dẫn đám học sinh lớp 4 năm nhất đi tham gia, có thể thay đổi cục diện, có khả năng giành được top 3.
Nếu là các lớp khác, cho dù là ban thiên tài đi nữa, cũng chưa chắc giành được top 3.
Không đúng, thầy Tả có thể khẳng định, không phải không chắc mà là nhất định không giành được top 3.
Dù sao trường học cũng chỉ là học viện hạng ba, học sinh ban thiên tài trong trường đúng là không tệ, nhưng so với các trường hạng hai, hạng nhất, trường điểm thì vẫn kém một khoảng rất xa.
Giáo viên không bằng người ta, tư chất thiên phú của học sinh cũng không bằng, mọi mặt đều thua kém.
Nhưng lớp 4 năm nhất của Ninh Thiên thì khác, là một sự tồn tại kỳ lạ, đám học sinh trong lớp của họ nhìn có vẻ bình thường, nhưng dưới sự dạy dỗ của Ninh Thiên, thực lực của từng người đều không kém so với những học sinh ban thiên tài.
Hơn nữa!
Còn không có ai muốn chuyển đến ban thiên tài cả.
"Thầy Tả!"
"Lãnh giáo!"
"Học sinh này tên là Lôi Kế Giang, em ấy muốn đến lớp chúng ta học, phiền thầy giúp em ấy làm thủ tục nhập học."
Lãnh Phong đánh giá Lôi Kế Giang một lượt, nhìn thế nào cũng thấy như một tên thiếu niên bất hảo, nhưng cảnh giới của đối phương cũng không tệ, Thông Mạch cảnh đỉnh phong.
Cũng xem như một thiên tài, đệ tử như vậy có thể vào ban thiên tài của học viện Thánh Huy.
"Nhập học? Trước đây cậu ta học ở trường nào? Chẳng lẽ là Đại học Thiên Dương à!"
Ninh Thiên trêu chọc nói: "Sao? Sinh viên Đại học Thiên Dương anh không dám nhận sao?"
"Có gì mà không dám, chỉ là không phải dạo trước đã nhận một người rồi sao? Giờ lại nhận thêm một người, có hơi không hay!"
Nói xong, Lãnh Phong đột nhiên lộ ra vẻ mặt cười mờ ám: "Bất quá nha, ta chính là thích cái cảm giác đào góc tường này, ha ha ha!"
Học sinh mà Lãnh Phong nói dạo trước đã nhận, chính là Vương Lâm, một sinh viên bỏ học của Đại học Thiên Dương, Linh Hải cảnh sơ kỳ mà Ninh Thiên đã gặp trong rừng Linh Tuyền.
Bây giờ cậu ta cũng đang học ở lớp của Ninh Thiên, đồng thời thực lực còn được nâng lên không ít.
Thấy Lãnh Phong cười như gà tặc như vậy, Lôi Kế Giang còn tưởng mình nhìn nhầm, không khỏi dụi dụi mắt.
Nhưng mà vẫn là cái bộ dạng gà tặc ấy, ta đi, sao cảm giác ông hiệu trưởng này chẳng có dáng dấp của hiệu trưởng chút nào, cứ như là một ông chủ quán lẩu vậy?
Bộ dạng lúc này, cứ như là có người đến quán ăn lẩu, cái bộ dạng vui mừng kia!
Ninh Thiên giải thích: "Để anh thất vọng rồi, em ấy không phải sinh viên Đại học Thiên Dương, là học sinh của Đại học Vân Thạch."
"Hả?"
"Đại học Vân Thạch? Đó xem như trường đại học trọng điểm hàng đầu đó, cậu lừa được người ta từ đâu đến vậy!" Lãnh Phong kinh ngạc nói.
Ninh Thiên đen mặt, trừng mắt nhìn đối phương: "Lời này của anh tôi không thích nghe, cái gì mà bảo tôi lừa? Là ba của cậu ấy nhờ tôi nhận cậu ấy làm học sinh."
"Cậu ta cũng muốn bái sư phụ, cho nên mới tới đây, hơn nữa anh nói lừa người thì quá đáng rồi đấy, chẳng lẽ tôi không xứng dạy cậu ấy à?"
"Đương nhiên là xứng!"
"Đương nhiên là xứng!"
Lãnh Phong liên tục gật đầu, rồi nói: "Lôi Kế Giang, em qua đây, bây giờ thầy ghi thông tin cho em!"
Khi ghi thông tin gia đình của Lôi Kế Giang, nghe được tên cha của cậu ta là Lôi Hiểu Phong, Lãnh Phong ngạc nhiên hỏi: "Cha của em có phải là Lôi Hiểu Phong mà ta biết không?"
"Chắc là vậy, thưa Lãnh giáo." Lôi Kế Giang gãi gãi đầu, ba mình danh tiếng ở thành phố Thiên Dương cũng không tệ, Lãnh giáo nhắc đến người, chắc là ba mình rồi.
Ninh Thiên ở bên cạnh giải thích: "Anh không đoán sai đâu, ba của cậu ấy là hoàng đế ở khu chợ này đó."
"Cậu biết ba của cậu ấy à?" Lãnh Phong tò mò hỏi.
Ninh Thiên không hiểu sao Lãnh Phong lại kích động như vậy, trả lời: "Gặp qua rồi!"
"Thế nào?"
"Không có gì, chỉ là hiếu kỳ, Lôi đồng học, thông tin của em đã được ghi xong, em có thể đến lớp 4 năm nhất học rồi!" Lãnh Phong cười khẽ nói.
Lôi Kế Giang cũng không thấy biểu hiện của Lãnh Phong có gì kỳ lạ, ba mình danh tiếng vang xa, có vài người nghe xong kinh ngạc cũng là bình thường.
"Được ạ, thưa Lãnh giáo, cảm ơn!"
"Cảm ơn Ninh lão sư, vậy em đi đến lớp học trước ạ!"
"Đi đi!"
Sau khi cậu ta rời đi, Ninh Thiên tò mò hỏi: "Lãnh giáo, anh và Lôi Hiểu Phong có ân oán gì à?"
Trong lòng thầm nghĩ, hai người này, một người mở trường học, một người lăn lộn trên đường phố, chắc là không có mối liên hệ nào nhỉ.
Lãnh Phong suy nghĩ một chút, do dự không biết có nên nói hay không, nhưng nghĩ lại cũng không có gì đáng giấu giếm: "Không tính là ân oán gì, chỉ là lúc còn trẻ, tôi và anh ta có chút ma sát nhỏ thôi!"
"Ma sát nhỏ gì chứ? Chẳng lẽ trước kia anh cũng lăn lộn trên đường phố à?" Ninh Thiên tò mò hỏi.
Lãnh Phong lắc đầu: "Không phải vậy, lúc trước Lôi Hiểu Phong tên nhóc này, đã cướp mất Lệnh Hồ Bình của tôi."
Ninh Thiên đột nhiên cười.
"À!"
"Tình địch à!"
"Tôi còn tưởng chuyện gì!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận