Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp

Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp - Chương 224: Ta nhận thua! (length: 7836)

"Ca ca, ngươi muốn nhận thua sao?" Ninh Nhân Nhân dịu dàng hỏi.
"Cái này..."
Cao Ngữ Sơn lâm vào suy tư.
Nhận thua?
Chính mình đường đường là một đấng nam nhi bảy thước, lại phải nhận thua trước một tiểu nữ hài bốn tuổi, mặt mũi này để đâu cho vừa?
Nhưng nếu không nhận thua, mình lại không có cách nào phá giải chiêu thức của Ninh Nhân Nhân, có đánh tiếp cũng vô ích, chỉ khiến bản thân thêm chật vật mà thôi.
Đổng Tuấn thấy Cao Ngữ Sơn biến sắc, không khỏi nghĩ thầm: "Ngọa Tào, thằng cha này chẳng lẽ định nhận thua rồi? Sao lại không đáng tin đến vậy!"
Nếu hắn nhận thua, chẳng phải đồng nghĩa với việc Thánh Huy học viện thật sự có khả năng lọt vào top 3?
Nếu vậy, ta còn cơ hội nào nhằm vào Thánh Huy học viện nữa?
Không cho bọn họ giấy phép mở trường, đó chính là cơ hội tốt để nhằm vào chúng đó nha.
Bỏ lỡ cơ hội này, nhất định phải tìm thời cơ khác mới được.
Nhưng nếu lần này Thánh Huy học viện làm rạng danh thành phố Thiên Dương, mà mình còn châm chọc đối phương, chẳng những khiến trường thất vọng, mà còn khiến đám người trong cục võ đạo bàn tán sau lưng mình.
Đến lúc đó, mình làm không tốt việc này, Dương Quan Bảo sẽ đối xử với mình như thế nào?
Không được, nhất định phải nghĩ cách.
Ánh mắt chợt lóe, hắn cất giọng lớn, nhìn về phía Lý Toàn Vượng, cố ý hỏi ngược lại: "Ha ha ha, Lý Toàn Vượng, ngươi thử đoán xem, Ninh Nhân Nhân nhà các ngươi còn có thể thi triển chiêu thức này bao nhiêu lần nữa?"
"Có vượt quá ba lần không?"
Lý Toàn Vượng có chút mờ mịt, không hiểu vì sao Đổng Tuấn lại hỏi mình câu này, chẳng lẽ đang khoe khoang với mình sao?
Mà Hàn Tử Phi ngồi cạnh Đổng Tuấn nhíu mày, muốn nói gì đó, nhưng lại nuốt lại lời vào trong.
Rõ ràng là hắn đã nhịn.
Lý Toàn Vượng bực mình nói: "Ta biết làm sao được nó còn có thể tấn công mấy lần nữa! Đừng ở đó khoe khoang với ta."
"Không không không, Lý lão đại, ngươi hiểu lầm rồi, ta không hề khoe khoang, mà chỉ muốn cho ngươi biết, Ninh Nhân Nhân chỉ có thể thi triển chiêu này một lần cuối thôi!" Đổng Tuấn cười nói.
Chỉ là nụ cười có hơi đểu cáng.
Lý Toàn Vượng hơi khó hiểu, mặt đầy nghi hoặc: "Ngươi nói cho ta chuyện này làm gì?"
"Không đúng, ngươi không phải đang giăng bẫy ta đấy chứ?"
Đổng Tuấn hỏi lại: "Ta giăng bẫy ngươi để làm gì chứ? Hiện giờ đội Bích Thủy của các ngươi đâu có đang đánh với bọn ta? Ta đâu có lý do gì để gài ngươi? Ta chỉ muốn khuấy động bầu không khí, muốn để ngươi thử đoán mà thôi!"
"Không đúng, tuyệt đối không đúng, ngươi chính là muốn gài ta, ngươi cố tình nói với ta, Ninh Nhân Nhân chỉ có thể dùng chiêu này một lần, để đội Bích Thủy thành phố ta lơ là, sau đó Ninh Nhân Nhân đột ngột tấn công, khiến ta bất ngờ!"
"Đổng Tuấn a Đổng Tuấn, sao ngươi lại thâm độc như vậy hả!"
Đổng Tuấn: ... Má nó, ta chỉ muốn cổ vũ Cao Ngữ Sơn trên đài thôi, đến chỗ ngươi thì lại biến thành thâm độc.
Mà hơn nữa, ông lão nhà ngươi, sao lại không tin lời ta thế hả? Nói bóng gió xa xôi như vậy rồi, chẳng lẽ không hiểu ta muốn các ngươi đối phó với Ninh Nhân Nhân bọn họ à?
Nghe không hiểu, là muốn để bọn họ thua đấy hả?
Nếu Lý Toàn Vượng mà biết ý nghĩ của Đổng Tuấn, chắc chắn sẽ đáp rằng, xin lỗi, ta thực sự không có nghe ra, mà hơn nữa ngươi toàn nói bóng gió, toàn là bẫy không à.
Trên đài Cao Ngữ Sơn, nghe Đổng Tuấn nói xong thì thấy có chút đạo lý, cách tấn công của Ninh Nhân Nhân chắc cũng không duy trì được mấy lần.
Dù sao thành chủ Vi Kỳ Sơn cũng nói rồi, đó là dồn nội lực trong nháy mắt lại, rồi sau đó thả ra ngoài.
Đòn tấn công như vậy chắc chắn sẽ rất hao nội lực, mình cố thêm vài chiêu, chắc sẽ không sao, dù sao cũng không thể giết người.
Trừ phi đối phương cũng như mình, có được lệnh của đại nhân nào đó, có thể rõ ràng là đối phương không có lệnh đó, hơn nữa đối phương cũng chỉ là một đứa bé.
Vậy mà lại nghe được phân tích của Lý Toàn Vượng xong, Cao Ngữ Sơn cũng thấy có lý, nếu Ninh Nhân Nhân thật không duy trì được mấy lần, thì Đổng Tuấn sao có thể nói ra chứ.
Phải biết, đối phương là người của cục võ đạo Thiên Dương thành phố, cùng phe với Ninh Nhân Nhân.
Sao hắn lại có thể tốt bụng nói ra nhược điểm của Ninh Nhân Nhân chứ?
Đây rõ ràng cũng là một cái bẫy mà.
Nghĩ tới những điều này, đấu chí của hắn vừa bùng cháy đã bị dập tắt.
Mà lúc này tâm trạng của hắn so với trước kia còn bị tra tấn hơn, muốn sụp đổ tới nơi.
"Ta... Ta nhận thua!"
Cao Ngữ Sơn như quả bóng da bị xì hơi, bất lực thốt ra ba chữ này.
"Hả?"
Dưới đài, Đổng Tuấn nghe vậy thì giật mình, mẹ nó, chuyện gì thế này?
Sao lại đầu hàng rồi?
Ta chẳng phải đã ám hiệu ở dưới đài rồi sao?
Chẳng lẽ hắn không nghe thấy?
Không thể nào, giọng mình lớn vậy mà, người trên đài đâu phải điếc, sao lại không nghe thấy chứ?
Vậy mà, Đổng Tuấn nằm mơ cũng không ngờ rằng, chính vì sự tác động của hắn và Lý Toàn Vượng, mà Cao Ngữ Sơn mới có tâm lý này, nếu không Cao Ngữ Sơn cũng sẽ không nhanh chóng quyết định nhận thua đến vậy.
Còn những người ở cục võ đạo Trung Dịch thành phố nghe vậy, đồng tử trong nháy mắt giãn ra, trừng mắt nhìn Cao Ngữ Sơn, không ít người trong lòng chửi thầm, nhận thua! Thế mà lại nhận thua! Thật sự là làm mất mặt Trung Dịch thành phố quá mà!
Trong lòng thì chửi, nhưng ngoài mặt sẽ không nói ra, bởi vì khi học sinh thi đấu, cục võ đạo và trường học đã thống nhất với nhau là, hữu nghị là trên hết, thi đấu là thứ hai.
Dù thắng hay thua cũng sẽ không trách mắng học sinh.
Cục võ đạo cũng sẽ không trách trường.
Nếu bây giờ ai cũng trách mắng học sinh, vậy chắc chắn sẽ khiến học sinh bất mãn, ảnh hưởng đến việc tham gia của học sinh trong những năm thứ hai, thứ ba và thứ tư của đại học.
Họ không muốn vì một mình Cao Ngữ Sơn mà làm lỡ trận đấu của các sinh viên năm sau.
Hơn nữa, nếu thử nghĩ theo vị trí của bọn họ, nếu như họ với thực lực của Cao Ngữ Sơn mà đối mặt với Ninh Nhân Nhân, chắc chắn cũng đánh không lại, lưu lại trên đài chẳng qua chỉ là nhìn Cao Ngữ Sơn bị đánh cho xấu mặt mà thôi.
Nếu như vậy, chi bằng nhận thua còn hơn.
Người chủ trì nghe thấy có người đầu hàng, lập tức bước đến, hỏi lại lần nữa: "Vừa nãy ngươi nói, ngươi nhận thua?"
Cao Ngữ Sơn tuy không muốn thừa nhận, nhưng sự tình đã đến nước này, không có gì là không thể thừa nhận cả: "Không sai, ta nhận thua!"
"Ta không có cách nào phá giải chiêu thức của nàng, ta nhận thua!"
"Được rồi, vậy mời anh tự nhảy xuống đi!" Người chủ trì nhận được câu trả lời chắc chắn của Cao Ngữ Sơn xong thì nói.
Cao Ngữ Sơn đã nhận thua thì đồng nghĩa với việc mất tư cách ở lại trên lôi đài, giờ phút này mà ở lại, sẽ chỉ cản trở hành động của người khác.
Nghe người chủ trì nói xong, anh ta cũng không nhiều lời, xoẹt một cái đã nhảy xuống lôi đài.
Còn đồng đội của Cao Ngữ Sơn là Vương An Cúc và Lý Bạch Hổ nhìn thấy Cao Ngữ Sơn nhận thua rồi nhảy xuống thì trong lòng cũng hoảng loạn.
Bạch Giang nắm bắt được sơ hở của Vương An Cúc, thi triển một chiêu mạnh nhất trong Cửu Kiếm Quy Nhất, chém ngang mà ra.
Vương An Cúc khi kịp phản ứng thì đã thấy một đạo kiếm khí uy hiếp tính mạng đang chém tới, vội vàng né tránh.
Nhưng Bạch Giang đã lao tới, đá một chân vào ngực cô ta, khiến cô ta bay xuống dưới...
Bạn cần đăng nhập để bình luận