Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp

Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp - Chương 200: Mạng lưới gạt người a (length: 7658)

Ngày hôm sau.
Ninh Thiên như thường ngày đi lên lớp.
Vừa tới cửa lớp học, liền thấy một vị ăn mặc rất sành điệu, đeo kính đen thiếu niên đứng ở cửa ra vào, tạo dáng một kiểu mà hắn tự nhận là rất ngầu.
Mặc dù vậy, phải nói rằng, tướng mạo của cậu nhóc này quả thật không tệ, sự xuất hiện của hắn thu hút sự chú ý của một vài tiểu tỷ tỷ lớp bốn năm nhất đại học.
Trong số đó có một bạn nữ muốn tới bắt chuyện với hắn, nhưng khi nhìn thấy Ninh Thiên đến thì lại từ bỏ ý định này, kính cẩn hỏi han: "Ninh lão sư!"
Cậu thiếu niên đang tạo dáng, hưởng thụ ánh mắt của những nữ sinh khác, chợt nghe thấy có người gọi Ninh lão sư, hắn lập tức phản ứng lại, ánh mắt nhìn qua.
Quả nhiên đúng là không sai.
Liền thấy Ninh lão sư đã tới.
Vội vàng lên tiếng nói: "Ninh lão sư, chào ngài!"
Ninh Thiên nhìn cậu thiếu niên sành điệu này, nghi ngờ hỏi: "Ngươi là ai? Lớp nào?"
"Lớp bốn năm nhất đại học!" Cậu thiếu niên vừa cười vừa nói.
Ninh Thiên ngẩn người một chút: "Hả?"
Tình huống thế nào đây?
Trong lớp mình có một người như vậy sao? Sao ta không nhớ rõ nhỉ? Từ trước tới giờ chưa từng gặp qua? Chẳng lẽ lại là từ đầu đã có, chỉ là một mực không đến lớp?
Nhưng trong sổ điểm danh, cũng không có bỏ sót ai cả!
"Sao ta chưa từng gặp ngươi?"
Cậu thiếu niên vội vàng giải thích: "Ninh lão sư đương nhiên chưa từng gặp con rồi, bởi vì con vẫn chưa nhập lớp bốn năm nhất đại học, chỉ là sắp sửa chuẩn bị nhập lớp bốn năm nhất đại học thôi ạ!"
"Con là ngưỡng mộ phong thái của Ninh lão sư, cùng phương pháp giảng dạy, cho nên cố ý đến bái sư."
Ninh Thiên nghe xong, trong nháy mắt hiểu ra, thì ra là chuyện như vậy, mình còn tưởng rằng tên này thật là người lớp mình.
"Ngươi tên gì?"
"Trước đây học ở trường nào?"
Thiếu niên này tuy tuổi có vẻ hơi nhỏ, so với Bạch Giang bọn họ nhỏ hơn một hai tuổi, nhưng cảnh giới lại ở Thông Mạch cảnh đỉnh phong, hoàn toàn đủ khả năng lên đại học.
Hơn nữa còn có thể lên một trường đại học không tồi.
Tư chất không tệ.
"Ninh lão sư, ngài khỏe ạ, con tên Lôi Kế Giang, trước kia học tại đại học Vân Thạch."
"Cha con tên Lôi Hiểu Phong."
"Là ông ấy bảo con tới tìm Ninh lão sư."
Ninh Thiên phản ứng lại: "Ồ?"
"Cha ngươi là Lôi Hiểu Phong?"
Lôi Kế Giang nhẹ nhàng gật đầu: "Đúng vậy lão sư, cha con là Lôi Hiểu Phong, ông ấy nói ngài trước đó đã đồng ý với ông ấy, nguyện ý nhận con làm học sinh."
"Đúng vậy, ta thực sự đã đồng ý với hắn, bên đại học Vân Thạch ngươi đã xử lý ổn thỏa chưa?" Ninh Thiên nói, nếu không phải Lôi Kế Giang đến, hắn cũng gần như quên mất chuyện đã hứa với Lôi Hiểu Phong.
Lôi Kế Giang búng tay một cái: "Xử lý hoàn mỹ, học tịch đã rút, giờ có thể nhập học tịch học viện Thánh Huy rồi!"
"Năm đó nếu con nhập học mà có Ninh lão sư ở học viện Thánh Huy, thì con đã không phải đến thành phố Vân Thạch rồi, phiền phức!"
"Ta lúc đó ở đại học Thiên Dương!" Ninh Thiên đáp một câu.
Lôi Kế Giang cười hắc hắc nói: "Trước đây không biết Ninh lão sư lợi hại như vậy, hơn nữa dám đánh dám liều, đây mới là thầy giáo mà con cần, rất nhiều thầy giáo dẫn học sinh đi lịch luyện, một đám sợ chết khiếp."
"Không có một chút đảm đương nào, không giống Ninh lão sư như thế, trực tiếp cho học sinh xông lên, căn bản không lo học sinh sống chết!"
Ninh Thiên: . . . "Ta nghe những lời này, sao có cảm giác như là đang mắng người vậy? Giống như là nói một ông thầy vô trách nhiệm?"
Lôi Kế Giang cũng ý thức được lời mình có chút nghĩa khác, vội vàng giải thích: "Ninh lão sư, ngài hiểu lầm rồi, con không có ý đó, ý của con là, ngài là người có can đảm đảm đương, dám để bọn họ xông lên cùng thú linh chém giết, không sợ gánh trách nhiệm!"
Ninh Thiên lạnh lùng buông một câu: "Sợ chứ! Sao ta lại không sợ gánh trách nhiệm được!"
"A? Ngài sợ gánh trách nhiệm mà còn để bọn họ xông lên a!" Lôi Kế Giang không hiểu hỏi.
Ninh Thiên lạnh nhạt đáp: "Bọn họ đã ký giấy sinh tử!"
"A! ! !"
Lôi Kế Giang trong nháy mắt bị cứng họng.
Có ý gì?
Ninh lão sư dám cho học sinh xung phong, hoàn toàn là vì các học sinh đã ký giấy sinh tử?
Cái này hoàn toàn khác với những gì mình nghĩ, mình còn tưởng là Ninh lão sư không sợ trách nhiệm, cho nên mới dám để học sinh xông.
Ta dựa vào!
Mạng lưới hại người a.
Quả nhiên người ta nói không sai, những gì nhìn thấy trên mạng, không nhất định là thật, phần lớn đều là giả!
Ninh Thiên nhìn vẻ mặt cậu ta biến đổi, biết cậu ta đang hiểu lầm chuyện gì, bình tĩnh nói: "Nhân lúc bây giờ còn chưa nhập học tịch, ngươi hối hận vẫn còn kịp."
"Đến khi nhập học tịch học viện Thánh Huy, bên đại học Vân Thạch biết được, ngươi muốn đổi ý quay về thì khó đấy!"
Lôi Kế Giang hiện tại chỉ là rút học tịch ở đại học Vân Thạch, còn chưa nói rõ lý do là để nhập học ở học viện Thánh Huy, nếu để người ta biết, còn muốn trở về đại học Vân Thạch thì khó đấy.
Bởi vì đại học Vân Thạch là một học viện nhất lưu, hơn nữa còn là trọng điểm, chỉ là xếp hạng có phần ở phía sau.
Người ta nghĩ sao về hành động này đây? Chướng mắt học viện trọng điểm nhất lưu của chúng ta, mà lại đi gia nhập một học viện tam lưu? Bây giờ lại muốn quay về?
Không có cửa đâu!
Lôi Kế Giang sờ mũi, thận trọng hỏi: "Vậy, chuyện ngài đánh giết hai đầu Hỏa Hồ Phi Dực là thật hay giả?"
"Không phải là kịch bản đấy chứ!"
Sở dĩ hắn hỏi thận trọng như vậy, cũng không phải là sợ Ninh Thiên, mà chính là không muốn tín niệm trong lòng mình hoàn toàn sụp đổ, hắn thấy Ninh Thiên cũng là một người rất mạnh, một lão sư có phong cách giảng dạy riêng biệt.
Nhưng hôm nay, hắn phát hiện ra cái gọi là phong cách riêng mà mình nghĩ, chỉ là bởi vì có giấy sinh tử nên mới hình thành cái gọi là đặc biệt đó.
Chứ không phải là như mình nghĩ.
Vậy nên hắn đang nghĩ, cái gọi là rất mạnh có phải cũng là mình hiểu sai rồi không?
Có cái gì mờ ám trong đó không?
Ninh Thiên với giọng nói ôn hòa và trầm ấm bình tĩnh đáp: "Chuyện đó là thật, võ đạo cục Thiên Dương không đủ bản lĩnh để hai đầu Hỏa Hồ Phi Dực Phá Không cảnh đỉnh phong phối hợp diễn kịch bản, hơn nữa còn là để Hỏa Hồ Phi Dực phải trả giá bằng cả mạng sống!"
"Còn muốn biết gì nữa không? Ta nói chi tiết cho ngươi!"
Lôi Kế Giang suy nghĩ một chút, dường như không có gì muốn hỏi, lắc đầu: "Không có!"
"Được, vậy ngươi quyết định muốn nhập học hay không, vậy đi, ngươi về nhà suy nghĩ kỹ đi, khi nào quyết định rồi, thì tới tìm ta!" Ninh Thiên cho cậu ta đủ thời gian cân nhắc.
Vậy mà.
Lôi Kế Giang quả quyết nói: "Nhập!"
"Bây giờ thì nhập!"
Ninh Thiên hơi ngạc nhiên một chút, nghi ngờ hỏi: "Ngươi không phải phát hiện vấn đề giấy sinh tử rồi sao? Sao vẫn quyết định như vậy?"
"Ninh lão sư, ngài đã có thể đánh giết hai đầu Hỏa Hồ Phi Dực Phá Không cảnh đỉnh phong, điều đó cũng có nghĩa là, ngài có thực lực, hơn nữa cảnh giới của ngài bây giờ bất quá chỉ là Linh Hải cảnh đỉnh phong!"
"Lấy Linh Hải cảnh đỉnh phong đánh bại Phá Không cảnh đỉnh phong, đó là mạnh cỡ nào!"
"Con đã xem qua những đoạn ngài hướng dẫn học sinh ở rừng Linh Tuyền, tuy con không hiểu gì, thậm chí còn cảm thấy ngài nói nhảm, nhưng con đã nhìn rất rõ, những học sinh được ngài chỉ dạy đều tiến bộ rất nhiều!"
"Cho nên, con chọn ngài!"
"Con muốn nhập học luôn tại đây!"
"Được, đã ngươi quyết định, nhân lúc bây giờ chưa đến giờ lên lớp, ta sẽ dẫn ngươi đến phòng làm việc của hiệu trưởng làm thủ tục!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận