Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp

Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp - Chương 159: Cái này không phải là sáo lộ a? (length: 7708)

Nghiêm Hổ và đám tiểu đệ không dám phản kháng Ninh Thiên, cuối cùng cũng chỉ có thể làm theo.
Dùng rượu trắng đem mặt Nghiêm Hổ rửa sạch sẽ.
Nghiêm Hổ từng ngụm từng ngụm thở dốc, hôm nay gặp tra tấn, là lần hắn bị thảm nhất từ trước đến nay.
Hắn dám nói như vậy đấy!
Tâm lý uất ức không thôi, âm thầm nghĩ, chờ mình sau này trở về, nhất định phải nghĩ biện pháp cạo chết ngươi!
Ta cũng không tin, ngươi là thật sẽ không chết! Một lần bất tử, vậy thì mười lần, mười lần bất tử thì một trăm lần, một ngàn lần, một vạn lần!
Bỗng nhiên, hắn liếc mắt thấy được Ninh Nhân Nhân đang ngồi một bên, mà lại! Ta cũng không tin! Đứa bé kia vậy! ! !
Thế mà để thủ hạ của ta dùng rượu rửa mặt cho ta!
Sỉ nhục a!
Nếu như Ninh Thiên không cho thủ hạ Nghiêm Hổ làm như thế, Nghiêm Hổ trong lòng sẽ còn cố kỵ Ninh Thiên, không có ý định báo thù.
Nhưng hôm nay, Nghiêm Hổ uất ức không thôi.
Đã không còn cố kỵ những thứ này nữa.
Hắn chỉ muốn báo thù.
Rửa sạch sỉ nhục hôm nay.
Ninh Thiên ngồi đối diện với hắn, luôn quan sát hành vi cử chỉ của hắn, thấy ánh mắt oán độc của hắn nhìn về phía Ninh Nhân Nhân.
Hắn lập tức hiểu rõ, con rùa già này đang định đánh vào người Nhân Nhân.
Vốn dĩ, hắn dự định cứ như vậy thả Nghiêm Hổ, nhưng hôm nay xem ra, không thể được.
Nhất định phải để Nghiêm Hổ khắc cốt ghi tâm.
"Ánh mắt ngươi thế này, là chuẩn bị đánh chủ ý lên người con gái ta đấy hả?"
Nghiêm Hổ bỗng nhiên giật mình, trong mắt lóe lên sự kinh hãi, hắn thế mà đã nhìn ra, chính mình cũng chỉ là trong một khoảnh khắc như vậy mà thôi!
Tuy nhiên trong lòng chấn kinh, nhưng lúc này, không phải là lúc khiếp sợ, mà là lúc ngoan ngoãn giải thích.
Để qua ải này.
"Không có. . . Ninh tổng, ngài hiểu lầm, ta không có suy nghĩ này, ngài sao có thể nghĩ như vậy chứ? Con gái ngài đáng yêu như vậy, ai lại nhẫn tâm làm tổn thương nàng?"
Ninh Thiên không khỏi cười cười: "Ngươi nói không sai, con gái ta quả thật rất đáng yêu, nhưng mà, ta thấy được, có người đang chuẩn bị làm tổn thương nàng!"
"Hưu" lập tức đứng lên, thân ảnh lóe lên, xuất hiện trước mặt Nghiêm Hổ, nắm cổ đối phương.
Thủ hạ Nghiêm Hổ khẩn trương kêu lên: "Nghiêm ca!"
Nhưng, bọn hắn cũng chỉ là khẩn trương gọi, không dám tiến lên một chút nào, không có cách, ai dám tiến lên, người đó nội lực sẽ bị phế sạch.
Bình thường anh em nghĩa khí mười phần, nhưng khi thật sự phải thay thế đối phương đi chết, ai cũng không vui.
Đồng tử Nghiêm Hổ phóng đại, kinh hoảng phát ra âm thanh ô ô, khó nhọc hỏi: "Ninh tổng. . . Ngươi. . . Không thể giết ta, giết ta. . . Ngươi sẽ bị Thiên Môn trả thù!"
"Vĩnh viễn trả thù!"
Nghe vậy.
Ninh Thiên chậm rãi buông lỏng cổ hắn, lùi về chỗ ngồi của mình.
Nghiêm Hổ cùng đám thủ hạ thấy thế, còn tưởng rằng Ninh Thiên sợ.
Trong lòng nhất thời mừng rỡ, đối phương sợ, như vậy cũng có nghĩa, hôm nay ải này có thể qua.
Nghiêm Hổ thuận thế nói ra: "Ninh tổng, vẫn là câu nói trước đây, ngài chỉ cần thả ta bây giờ, ngài và Thiên Môn sẽ là bạn tốt."
Hừ! Chỉ cần lão tử rời khỏi nơi này, tiếp theo sẽ là lúc ngươi đau khổ.
Sự sỉ nhục ngày hôm nay, nhất định phải trả gấp trăm lần, nếu không ta còn lăn lộn trên đường cái làm gì.
Ninh Thiên hoàn toàn không để mắt đến hắn, thản nhiên hỏi: "Thiên Môn là ai làm chủ?"
Nghiêm Hổ ngẩn người một chút, không hiểu rõ ý của câu này là gì, bất quá vẫn là trả lời: "Lôi gia!"
Ta mà báo ra tên Lôi gia, hắn ít nhiều gì cũng phải nể mặt đi!
Sao trước đây ta không nghĩ tới điểm này nhỉ?
"Lôi gia nào? Nói tên!" Ninh Thiên ghét nhất mấy cái động một chút là cái gì gia.
Đi ra ngoài đường, thân phận đều là do mình tạo!
Hơi tí lại Phong gia!
"Lôi Hiểu Phong!" Nghiêm Hổ dừng lại một chút, đối phương thế mà không biết tên Lôi gia?
Lôi gia ở thành phố Thiên Dương có khi nào không có chỗ đứng đến thế này?
Ninh Thiên cẩn thận suy nghĩ một chút, cũng chưa từng nghe qua cái tên này.
Nhưng những điều này cũng không quan trọng.
"Gọi điện thoại gọi hắn đến!"
"? ? ?"
"Hả?"
Mọi người ở đây mặt đầy mờ mịt, ý gì đây?
Hay là nói chúng ta nghe lầm.
Hắn bảo Lôi Hiểu Phong tới?
Nghiêm Hổ càng hoài nghi mình nghe lầm, hắn vốn định gọi điện thoại cho Lôi gia, nhưng mà công khai gọi điện thoại cho Lôi gia, Ninh Thiên chắc chắn sẽ không cho phép hắn làm vậy.
Chắc chắn sẽ trừng trị hắn, cho nên mới định rời đi rồi mới gọi.
Nhưng bây giờ, Ninh Thiên thế mà chủ động mở miệng bảo hắn gọi điện thoại cho Lôi gia.
Điều này làm hắn có chút như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc.
Có thể nghĩ lại, có lẽ chỉ là đối phương đang trêu đùa mình, giống như việc đưa thẻ ngân hàng cho mình vừa rồi, cũng là đang đùa bỡn mình, mình mà làm vậy thì đừng hòng sống.
"Ninh tổng. . . Không cần thiết. . . Ngài chỉ cần thả ta, chuyện hôm nay coi như qua, chúng ta không cần kinh động Lôi gia."
Ninh Thiên lạnh lùng quát: "Ngươi không hiểu lời ta sao?"
"A? Cái này. . ." Nghiêm Hổ nhất thời không biết nói gì, hắn lại có thể không hiểu đối phương nói gì sao?
Chỉ là chuyện này cũng quá đáng sợ!
Hoàn toàn không rõ được, là cố ý gài bẫy mình, hay là thật!
Ninh Thiên nhìn ra tâm tư của hắn, bất quá Ninh Thiên cũng hiểu được, dù sao trước đó hắn cũng đã bị mình dùng thẻ ngân hàng chỉnh đốn một lần rồi.
Một năm bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng.
"Gọi điện thoại! Hoặc là bây giờ phế nội lực của ngươi, tự chọn đi!"
"A!"
"Ta gọi, ta gọi!" Nghiêm Hổ giật mình kinh hãi, nội lực của mình mà bị phế đi, phải bị kẻ thù giết chết, hơn nữa còn là kiểu từng đao từng đao cắt thịt.
Bởi vì cừu gia của hắn thật sự quá nhiều, vô số người đều hận hắn thấu xương.
Nhanh chóng móc điện thoại của mình ra, nhìn về phía Ninh Thiên, trong lòng nghĩ, đối phương rốt cuộc là gài bẫy hay là thật đây.
Nhưng cho dù là bẫy, mình cũng phải gọi thôi, nếu không bây giờ sẽ bị phế nội lực.
Nghĩ đến đó, cũng không do dự nữa, móc điện thoại di động ra, gọi số của Lôi gia, đồng thời, liếc mắt chú ý động tĩnh của Ninh Thiên.
Thấy đối phương không hề có vẻ gì khác thường, trong lòng thở phào một hơi, xem ra đối phương thật sự muốn mình gọi điện thoại cho Lôi gia.
Nhưng hắn làm vậy, là vì cái gì đây?
Chẳng lẽ hắn quen biết Lôi gia?
Giống như trong tiểu thuyết, Lôi gia là thuộc hạ, hay là cái gì đó?
Không thể nào, nếu là như vậy, trước kia Lôi gia ít nhiều gì cũng sẽ cho chúng ta lộ ra.
Mà không phải chưa từng nghe thấy, Lôi gia còn có đại ca phía sau hậu trường nào.
Đằng Khải lúc này đi đến bên cạnh Ninh Thiên, nhỏ giọng nói: "Ninh tổng, hành động này của ngài hơi kích động, Lôi Hiểu Phong ở thành phố Thiên Dương là nhân vật hàng đầu đấy, hắn mà đến thấy cảnh này, nhất định sẽ truy cứu đến cùng!"
Ninh Thiên không để ý cười: "Thấy cảnh này sẽ truy cứu đến cùng?"
"Chẳng lẽ hắn không thấy cảnh này thì sẽ không truy cứu sao?"
"Hay là nói, ngươi thật sự tin lời Nghiêm Hổ nói, hôm nay thả hắn, chuyện này cứ như vậy kết thúc?"
Đằng Khải suy nghĩ một chút, đúng nha, hiện tại cho dù thả Nghiêm Hổ, sự việc cũng không có khả năng qua được.
Đối phương nhất định sẽ trả thù, nhất định sẽ kể hết chuyện này với Lôi Hiểu Phong.
Thù oán này xem như đã triệt để kết.
Vẫn là loại khó giải quyết!
Bạn cần đăng nhập để bình luận