Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp

Cao Võ: Nói Bừa Công Pháp, Học Sinh Tất Cả Đều Là Diệt Thế Cấp - Chương 156: Khó mà nói, như vậy thì không nói (length: 7637)

"Uy phong thật lớn nha!"
Bỗng nhiên.
Một thanh âm đột ngột vang lên trong không khí.
Nghiêm Hổ trong lòng giận dữ, mẹ nó, người nào phách lối như vậy, ngay lúc lão tử làm việc lại nói lời này!
Ánh mắt nhìn về phía nơi phát ra thanh âm.
Chỉ thấy một gã thanh niên nam tử kéo theo một bé gái xuất hiện ở ngay cửa phòng.
Đằng Khải thấy hai người đến, nhất thời vui vẻ, chính mình kéo dài lâu như vậy, cuối cùng cũng đã tới.
Lão bản đến rồi, tiếp theo sự tình có thể giao cho lão bản.
Trút một hơi thật sâu, như trút được gánh nặng, đối diện với đường chủ thiên môn, áp lực vẫn rất lớn a!
Dù cho cùng đối phương chỉ chênh lệch một cảnh giới, nhưng một cảnh giới này cũng là át chủ bài, mà đối phương kinh nghiệm chiến đấu tuyệt đối hơn mình.
Một bên là dân giang hồ, một bên là người làm ăn.
Trong tình huống bình thường, không cần so cũng biết ai có năng lực chiến đấu mạnh hơn.
"Ngươi là ai? Lão tử làm việc, không tới phiên ngươi xen vào!" Nghiêm Hổ quát lớn.
Đồng thời, quan sát thực lực của Ninh Thiên, Linh Hải cảnh đỉnh phong, trong mắt càng khinh thường, một tên Linh Hải cảnh đỉnh phong mà cũng dám để ý đến chuyện của đại gia, thật là chán sống.
Đưa mắt ra hiệu cho một thuộc hạ Linh Hải cảnh đỉnh phong của mình, người kia hiểu ý, lập tức đi về phía Ninh Thiên.
Đằng Khải thấy bọn họ muốn ra tay với Ninh Thiên, lập tức giải thích: "Nghiêm ca, đây là tân lão bản của 'Lại Sáng Tạo Huy Hoàng' chúng ta!"
"Các người đừng làm loạn, có gì có thể từ từ nói chuyện!"
Tuy đối mặt Nghiêm Hổ áp lực lớn, nhưng hắn hiểu rõ, mình là người của Ninh Thiên.
Nghiêm Hổ và đám thuộc hạ kinh ngạc: "Ồ? Hắn là tân lão bản của 'Lại Sáng Tạo Huy Hoàng'?"
Mọi người cẩn thận quan sát, cảm thấy không giống, nhìn thế nào cũng giống một ông vú dẫn con đi dạo.
Nhưng nghĩ lại, người bình thường ai lại nửa đêm dẫn con đến KTV, trừ khi là gia đình tụ họp.
Ninh Thiên kéo Nhân Nhân đi tới, sắp xếp cho Nhân Nhân ngồi xuống rồi mới chậm rãi đáp: "Không sai, ta chính là tân lão bản của 'Lại Sáng Tạo Huy Hoàng'!"
"Ngươi có chuyện gì?"
Nghiêm Hổ thấy thái độ của Ninh Thiên, không khỏi nheo mắt lại, trong mắt chỉ có màu đen sâu thẳm, mặt càng thêm âm trầm đáng sợ.
Tên này một chút cũng không để mình vào mắt a!
Không nhanh không chậm sắp xếp chỗ ngồi cho con nít.
Lại còn mang bộ mặt ngạo mạn nói chuyện với mình.
Quả thực không hề xem mình ra gì.
Hắn đã rất lâu không gặp người nào cuồng vọng như vậy.
"Tiểu tử, thật cuồng vọng a, nhưng mà, cuồng vọng cần phải có tư bản, vậy để ta xem, ngươi có tư cách đó không!"
Ninh Thiên thản nhiên đáp: "Có tư bản hay không, không liên quan gì đến ngươi!"
"Ngươi đến chỗ ta, nếu như đến chơi bời giải trí thì ta hoan nghênh, còn nếu đến gây chuyện, ta khuyên ngươi mau cút đi!"
Nghiêm Hổ nhíu mày, giữa lông mày giống như ngưng tụ một thanh kiếm đáng sợ, như một kiếm chém xuống, có thể đánh giết người.
"Ngươi có biết ta là người như thế nào không?"
"Không biết, ta cũng không muốn biết!" Ninh Thiên lãnh đạm thốt ra.
"Cuồng vọng!"
"Một tên Linh Hải cảnh đỉnh phong, cuồng vọng như vậy! Ta thấy cái quán này của ngươi không muốn mở nữa!" Nghiêm Hổ giận dữ đập tay xuống bàn trà, bàn trà trong nháy mắt vỡ thành từng mảnh.
Ninh Thiên nhíu mày, vừa định lên tiếng thì Đằng Khải bên cạnh cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ninh tổng, tên Nghiêm Hổ này không dễ chọc đâu, hắn là đường chủ Kim Đường của Thiên Môn!"
"Thiên Môn? Chưa từng nghe qua!"
Ninh Thiên không hề kiêng dè, nói thẳng.
Âm lượng hoàn toàn không giảm.
Điều này khiến Đằng Khải bối rối, mặt mày ủ dột, Ninh tổng của ta ơi! Rốt cuộc ngài có thực lực gì vậy, sao đến Thiên Môn cũng không để vào mắt.
Hay là, ngài là nghé con mới sinh không sợ cọp?
Về nội tình của tân lão bản này, Đằng Khải hoàn toàn mơ hồ, dù sao cũng mới tiếp xúc không lâu, thậm chí có thể nói còn chưa từng tiếp xúc chính thức, chỉ có thể coi là gặp mặt sơ.
Mà Nghiêm Hổ và người của hắn nghe thấy câu này thì trong chốc lát nổi giận, vốn dĩ trong lòng đã khó chịu với Ninh Thiên, bây giờ lửa giận lại bùng lên một mảng lớn.
"Xem ra, nếu không cho ngươi mở mang kiến thức thực lực của Thiên Môn, ngươi không thể nào nói chuyện tử tế với chúng ta!"
Ninh Thiên mỏng môi lạnh lùng phun ra mấy chữ: "Vẫn câu nói đó, tới chơi thì hoan nghênh, đến gây sự thì cút!"
"Má nó!"
"Mày đúng là muốn chết!"
Tên võ đạo giả Linh Hải cảnh đỉnh phong gần Ninh Thiên nhất không kìm được nóng nảy, hét lớn một tiếng, một quyền đánh về phía Ninh Thiên.
"Vù vù _ _ _!"
Ninh Thiên bình tĩnh ngồi yên tại chỗ, mí mắt cũng không nhấc lên, như thể đối phương muốn đánh không phải là hắn mà là người khác.
Hành động này của hắn khiến mọi người sững sờ, trong lòng hoài nghi, tên này không nhìn thấy sao?
Hay là bị dọa choáng rồi?
Nghiêm Hổ bưng chén rượu trên bàn lên, chậm rãi uống cạn, khinh miệt nói: "Giả cao thủ a!"
"Bộp _ _ _!"
Ngay lúc thuộc hạ của Nghiêm Hổ sắp dùng nắm đấm đánh trúng Ninh Thiên.
Ninh Thiên tùy ý giơ tay lên, dễ dàng chặn nắm đấm của đối phương.
Thuộc hạ của Nghiêm Hổ giật mình, đồng tử phóng to, kinh ngạc nhìn Ninh Thiên.
"Hả?"
Sau khi kinh ngạc, hắn muốn rút tay về, nhưng kinh ngạc phát hiện, nắm đấm của mình như bị hút vào biển sâu, không cách nào rút ra.
Lại một lần kinh ngạc nhìn Ninh Thiên, tiểu tử này sức mạnh lớn vậy sao!
Đánh nắm đấm còn lại về phía Ninh Thiên.
"Xoẹt xoẹt _ _ _!"
"A!"
Nhưng vừa mới vung nắm đấm lên, trong miệng đã truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương.
Chỉ thấy nắm đấm bị Ninh Thiên nắm chặt kia đã bị bóp nát, máu thịt bắn tung tóe khắp nơi.
Ninh Thiên vận nội lực, kéo đối phương tới trước mặt, một tay che lên đỉnh đầu đối phương, phế bỏ toàn bộ nội lực của hắn.
Toàn bộ quá trình diễn ra một mạch, chưa đầy ba giây.
"A _ _ _!"
Sau khi bị phế sạch nội lực thì thành phế nhân, khả năng chịu đựng suy giảm trên diện rộng, tiếng kêu thảm thiết trong miệng càng không ngừng lại được.
"Nhặng xị!" Ninh Thiên vung tay lên, đánh ngất xỉu người nọ, ngã xuống đất bất tỉnh.
Một loạt thủ đoạn, khiến Nghiêm Hổ và những người khác sững sờ.
Đằng Khải cũng kinh ngạc, hắn còn tưởng rằng lão bản mới của mình là một kẻ hởm, không ngờ cũng có chút tài cán.
Chỉ là tài cán có nhiều hay không, thì vẫn cần phải quan sát thêm.
Những thuộc hạ khác của Nghiêm Hổ kịp phản ứng, lập tức vận nội lực trong người, định xông lên.
"Dừng tay!"
Nghiêm Hổ thấy vậy liền quát lớn.
Đặt chén rượu xuống, che giấu nói: "Cũng có chút bản lĩnh a!"
"Cùng cảnh giới mà lại có thể dễ dàng phế bỏ người của ta!"
"Có chút thực lực đấy!"
"Nhưng ngươi có biết không? Ngươi đã gây ra họa lớn rồi đấy!"
Vẫy tay, một đàn em bên cạnh lập tức móc điếu xì gà ra, châm cho hắn.
"Vốn dĩ, 5 triệu là có thể mua được tình hữu nghị của hai bên chúng ta, nhưng bây giờ, có thêm vài con số 0 cũng không chắc được!"
Ninh Thiên thản nhiên đáp: "Thêm một số 0 cũng không chắc được, vậy thì không nói nữa!"
"Tiểu tử!"
"Muốn chết _ _ _!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận