Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ

Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 91: An Cầm vở kịch (length: 8081)

An Cầm muốn kết hôn ở nông thôn, căn bản không hề nghĩ đến sẽ viết thư báo cho nhà mình biết chuyện này. Nếu như người nhà biết nàng kết hôn, chẳng phải sẽ đến lột da nàng ra sao?
Nhưng không ngờ, mẹ ruột nàng lại cùng anh trai ngồi tàu hỏa đến tham dự hôn lễ.
Sau đó, điều khiến tất cả mọi người, kể cả Hà Tuyết Cầm, đều không ngờ tới, là bà già từ Kinh Đô đến lại có thể mặt dày đến như vậy.
Mẹ và anh trai của An Cầm nghe nói An Cầm tìm đối tượng ở nông thôn, vốn rất tức giận, nhưng không biết nghe ai nói, giờ đây cuộc sống ở nông thôn còn tốt hơn cả trong thành, ít nhất lương thực thì không cần lo.
Hai mẹ con tính toán một hồi, liền mua vé tàu đến tìm An Cầm.
Muốn cưới con gái nhà bọn họ, cũng không phải dễ dàng như vậy, lễ vật hỏi cưới nhất định phải có, lương thực cũng không thể thiếu.
Họ gắng sức đuổi theo, vừa hay đến Bàn Thạch thôn vào đúng ngày An Cầm kết hôn.
Không ngờ, người nông thôn này lại còn có tiền đến vậy!
Tuy không có "tam chuyển một vang" nhưng có 36 chân (ý chỉ bàn, ghế các loại), lại còn có xe đạp nữa!
Đợi khi mẹ An Cầm đi vào xem xét, thì con gái bà lại đang đeo đồng hồ trên tay! Tuy không phải là đồng hồ Longines gì, nhưng có được cái đồng hồ là tốt lắm rồi!
Trời đất ơi, đúng là ngoài sức tưởng tượng!
Hai mẹ con nhìn nhau một cái, trong mắt thấy được sự phấn khích.
Thảo nào An Cầm lại bằng lòng đến nông thôn này, nơi này cũng quá được đi, còn cưới xin gì trong thành nữa, trong thành có được 36 chân sao? Có xe đạp với đồng hồ sao?
Đương nhiên là không!
"Đám cưới này không thể diễn ra được." Mẹ An Cầm nghĩ đến đây liền nói.
Mọi người ngớ người ra, không biết bà già vừa tới là ai, sau đó chỉ thấy sắc mặt An Cầm trắng bệch, yếu ớt cười nói: "Mẹ, sao mẹ lại đến đây?"
"Nếu chúng ta không đến, chẳng phải con định cứ vậy mà bị người ta cưới mà không cần lễ hỏi hay sao?" Mẹ An Cầm lạnh lùng nói.
Thì ra là mẹ của An Cầm từ Kinh Đô đến.
Hà Tuyết Cầm chỉnh trang lại quần áo của mình, cười nghênh đón, "Đây là người nhà bên thông gia tới, các vị sao đến mà không báo trước một tiếng, chúng ta sẽ đi đón mới phải."
Chỉ là Hà Tuyết Cầm không ngờ tới, những người ở thành phố lớn đến, lại chửi người chẳng kém bà già Hà của nhà bà chút nào?
Hà Tuyết Cầm tự nhận là người thanh cao không mắng lại được mẹ An Cầm, nhưng Hà lão bà thì khác.
Hơn nữa, đều là những loại người như nhau, mẹ An Cầm vừa mới mở miệng, Hà lão bà liền biết bà ta có ý gì.
Chuyện này không chỉ là đến đòi tiền đơn giản như vậy.
Không chỉ muốn lễ hỏi, thậm chí còn "sư tử ngoạm", nói cái gì mà anh trai An Cầm đi làm xa không có xe đạp, dù sao An Cầm ở nông thôn cũng không dùng đến, không bằng cứ để bọn họ đẩy đi cho rồi.
Cái bộ mặt đó, đơn giản làm mới nhận thức của các xã viên ở Bàn Thạch thôn.
Bọn họ cho rằng Hà lão bà đã đủ mặt dày rồi, kết quả mẹ của An Cầm còn không biết xấu hổ hơn nhiều.
"Chậc chậc..." Lục Tư Viên hồi tưởng lại cảnh tượng đó, vịn bụng cười, "An Cầm lúc đó muốn tức điên lên rồi, còn cả người nhà chúng ta kia nữa, giờ vẫn đang nằm trên giường đó."
Hà Tuyết Cầm cả đời này chưa từng bị mất mặt đến vậy.
"Vậy xe đạp có bị đẩy đi không?" Hứa Tri Tri cười hỏi.
"Đương nhiên là không rồi," Lục Tư Vũ vừa cười vừa nói, "Đồ vật to như vậy sao dễ đẩy được."
Cho nên, mẹ An Cầm liền giật lấy cái đồng hồ trên tay An Cầm.
An Cầm đương nhiên không muốn đưa.
Sau này, nàng còn muốn dựa vào cái đồng hồ đó mà khoe khoang trước mặt Hứa Tri Tri kia mà.
Thế là, hai mẹ con vì cái đồng hồ đó mà bắt đầu tranh giành nhau trước mặt bao nhiêu người.
Cuối cùng, mẹ An Cầm cao tay hơn một bậc, An Cầm chịu không nổi đau, đồng hồ cứ vậy mà bị bà ta lấy xuống.
"Ngươi không biết đó, sao có thể có người mẹ nào nhẫn tâm như vậy chứ," Lục Tư Viên lắc đầu nói, "Giằng xé nhau không thôi, không đưa là cắn."
Cánh tay An Cầm bị đồng hồ cọ rách một mảng lớn da, máu me be bét nhìn rất đáng sợ.
Vậy còn chưa hài lòng, vẫn muốn lễ hỏi, không trả tiền thì đừng mơ mà cưới An Cầm.
Khiến Chu Bảo Thành tức giận nói: "Không cưới thì thôi."
Trước đây hắn cho rằng An Cầm là người Kinh Đô, thế nào cũng phải hơn Vương Tú Linh ở Bắc Thủy thôn chứ.
Không có so sánh thì không có đau thương.
Danh tiếng của Vương Tú Linh thì không tốt, nhưng cuối cùng nàng ta cũng mang lễ hỏi làm của hồi môn cho Hứa Tri Tri.
Còn mẹ của An Cầm thì sao?
So với châu chấu còn lợi hại hơn, cái gì mà "thiết công kê" chứ? Đó đúng là gà trống hoang, không những vắt chày ra nước mà còn ngược lại dính lông.
Mẹ An Cầm nghẹn họng, vốn cho rằng An Cầm đã "điều giáo" được Chu Bảo Thành một mực nghe theo mình, cho nên mới có xe đạp và đồng hồ.
Nhìn thái độ của Chu Bảo Thành như vậy, không giống như đang giả bộ.
Bà già đảo mắt một vòng, không cho lễ hỏi thì thôi, dù sao cũng phải cho chút lương thực chứ?
"Chị dâu đang mang thai cháu ta, đáng thương quá, không có cơm ăn gầy trơ cả xương ra rồi." Mẹ An Cầm vừa khóc vừa mếu máo nắm lấy tay An Cầm nói.
Nếu không cho lương thực, thì bọn họ sẽ không đi.
Cuối cùng vẫn là Lục Hoài Nhân mặt mày đen sì đưa cho hai mươi tệ và mấy tấm phiếu lương thực toàn quốc, mới đuổi được người đi.
Nói đi thì nói lại, chút tiền ấy và phiếu lương thực kia chắc chắn không thể làm hài lòng cái miệng của mẹ An Cầm được, nhưng bà ta cũng biết thấy tốt thì lấy.
Dù sao thời gian còn dài mà.
Một câu thành công khiến Hà Tuyết Cầm tức nghẹn họng.
"Đây là Cảnh Sơn gửi về," Hứa Tri Tri nghe xong liền cười, không muốn tiếp tục chủ đề này nữa, nói, "Tiểu Vũ, mấy quyển sách này mấy ngày nay chúng ta tranh thủ xem nhé."
"Còn cả quần áo này nữa..." Hứa Tri Tri vẫy tay, "Chị xem thử cái này có vừa người không?"
Dáng người của cô với Lục Tư Vũ thì gần giống nhau, nhưng Lục Tư Viên lại béo hơn cô một chút.
"Ta không cần." Lục Tư Viên học giọng lạnh lùng nghiêm nghị của Lục Cảnh Sơn nói, "Quần áo này là cho vợ của ta."
Hứa Tri Tri liền muốn nhào qua đánh nàng ta.
Lục Tư Vũ cũng không cần, "Ta muốn xem sách."
Lần này Lục Cảnh Sơn gửi về không chỉ có sách giáo khoa cấp ba mà còn có hai quyển tài liệu và ba quyển truyện nữa.
Không biết hắn tìm ở đâu ra vậy.
Ba người đang nói đùa, thì thấy Chu Bảo Thành dìu An Cầm vừa hay đi ngang qua cổng.
Trên cánh tay của An Cầm đang quấn băng gạc, chắc là đi bệnh viện xử lý vết thương.
Khi nhìn thấy Hứa Tri Tri, An Cầm hét lên một tiếng rồi lao tới, "Hứa Tri Tri, đồ mặt dày mày dạn nhà ngươi, ngươi là không muốn thấy ta sống tốt phải không?"
"Ngươi ghen ghét nên mới thế, nên mới không muốn cho ta kết hôn yên ổn phải không?"
"Sao ngươi lại có thể độc ác như vậy hả?"
Giọng của nàng rất lớn, chỉ lát sau đã có rất nhiều xã viên tụ tập lại xem náo nhiệt.
Chuyện này là sao vậy?
Sao nghe sự việc hôm nay có liên quan đến Hứa Tri Tri vậy?
"An Cầm cô lên cơn điên cái gì đó?" Lục Tư Viên tức giận nói.
"Ta lên cơn điên?" An Cầm chỉ vào Hứa Tri Tri khóc nói, "Nếu không phải tại cô ta, mẹ ta với người nhà làm sao biết được chuyện ta kết hôn?"
"Còn cố tình chọn đúng hôm nay mà đến?"
Hỏi cô ta làm sao biết được? Hôm nay Hứa Tri Tri không có mặt tại chỗ chính là chứng minh rõ nhất, còn cả cả thôn này, một ngày chỉ có mình cô ta chạy ra huyện thành, ra bưu điện gửi thư, còn không phải là chuyện nhỏ nhặt à?
"An thanh niên trí thức," Hứa Tri Tri cười lạnh nói, "Cô sợ là bị mắc chứng hoang tưởng bị hại rồi?"
Cô ta rảnh quá sao?
Cô ta ngay cả nhà của An Cầm ở đâu cũng còn không biết nữa là, viết thư sao?
Nghĩ nhiều rồi đó!
"Cô chính là ghen ghét, ghen ghét ta có đàn ông, ghen ghét đàn ông của ta ngày nào cũng ở bên ta," An Cầm gằn giọng chỉ vào Hứa Tri Tri nói, "Còn cô, đến giờ vẫn còn là đồ rách, đàn ông ngay cả tin tức cũng không có."
"Thật sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận