Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ
Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 34: Có thể ăn luôn nàng đi ánh mắt (length: 7323)
Hà Tuyết Cầm cả người đều ngẩn ngơ tại chỗ.
Lập tức liền biến thành phẫn nộ.
Ý gì?
Cái lão chủ nhà này!
Hợp ý chính là muốn tống nàng ra khỏi nhà.
Dựa vào cái gì?
Lục Hoài Nhân cũng ngẩn người.
Cái gì phân gia? Tại sao muốn phân gia?
Phải biết, hắn bây giờ có thể ngồi vào vị trí Phó chủ nhiệm trị an nhà máy điện, phần lớn là do xưởng trưởng nể mặt Lục lão thái thái.
Hơn nữa, chủ nhiệm trị an hiện tại sang năm liền muốn về hưu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bước tiếp theo hắn có thể bỏ được cái chữ Phó này.
Lục Hoài Nhân gần đây có thể nói là đắc ý như gió, về đến nhà lão thái thái lại nói muốn phân gia, hơn nữa, nhìn cái bộ dạng này đâu phải là phân gia?
Rõ ràng chính là muốn đuổi nhị phòng, muốn đuổi hắn ra ngoài a!
"Tuyết Cầm, ngươi ở nhà làm gì rồi?" Lục Hoài Nhân mặt đen lại nói, "Xem ngươi làm mẹ tức giận, còn không mau xin lỗi mẹ."
"Mẹ, người bớt giận," Lục Hoài Nhân lấy lòng cười cười với Lục lão thái thái nói, "Con trai của người trở về, con dạy dỗ nàng."
Hà Tuyết Cầm tức đến suýt chút nữa ngã ngửa.
Còn chưa kịp lên tiếng, chỉ nghe thấy Triệu Lệ Quyên ở đó bất âm bất dương nói, "Dạy dỗ? Ai còn dám dạy dỗ con dâu ngươi, đốt nhà bếp thì có là gì trong mắt vợ ngươi."
Triệu Lệ Quyên tuy không có trình độ văn hóa cao như Hà Tuyết Cầm, nhưng cũng biết, trẻ con không thể nuông chiều như thế.
Nàng Triệu Lệ Quyên là không có con gái, nhưng ba con trai ai không từng làm việc nhà?
Trước đây con cái còn nhỏ, nàng và chủ nhà phải kiếm công điểm, cơm trong nhà đều do thằng cả đứng trên ghế làm cho hai em ăn.
Sao đến Lục Linh San nơi này lại không được rồi?
Thật sự cho mình là tiểu thư khuê các, con gái cành vàng lá ngọc rồi à?
Lúc này Lục Hoài Nhân mới nghe được chân tướng sự tình từ miệng đại ca nhà mình.
"Mẹ, đều nghe người," hắn lau mồ hôi trên trán, trừng mắt nhìn Lục Linh San, "Xem ngươi lười biếng thành cái dạng gì? Từ ngày mai liền theo mẹ và thím cả học làm việc nhà."
"Cha." Lục Linh San càng thêm ấm ức.
Nàng không thể ngờ được rằng Lục Hoài Nhân từ nhỏ luôn thương yêu mình cũng có lúc như thế này.
Lập tức khóc to hơn.
Hà Tuyết Cầm đau lòng muốn chết, vội vàng tiến lên an ủi nàng.
Trong lòng Lục Hoài Nhân cũng không dễ chịu, dù sao đứa bé này đối với hắn ý nghĩa không giống, cũng là do một tay hắn chiều chuộng lớn lên.
Nhưng nhìn Lục lão thái thái mặt mày đen xì, liền không dám nói lời nào.
Có chút mất kiên nhẫn nói, "Đừng khóc, không thấy ngại à."
Đứa con gái lớn thế này, đến cơm còn không biết nấu, hễ xảy ra chuyện là chỉ biết khóc.
Lục Hoài Nhân quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Lục Cảnh Sơn đứng ở cửa sân và những người khác, đặc biệt là Lục Tư Vũ dáng người yểu điệu đứng ở đó.
Không có so sánh thì không có đau thương.
So sánh một chút mới thấy, con gái đều là con gái của hắn, Lục Tư Vũ lại ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nhiều.
"Ngươi đó, sau này học hỏi Tiểu Vũ nhiều vào." Lục Hoài Nhân nói.
"Nàng ngay cả mẹ ruột còn khắc chết rồi, đúng là cái sao chổi, ta không thèm học theo nàng." Lục Linh San vừa khóc vừa quát.
Gào xong thì chạy ra ngoài.
"San nhi à..." Hà Tuyết Cầm vừa đau lòng vừa lo lắng, "Con muốn đi đâu vậy?"
Vịn eo muốn đuổi theo, lại bị Lục Hoài Nhân cản lại, "Muốn đi thì cứ để nó đi, ai cũng không được tìm."
Tính tình càng ngày càng lớn.
"Trời cũng sắp tối rồi," Hà Tuyết Cầm khổ sở nói.
"Vậy cũng không cho phép đi tìm," Lục Hoài Nhân nói, "Để nó nhớ lâu."
Lại nói, "Mẹ à, con đỡ người về phòng thôi."
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng.
Vẫy vẫy tay về phía Lục Cảnh Niên.
Lục Cảnh Niên liền rất hiểu ý đẩy lão thái thái về phòng của bà.
Triệu Lệ Quyên cười một tiếng, vỗ vỗ người nhìn Hà Tuyết Cầm một cái rồi đi vào dọn dẹp phòng bếp.
"Bà nội," Hứa Tri Tri gọi Lục lão thái thái lại, vừa cười vừa nói, "Hôm nay chúng con may mắn, rút được việc tưới ruộng, Cảnh Sơn mò được ba con cá, tối nay chúng ta ăn cá kho."
"Ngoan, các con đều là đứa ngoan." Lão thái thái vui vẻ gật đầu.
So với cái đứa bực mình kia, thì những đứa con này đều ngoan cả.
"Dì Hà," Hứa Tri Tri cười nói, "Sao dì vậy? Nhìn cháu như thế, cháu thấy hơi sợ."
Mọi người nhìn sang, thấy Hà Tuyết Cầm còn chưa kịp thu lại ánh mắt độc ác của mình.
"Dì không thích ăn cá hả?" Hứa Tri Tri hơi kinh ngạc hỏi, "Vậy thì dì mất lộc ăn rồi, hôm nay cá béo lắm đấy."
Hà Tuyết Cầm, "..."
Có ai lại không thích ăn ngon chứ?
"Không có," Hà Tuyết Cầm xấu hổ cười nói, "Vừa nãy tôi nghĩ đến chuyện của Linh San nên mới thất thần thôi."
Ha ha, cái ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta, lại là thất thần sao?
Hứa Tri Tri chậm rãi 'À' một tiếng, sau đó không thèm để ý đi qua mặt cô, còn không quên dặn Lục Cảnh Sơn, "Cá này anh giúp em giết nhé?"
Lục Cảnh Sơn 'Ừ' một tiếng.
Hai người cứ vậy thản nhiên như không có gì từ trước mặt Hà Tuyết Cầm đi qua, "Tiểu Vũ, mau lên nào."
Lục Tư Vũ vốn còn đang lưỡng lự có nên ra ngoài tìm Lục Linh San không, lúc này nghe Hứa Tri Tri gọi liền giòn tan đáp một tiếng, sau đó chạy đến.
Cái con bé này, đồ vong ân phụ nghĩa.
Nhanh như vậy đã làm phản rồi!
Hà Tuyết Cầm tức đến gần chết, muốn giữ Lục Tư Vũ lại, đã thấy Hứa Tri Tri cười tủm tỉm nhìn cô, sau đó kéo Lục Tư Vũ đi vào bếp, "Còn phải dọn dẹp bếp đã."
Hà Tuyết Cầm, "..."
Lời nói ngoài miệng ý tại ngoài lời của Hứa Tri Tri cô đã hiểu, nếu muốn Lục Tư Vũ đi tìm Lục Linh San, vậy thì đừng hòng có cơm tối mà ăn.
Đồ tiện nhân!
"Ba con cá." Trong phòng bếp, giọng ngạc nhiên của Triệu Lệ Quyên vọng ra, "Ăn hết cả sao?"
Ăn hết cả sao!
Hà Tuyết Cầm căng thẳng trong lòng, nhất định phải tìm Lục Linh San về, dạo gần đây nàng mới có kinh nguyệt lần đầu, phải tẩm bổ cho tốt.
"Hai con làm cá kho tàu, con nhỏ này hầm canh cá," Hứa Tri Tri nói, "Trong nhà còn chút đậu phụ, hầm vào canh cá thì hết sảy."
"Vậy món chính ăn gì?" Cả ba con cá đều ăn hết, Triệu Lệ Quyên vẫn có chút xót của, bất quá nhìn cái bếp bừa bộn đen nhẻm kia, liền nghiến răng một cái.
Không phải chỉ có ba con cá thôi sao?
Ai chả ăn nổi!
"Dùng bột ngô làm ít bánh bao hấp áp lên nồi cá kho, " Hứa Tri Tri nói, "Mùi thơm của cá sẽ thấm vào bánh bao, đảm bảo ngon."
Triệu Lệ Quyên không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Nghe cũng có vẻ không tệ.
"Vậy được, " Triệu Lệ Quyên vừa cười vừa nói, "Cô bảo sao tôi làm vậy, thím cả giúp cô."
Hứa Tri Tri tự nhiên đáp ứng.
Coi như không biết rằng cái gọi là trợ thủ của Triệu Lệ Quyên thực ra là sợ cô lãng phí dầu mỡ.
Bất quá, khi làm cá kho, tay cô vẫn cố ý run một chút, dầu vẫn là đổ thêm một ít.
Triệu Lệ Quyên, "..."
Đứa nhỏ này!
Chỉ kho mỗi món cá thôi mà đã có thể tiêu hết mấy ngày dầu của bà.
Không được, bà phải ra ngoài hóng gió!
Lập tức liền biến thành phẫn nộ.
Ý gì?
Cái lão chủ nhà này!
Hợp ý chính là muốn tống nàng ra khỏi nhà.
Dựa vào cái gì?
Lục Hoài Nhân cũng ngẩn người.
Cái gì phân gia? Tại sao muốn phân gia?
Phải biết, hắn bây giờ có thể ngồi vào vị trí Phó chủ nhiệm trị an nhà máy điện, phần lớn là do xưởng trưởng nể mặt Lục lão thái thái.
Hơn nữa, chủ nhiệm trị an hiện tại sang năm liền muốn về hưu.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bước tiếp theo hắn có thể bỏ được cái chữ Phó này.
Lục Hoài Nhân gần đây có thể nói là đắc ý như gió, về đến nhà lão thái thái lại nói muốn phân gia, hơn nữa, nhìn cái bộ dạng này đâu phải là phân gia?
Rõ ràng chính là muốn đuổi nhị phòng, muốn đuổi hắn ra ngoài a!
"Tuyết Cầm, ngươi ở nhà làm gì rồi?" Lục Hoài Nhân mặt đen lại nói, "Xem ngươi làm mẹ tức giận, còn không mau xin lỗi mẹ."
"Mẹ, người bớt giận," Lục Hoài Nhân lấy lòng cười cười với Lục lão thái thái nói, "Con trai của người trở về, con dạy dỗ nàng."
Hà Tuyết Cầm tức đến suýt chút nữa ngã ngửa.
Còn chưa kịp lên tiếng, chỉ nghe thấy Triệu Lệ Quyên ở đó bất âm bất dương nói, "Dạy dỗ? Ai còn dám dạy dỗ con dâu ngươi, đốt nhà bếp thì có là gì trong mắt vợ ngươi."
Triệu Lệ Quyên tuy không có trình độ văn hóa cao như Hà Tuyết Cầm, nhưng cũng biết, trẻ con không thể nuông chiều như thế.
Nàng Triệu Lệ Quyên là không có con gái, nhưng ba con trai ai không từng làm việc nhà?
Trước đây con cái còn nhỏ, nàng và chủ nhà phải kiếm công điểm, cơm trong nhà đều do thằng cả đứng trên ghế làm cho hai em ăn.
Sao đến Lục Linh San nơi này lại không được rồi?
Thật sự cho mình là tiểu thư khuê các, con gái cành vàng lá ngọc rồi à?
Lúc này Lục Hoài Nhân mới nghe được chân tướng sự tình từ miệng đại ca nhà mình.
"Mẹ, đều nghe người," hắn lau mồ hôi trên trán, trừng mắt nhìn Lục Linh San, "Xem ngươi lười biếng thành cái dạng gì? Từ ngày mai liền theo mẹ và thím cả học làm việc nhà."
"Cha." Lục Linh San càng thêm ấm ức.
Nàng không thể ngờ được rằng Lục Hoài Nhân từ nhỏ luôn thương yêu mình cũng có lúc như thế này.
Lập tức khóc to hơn.
Hà Tuyết Cầm đau lòng muốn chết, vội vàng tiến lên an ủi nàng.
Trong lòng Lục Hoài Nhân cũng không dễ chịu, dù sao đứa bé này đối với hắn ý nghĩa không giống, cũng là do một tay hắn chiều chuộng lớn lên.
Nhưng nhìn Lục lão thái thái mặt mày đen xì, liền không dám nói lời nào.
Có chút mất kiên nhẫn nói, "Đừng khóc, không thấy ngại à."
Đứa con gái lớn thế này, đến cơm còn không biết nấu, hễ xảy ra chuyện là chỉ biết khóc.
Lục Hoài Nhân quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Lục Cảnh Sơn đứng ở cửa sân và những người khác, đặc biệt là Lục Tư Vũ dáng người yểu điệu đứng ở đó.
Không có so sánh thì không có đau thương.
So sánh một chút mới thấy, con gái đều là con gái của hắn, Lục Tư Vũ lại ngoan ngoãn hiểu chuyện hơn nhiều.
"Ngươi đó, sau này học hỏi Tiểu Vũ nhiều vào." Lục Hoài Nhân nói.
"Nàng ngay cả mẹ ruột còn khắc chết rồi, đúng là cái sao chổi, ta không thèm học theo nàng." Lục Linh San vừa khóc vừa quát.
Gào xong thì chạy ra ngoài.
"San nhi à..." Hà Tuyết Cầm vừa đau lòng vừa lo lắng, "Con muốn đi đâu vậy?"
Vịn eo muốn đuổi theo, lại bị Lục Hoài Nhân cản lại, "Muốn đi thì cứ để nó đi, ai cũng không được tìm."
Tính tình càng ngày càng lớn.
"Trời cũng sắp tối rồi," Hà Tuyết Cầm khổ sở nói.
"Vậy cũng không cho phép đi tìm," Lục Hoài Nhân nói, "Để nó nhớ lâu."
Lại nói, "Mẹ à, con đỡ người về phòng thôi."
Lão thái thái hừ lạnh một tiếng.
Vẫy vẫy tay về phía Lục Cảnh Niên.
Lục Cảnh Niên liền rất hiểu ý đẩy lão thái thái về phòng của bà.
Triệu Lệ Quyên cười một tiếng, vỗ vỗ người nhìn Hà Tuyết Cầm một cái rồi đi vào dọn dẹp phòng bếp.
"Bà nội," Hứa Tri Tri gọi Lục lão thái thái lại, vừa cười vừa nói, "Hôm nay chúng con may mắn, rút được việc tưới ruộng, Cảnh Sơn mò được ba con cá, tối nay chúng ta ăn cá kho."
"Ngoan, các con đều là đứa ngoan." Lão thái thái vui vẻ gật đầu.
So với cái đứa bực mình kia, thì những đứa con này đều ngoan cả.
"Dì Hà," Hứa Tri Tri cười nói, "Sao dì vậy? Nhìn cháu như thế, cháu thấy hơi sợ."
Mọi người nhìn sang, thấy Hà Tuyết Cầm còn chưa kịp thu lại ánh mắt độc ác của mình.
"Dì không thích ăn cá hả?" Hứa Tri Tri hơi kinh ngạc hỏi, "Vậy thì dì mất lộc ăn rồi, hôm nay cá béo lắm đấy."
Hà Tuyết Cầm, "..."
Có ai lại không thích ăn ngon chứ?
"Không có," Hà Tuyết Cầm xấu hổ cười nói, "Vừa nãy tôi nghĩ đến chuyện của Linh San nên mới thất thần thôi."
Ha ha, cái ánh mắt hận không thể ăn tươi nuốt sống người ta, lại là thất thần sao?
Hứa Tri Tri chậm rãi 'À' một tiếng, sau đó không thèm để ý đi qua mặt cô, còn không quên dặn Lục Cảnh Sơn, "Cá này anh giúp em giết nhé?"
Lục Cảnh Sơn 'Ừ' một tiếng.
Hai người cứ vậy thản nhiên như không có gì từ trước mặt Hà Tuyết Cầm đi qua, "Tiểu Vũ, mau lên nào."
Lục Tư Vũ vốn còn đang lưỡng lự có nên ra ngoài tìm Lục Linh San không, lúc này nghe Hứa Tri Tri gọi liền giòn tan đáp một tiếng, sau đó chạy đến.
Cái con bé này, đồ vong ân phụ nghĩa.
Nhanh như vậy đã làm phản rồi!
Hà Tuyết Cầm tức đến gần chết, muốn giữ Lục Tư Vũ lại, đã thấy Hứa Tri Tri cười tủm tỉm nhìn cô, sau đó kéo Lục Tư Vũ đi vào bếp, "Còn phải dọn dẹp bếp đã."
Hà Tuyết Cầm, "..."
Lời nói ngoài miệng ý tại ngoài lời của Hứa Tri Tri cô đã hiểu, nếu muốn Lục Tư Vũ đi tìm Lục Linh San, vậy thì đừng hòng có cơm tối mà ăn.
Đồ tiện nhân!
"Ba con cá." Trong phòng bếp, giọng ngạc nhiên của Triệu Lệ Quyên vọng ra, "Ăn hết cả sao?"
Ăn hết cả sao!
Hà Tuyết Cầm căng thẳng trong lòng, nhất định phải tìm Lục Linh San về, dạo gần đây nàng mới có kinh nguyệt lần đầu, phải tẩm bổ cho tốt.
"Hai con làm cá kho tàu, con nhỏ này hầm canh cá," Hứa Tri Tri nói, "Trong nhà còn chút đậu phụ, hầm vào canh cá thì hết sảy."
"Vậy món chính ăn gì?" Cả ba con cá đều ăn hết, Triệu Lệ Quyên vẫn có chút xót của, bất quá nhìn cái bếp bừa bộn đen nhẻm kia, liền nghiến răng một cái.
Không phải chỉ có ba con cá thôi sao?
Ai chả ăn nổi!
"Dùng bột ngô làm ít bánh bao hấp áp lên nồi cá kho, " Hứa Tri Tri nói, "Mùi thơm của cá sẽ thấm vào bánh bao, đảm bảo ngon."
Triệu Lệ Quyên không khỏi nuốt một ngụm nước bọt.
Nghe cũng có vẻ không tệ.
"Vậy được, " Triệu Lệ Quyên vừa cười vừa nói, "Cô bảo sao tôi làm vậy, thím cả giúp cô."
Hứa Tri Tri tự nhiên đáp ứng.
Coi như không biết rằng cái gọi là trợ thủ của Triệu Lệ Quyên thực ra là sợ cô lãng phí dầu mỡ.
Bất quá, khi làm cá kho, tay cô vẫn cố ý run một chút, dầu vẫn là đổ thêm một ít.
Triệu Lệ Quyên, "..."
Đứa nhỏ này!
Chỉ kho mỗi món cá thôi mà đã có thể tiêu hết mấy ngày dầu của bà.
Không được, bà phải ra ngoài hóng gió!
Bạn cần đăng nhập để bình luận