Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ

Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 18: Cưỡi cái đôi tám đòn khiêng (length: 7237)

Đúng như Hứa Tri Tri đoán, Chu thị quả nhiên đem của quý trong nhà ra chiêu đãi Lục Cảnh Sơn.
Thậm chí, còn dùng cả hai quả trứng gà giấu kín.
"Nãi nãi," Hứa Tri Tri thấy vậy vội nói, "Trứng gà này để lại cho nãi nãi cùng gia ăn."
"Gà sau vườn ngày mai sẽ đẻ trứng, chúng ta mỗi ngày đều có trứng gà ăn," Chu thị cười tươi rói nói, "Bánh cuốn này, không có trứng gà không thơm."
Chu thị làm bánh cuốn rất ngon, nguyên thân đặc biệt thích ăn bánh cuốn bà làm. Nhưng Hứa Tri Tri biết, gà đẻ trứng ngoài nộp cho công xã, số còn lại đều vào bụng Hứa Quyên Quyên hết.
Hứa Tri Tri ở bếp lò trông lửa, lão thái thái đeo tạp dề bày bánh ngô trên nồi.
Ai ngờ chưa đợi Lục Cảnh Sơn về, đã thấy Vương Tú Linh giận dữ đùng đùng đạp tung cửa đá, "Nhị Nha con Bạch Nhãn Lang, mặt đâu mà không mang theo con rể về, chạy đến đây làm gì?"
"Nha," Hứa Tri Tri thản nhiên nói, "Cửa nhà không mở, con tưởng nương không hoan nghênh tụi con, nên mới tới chỗ nãi."
"Ta đây chẳng phải...chẳng phải là cùng cha con ra đồng làm việc à." Vương Tú Linh giọng điệu khó nghe nói, "Con xuất giá rồi, nhà mình mất đi một người kiếm công điểm, ta không đi làm, chẳng lẽ uống gió tây bắc chắc."
Hứa Tri Tri cười, nhìn ra phía ngoài.
"Con nhìn cái gì đấy?" Vương Tú Linh nói.
"Nhìn mặt trời," Hứa Tri Tri thản nhiên nói, "Xem mặt trời hôm nay có phải mọc đằng tây không?"
"Con!" Vương Tú Linh hơi tức giận không nhịn được hỏi, "Cảnh Sơn đâu? Nhanh gọi Cảnh Sơn về, về nhà ăn cơm."
"À đúng rồi, nương," nàng liếc bánh cuốn trên bếp, "Quyên Quyên thích ăn bánh cuốn nương làm, nương gói cho con ít bánh cuốn này nhé."
Chu thị do dự nhìn Hứa Tri Tri.
"Ta nói Tri Tri," Vương Tú Linh hai tay khoanh trước ngực tựa vào cửa nói, "Đừng giở tính khí để nhà chồng chê cười, đàn bà ấy mà, vẫn phải dựa vào nhà mẹ đẻ thôi."
"Con giờ mới gả đi còn không hiểu, chờ sau này con sẽ biết."
Cũng như nàng, nhà mẹ đẻ anh em nhiều, nên mới có thể ở nhà Hứa sống ngẩng cao đầu vậy.
"Phải đó," Chu thị nghĩ ngợi nói, "Con theo mẹ về đi, nãi gói mấy bánh rán này cho con mang về ăn."
"Cũng được," Hứa Tri Tri buông cây chày nói với Vương Tú Linh, "Nương về trước đi, lát nữa đợi Lục Cảnh Sơn về, tụi con cùng đi."
"Vậy mới phải chứ," Vương Tú Linh khó khăn lắm mới lộ ra vẻ tươi cười, "Sau này con ở nhà chồng bị chọc tức, phải nhớ tìm chúng ta giúp con trút giận đấy."
Hứa Tri Tri liếc nàng.
Nàng và Hứa Quyên Quyên không gây sự cho nàng đã là A Di Đà Phật rồi.
"Lễ vật hồi môn đâu?" Vương Tú Linh liếc mắt hỏi, "Ta giúp con mang về trước, lát con với Lục Cảnh Sơn không người mang theo lại không tiện."
"Không cần," Hứa Tri Tri không khách khí nói, "Lục Cảnh Sơn sức khỏe tốt, một lát nữa để hắn xách."
"Sao hả?" Nàng còn nói thêm, "Chẳng lẽ nương định dùng bánh rán của nãi để đãi con rể mới à?"
Vương Tú Linh bị nàng nói có chút nóng nảy, muốn mắng người nhưng cố nhịn được.
Chỉ hung hăng trừng mắt nhìn Chu thị một cái, phủi phủi quần áo không chút bụi bặm, "Vậy các con nhanh lên, à phải, nương, gói cho Tri Tri nhiều bánh cuốn một chút, để Tri Tri mang về luôn thể."
Chu thị đương nhiên vội vàng gật đầu.
"Tri Tri," đợi nàng đi rồi, Chu thị mới nói, "Bánh rán này con mang về đi."
"Không cần," Hứa Tri Tri nói, "Con đoán lát nữa tụi con sẽ về, nãi với gia cứ ăn trước đi, không cần chờ tụi con."
"Tri Tri," Chu thị giữ chặt tay nàng nói, "Con đừng cãi nhau với mẹ con."
"Bà ấy chỉ có tính vậy thôi, nhưng mà lời vừa rồi bà ấy nói cũng có lý đấy." Chu thị nói, "Sau này ở nhà chồng nếu có bị ấm ức gì, vẫn cứ về nhà mẹ đẻ tìm chỗ dựa."
"Nãi nãi," Hứa Tri Tri cười nói, "Con biết rồi, nãi đừng lo."
Chu thị nghe nàng nói vậy, nhưng vẫn gói bánh rán đã làm vào giỏ, "Mấy thứ này con mang về đi, nãi và gia ăn không hết đâu."
Hứa Tri Tri cũng không từ chối, bất quá lúc Chu thị ra ngoài dọn dẹp đồ đạc, đã đổi đĩa trong giỏ với đĩa Chu thị đặt trên bàn, đậy nắp lại từ ngoài nhìn không ra.
Lúc Lục Cảnh Sơn trở về, vậy mà đang cưỡi xe đạp đôi tám.
Ghế sau đặt một bao bột mì, còn mua một ít bánh kẹo và mạch nha sữa, đường phèn.
Đơn giản có thể nói là đại thủ bút!
"Anh từ đâu mà có nhiều đồ vậy?" Hứa Tri Tri vừa cười vừa nói.
"Mua ở cung tiêu xã." Lục Cảnh Sơn nói, nhìn ánh mắt lấp lánh của nàng, lại nói, "Kế toán Lưu Kiến Quân ở cung tiêu xã là bạn học cấp một của anh, sau này nếu em muốn mua gì, cứ tìm hắn."
"Thật sao?" Hứa Tri Tri mắt sáng lên, cười nói với Lục Cảnh Sơn, "Cảm ơn anh."
Thời buổi này, có người quen ở cung tiêu xã, lợi lộc nhiều hơn nhiều đó.
Tỉ như, cung tiêu xã sẽ có một vài hàng bị lỗi, là có thể mua mà không cần phiếu, nhưng chuyện tốt thế này cơ bản đều bị người trong cung tiêu xã chiếm hết.
Nếu có lọt ra ngoài, cũng là đồ bị chê bỏ.
Nếu có người quen, bọn họ có thể ưu tiên chọn a.
Lục Cảnh Sơn liếc nhìn nàng, nhanh chóng mang đồ vào, "Anh giúp em nha."
"Không cần." Lục Cảnh Sơn nói.
Mấy thứ này, một mình hắn có thể làm được hết.
Hứa Tri Tri nhún vai, nàng bất quá chỉ khách sáo nói một câu, không cần giúp vừa vặn.
Thong thả theo sau, chỉ Lục Cảnh Sơn giấu bao bột mì.
"Tri Tri à," Chu thị lúc này mới phản ứng lại, vội ngăn nàng lại hỏi, "Con... Con định làm gì vậy?"
"Nãi," Hứa Tri Tri nói, "Mấy bột mì và bánh kẹo này nãi cất kỹ vào, giữ lại cho nãi và gia ăn."
"Con bé này," Chu thị tức giận nói, "Mấy thứ này mau bảo Cảnh Sơn mang về đi, nãi và gia có đồ ăn rồi."
"Nãi," Lục Cảnh Sơn vừa cười vừa nói, "Tri Tri là nãi nuôi lớn, cô ấy hiếu kính nãi là phải rồi."
"Nãi, không sao đâu, sau này con sẽ trả tiền và phiếu lại cho Lục Cảnh Sơn." Hứa Tri Tri nói.
"Vậy cũng không được," Chu thị hiếm khi nghiêm mặt, xấu hổ nói với Hứa Tri Tri, "Mấy thứ này mang về hết, sau này không cho phép đem đồ nhà chồng về cho nhà mình."
Lục Cảnh Sơn là chàng trai tốt, nhưng nhà Lục gia cả một đám người lận đó.
Sao có thể lấy đồ nhà chồng về viện trợ nhà mẹ đẻ được.
"Sau này cùng Cảnh Sơn sống cho tốt, đó chính là hiếu thuận nãi và gia rồi." Chu thị lau lau nước mắt, "Nếu muốn nãi với gia, lâu lâu về thăm tụi nãi là được rồi."
Lão thái thái chân nhỏ đặc biệt cố chấp chuyện này, sợ vì vậy mà cháu gái bị nhà chồng không thích.
Cuối cùng, vẫn là Lục Cảnh Sơn lên tiếng để lão thái thái nhận.
Bất quá lại đưa cho hai mươi quả trứng gà, còn có cả rau muối do lão thái thái tự tay làm.
Lễ vật đương nhiên không bằng một bao bột mì, nhưng số trứng gà này là lão thái thái chân nhỏ từng nhà gom góp lại...
Bạn cần đăng nhập để bình luận