Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ
Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 54: Chuyên chú nam nhân (length: 7537)
Hai người lúc trở về, phim đã bắt đầu chiếu.
"Tam tẩu, ngươi không thấy Tam ca ta sao?" Lục Cảnh Niên hỏi, "Tam ca ta đi tìm ngươi."
Rồi lại nói, "Các ngươi. . . Sao lại cùng nhau?"
Thanh niên trí thức kiêu ngạo như Khổng Tước, Lục Cảnh Niên không hiểu vì sao hai người kia có thể ở chung một chỗ?
Hơn nữa, Phương Viện Viện này còn rất xem thường đám người nông dân bọn hắn.
Nghe nói, nàng còn cực kỳ không chào đón Hứa Tri Tri tới.
"Ai cần ngươi lo." Hứa Tri Tri còn chưa lên tiếng, Phương Viện Viện đã mở miệng, "Tri Tri, ta có thể cùng ngươi xem phim không?"
Hứa Tri Tri nhàn nhạt nói một câu, "Chỗ này không có chỗ ngồi cho ngươi."
"Vậy ai," Phương Viện Viện chỉ vào Lục Cảnh Niên nói, "Ngươi nhường ghế cho ta ngồi, ngươi qua bên kia ngồi."
"Bằng cái gì?" Lục Cảnh Niên trừng nàng một cái, "Ta không nhường."
Dù sao cứ ngồi đấy không đi.
Hứa Tri Tri không khỏi lo lắng cho Triệu Lệ Quyên, với dáng vẻ thẳng nam của Lục Cảnh Niên, đến khi nào nàng mới có thể bế được con dâu và cháu trai?
Hai người trừng mắt nhau nửa ngày, cuối cùng Phương Viện Viện chịu thua, giậm chân bỏ đi.
Trước khi đi còn nói với Hứa Tri Tri, "Tri Tri, sau này ta lại tới tìm ngươi chơi."
Lại bị Hứa Tri Tri cự tuyệt, "Ta bận lắm, chuyện kia ngươi đừng để trong lòng."
Phương Viện Viện nghẹn họng, cuối cùng giận đùng đùng đi.
"Nàng trừng ta làm gì? Có phải ta không cho nàng tới đâu." Lục Cảnh Niên không hiểu.
Hỏi nàng nàng biết làm sao được?
Lục Cảnh Niên còn muốn nói, sọ não bị Lục lão thái thái gõ một cái, "Đừng làm ồn ta xem phim."
Lão thái thái híp mắt xem đến mê mẩn rồi.
Lúc Lục Cảnh Sơn trở về, Hứa Tri Tri đang cùng lão thái thái trò chuyện về phim, tuy không nhìn hắn, nhưng luôn cảm giác lúc hắn ngồi xuống dường như nhìn mình một cái.
Có ý sâu xa.
Lúc đó nàng không có cảm thấy gì, đợi đến ngày thứ hai nghe tin Chu Bảo Thành rơi xuống hầm phân rồi đợi ở trong đó cả một đêm, nàng mới phản ứng lại.
Trước tiên nghĩ đến Lục Cảnh Sơn.
Chuyện này tuyệt đối là hắn làm.
Sáng sớm ngày thứ hai Chu Bảo Thành bị kéo lên, gần như mất nửa cái mạng, cả người đều hôn mê.
Hà Tuyết Cầm khóc như đứt ruột.
Vội vàng tìm người đưa hắn đến bệnh viện huyện, ở trong bệnh viện mấy ngày mới giữ được tính mạng.
Điều khiến Hứa Tri Tri kinh ngạc là, cũng không biết Lục Cảnh Sơn đã làm thế nào mà mặc cho Hà Tuyết Cầm hỏi thế nào, hắn cũng không nói là ai đã ném hắn xuống hầm phân.
Chỉ nói là lúc đó trời tối hắn không nhìn rõ.
Suýt nữa không làm Hà Tuyết Cầm tức chết.
Vì chuyện này mà mấy ngày liền mặt mày ủ rũ.
Đương nhiên đó đều là chuyện sau này.
Lúc Chu Bảo Thành được đưa về, Hứa Tri Tri đang ở trong phòng nhìn Lục Cảnh Sơn ngồi đọc sách, cố ý hỏi hắn, "Ngươi không ra giúp một tay?"
Ngoài viện, Hà Tuyết Cầm khóc lớn ôm con trai, đang sắp xếp đưa đến bệnh viện, hắn ngồi ở chỗ này có thể nhìn được sao?
"Ta rảnh lắm à?" Lục Cảnh Sơn nhàn nhạt nhìn nàng một cái.
"Ngươi nói xem?" Hứa Tri Tri vừa gấp quần áo vừa hỏi hắn, "Rốt cuộc là ai mang Chu Bảo Thành xuống hầm phân thế? Đơn giản hả giận quá!"
Nàng nghi ngờ, chuyện tối qua nàng ra tay giáo huấn Chu Bảo Thành, đều bị Lục Cảnh Sơn thấy hết.
"Ừm," Lục Cảnh Sơn hờ hững đáp, "Hắn không phải nói mắt mù không thấy đường à?"
Hứa Tri Tri, "..."
Mắt mù không phải do chính Chu Bảo Thành nói mà.
"Hay là ngươi cảm thấy là ai?" Hắn đặt cuốn sách xuống, con ngươi sâu thẳm nhìn Hứa Tri Tri.
"Ta sao biết được." Hứa Tri Tri quay đầu đi không dám đối diện với hắn, đem quần áo đã xếp bỏ vào trong tủ, "Có lẽ là hắn làm chuyện bẩn thỉu quá nhiều nên bị báo ứng."
"Cũng có thể." Lục Cảnh Sơn nhẹ gật đầu.
Lại nghe Hứa Tri Tri hỏi hắn, "Chừng nào các ngươi kết thúc đóng kịch vậy?"
Lục Cảnh Sơn nhíu mày, không nói gì nhìn nàng chờ đợi câu tiếp theo.
"Chỉ là cảm thấy, các ngươi diễn hơi nhiều có phải không?" Hứa Tri Tri ngượng ngùng cười một tiếng, nghĩ đến ánh mắt dò xét của những người bên ngoài, có chút nhức đầu.
Lục Cảnh Sơn còn có thể phủi mông rời đi, nhưng nàng lại muốn ở lại đây một thời gian dài.
Ít nhất, trước khi chính sách được làm rõ ràng thì sẽ như vậy.
"Lúc đầu không nhiều," Lục Cảnh Sơn nói, "Đây không phải là kết hôn, nên sẽ hay tranh thủ mấy ngày nghỉ."
"Ừ." Hứa Tri Tri gật đầu.
Đóng cánh tủ gỗ lại, nhìn thấy hình ảnh hắn cúi đầu đọc sách trong tấm gương đặt trên tủ.
Đều nói người chuyên tâm làm việc là có mị lực nhất.
Cũng trách tác giả ưu ái hắn như vậy, kiểu cực phẩm đàn ông như vậy mặc kệ ở thời đại này hay thời hiện đại, đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý.
Trong giây lát, Hứa Tri Tri nghĩ, có nên bổ nhào hắn, để hắn thực sự trở thành nam nhân của mình không?
Nhưng lại vừa nhớ tới những lời hắn đã nói, ý nghĩ này lại lập tức bị dập tắt.
Hứa Tri Tri không khỏi nhìn đến ngẩn ngơ.
Lục Cảnh Sơn cúi đầu đọc sách lúc này nhìn như chuyên chú, nhưng kỳ thật một chữ cũng không lọt vào mắt.
Ánh mắt Hứa Tri Tri quá mức chăm chú, khiến hắn muốn lơ đi cũng khó.
"Các ngươi cẩn thận một chút đi."
Bên ngoài, tiếng thét của Hà Tuyết Cầm kéo hai người khỏi dòng suy nghĩ, Hứa Tri Tri sờ lên mặt có chút nóng bừng, "Ta ra ngoài phòng bếp xem xem trưa nay ăn gì?"
Nàng vậy mà đối với Lục Cảnh Sơn sinh hoa si rồi!
"Tri Tri, ngươi sao vậy?" Vừa mới đi ra ngoài, liền thấy Triệu Lệ Quyên đang đứng dưới mái hiên xem náo nhiệt.
Triệu Lệ Quyên còn muốn thêm hạt bí ngô vào tay nữa.
"Mặt sao lại đỏ như vậy? Sốt à?" Triệu Lệ Quyên ân cần hỏi.
"Không có," Hứa Tri Tri đổi chủ đề cằm chỉ chỉ đám người trong viện, "Sao thế?"
"Ai mà biết được." Triệu Lệ Quyên có chút hả hê.
Ánh mắt liếc nhìn Chu Bảo Thành nằm trên xe cải tiến hai bánh, vừa rồi nếu không nhìn lầm, dường như ai đó không cẩn thận đụng vào chỗ hiểm của Chu Bảo Thành, kết quả Chu Bảo Thành liền đau đớn rên rỉ.
Sau đó Hà Tuyết Cầm bắt đầu gào thét.
Cái gì trời tối không thấy gì?
Sợ là không làm chuyện gì tốt, nên bị người ta giáo huấn ném vào hầm phân chứ sao!
Đáng đời!
So sánh thế này, Triệu Lệ Quyên đã cảm thấy, mấy đứa con trai của mình vẫn tốt chán.
Sau đó liền thấy Lục Cảnh Niên đang đứng ở đó vướng víu.
Được thôi, kết hôn có vẻ cũng không cần thiết phải gấp gáp đến thế.
"Hứa Tri Tri," Lục Linh San mắt đỏ hoe quay đầu liền thấy Hứa Tri Tri ở đó cười, trong nháy mắt như bị điểm pháo trúc liền nổ tung, "Đồ sao chổi nhà ngươi, từ khi ngươi đến nhà ta, nhà ta không có một chuyện tốt nào!"
Đầu tiên là Hà Tuyết Cầm bị nhốt trong hầm cùng mình chờ một đêm, bây giờ lại là Chu Bảo Thành ở hầm cầu một đêm.
Hà Tuyết Cầm quay đầu lại, ánh mắt hung ác liếc Hứa Tri Tri một cái.
"Có bệnh," Hứa Tri Tri thản nhiên nói, "Vừa vặn cùng đi khám."
"Ngươi!" Lục Linh San tức giận trừng mắt nhìn Hứa Tri Tri.
Hứa Tri Tri cũng không yếu thế, lười biếng nhìn nàng.
So sánh thì Lục Linh San chỉ như hổ giấy dọa người.
"Trách không được anh ta không muốn đụng vào người ngươi."
"Ngươi nói cái gì?"
Thanh âm trầm thấp giàu từ tính.
Lạnh băng!...
"Tam tẩu, ngươi không thấy Tam ca ta sao?" Lục Cảnh Niên hỏi, "Tam ca ta đi tìm ngươi."
Rồi lại nói, "Các ngươi. . . Sao lại cùng nhau?"
Thanh niên trí thức kiêu ngạo như Khổng Tước, Lục Cảnh Niên không hiểu vì sao hai người kia có thể ở chung một chỗ?
Hơn nữa, Phương Viện Viện này còn rất xem thường đám người nông dân bọn hắn.
Nghe nói, nàng còn cực kỳ không chào đón Hứa Tri Tri tới.
"Ai cần ngươi lo." Hứa Tri Tri còn chưa lên tiếng, Phương Viện Viện đã mở miệng, "Tri Tri, ta có thể cùng ngươi xem phim không?"
Hứa Tri Tri nhàn nhạt nói một câu, "Chỗ này không có chỗ ngồi cho ngươi."
"Vậy ai," Phương Viện Viện chỉ vào Lục Cảnh Niên nói, "Ngươi nhường ghế cho ta ngồi, ngươi qua bên kia ngồi."
"Bằng cái gì?" Lục Cảnh Niên trừng nàng một cái, "Ta không nhường."
Dù sao cứ ngồi đấy không đi.
Hứa Tri Tri không khỏi lo lắng cho Triệu Lệ Quyên, với dáng vẻ thẳng nam của Lục Cảnh Niên, đến khi nào nàng mới có thể bế được con dâu và cháu trai?
Hai người trừng mắt nhau nửa ngày, cuối cùng Phương Viện Viện chịu thua, giậm chân bỏ đi.
Trước khi đi còn nói với Hứa Tri Tri, "Tri Tri, sau này ta lại tới tìm ngươi chơi."
Lại bị Hứa Tri Tri cự tuyệt, "Ta bận lắm, chuyện kia ngươi đừng để trong lòng."
Phương Viện Viện nghẹn họng, cuối cùng giận đùng đùng đi.
"Nàng trừng ta làm gì? Có phải ta không cho nàng tới đâu." Lục Cảnh Niên không hiểu.
Hỏi nàng nàng biết làm sao được?
Lục Cảnh Niên còn muốn nói, sọ não bị Lục lão thái thái gõ một cái, "Đừng làm ồn ta xem phim."
Lão thái thái híp mắt xem đến mê mẩn rồi.
Lúc Lục Cảnh Sơn trở về, Hứa Tri Tri đang cùng lão thái thái trò chuyện về phim, tuy không nhìn hắn, nhưng luôn cảm giác lúc hắn ngồi xuống dường như nhìn mình một cái.
Có ý sâu xa.
Lúc đó nàng không có cảm thấy gì, đợi đến ngày thứ hai nghe tin Chu Bảo Thành rơi xuống hầm phân rồi đợi ở trong đó cả một đêm, nàng mới phản ứng lại.
Trước tiên nghĩ đến Lục Cảnh Sơn.
Chuyện này tuyệt đối là hắn làm.
Sáng sớm ngày thứ hai Chu Bảo Thành bị kéo lên, gần như mất nửa cái mạng, cả người đều hôn mê.
Hà Tuyết Cầm khóc như đứt ruột.
Vội vàng tìm người đưa hắn đến bệnh viện huyện, ở trong bệnh viện mấy ngày mới giữ được tính mạng.
Điều khiến Hứa Tri Tri kinh ngạc là, cũng không biết Lục Cảnh Sơn đã làm thế nào mà mặc cho Hà Tuyết Cầm hỏi thế nào, hắn cũng không nói là ai đã ném hắn xuống hầm phân.
Chỉ nói là lúc đó trời tối hắn không nhìn rõ.
Suýt nữa không làm Hà Tuyết Cầm tức chết.
Vì chuyện này mà mấy ngày liền mặt mày ủ rũ.
Đương nhiên đó đều là chuyện sau này.
Lúc Chu Bảo Thành được đưa về, Hứa Tri Tri đang ở trong phòng nhìn Lục Cảnh Sơn ngồi đọc sách, cố ý hỏi hắn, "Ngươi không ra giúp một tay?"
Ngoài viện, Hà Tuyết Cầm khóc lớn ôm con trai, đang sắp xếp đưa đến bệnh viện, hắn ngồi ở chỗ này có thể nhìn được sao?
"Ta rảnh lắm à?" Lục Cảnh Sơn nhàn nhạt nhìn nàng một cái.
"Ngươi nói xem?" Hứa Tri Tri vừa gấp quần áo vừa hỏi hắn, "Rốt cuộc là ai mang Chu Bảo Thành xuống hầm phân thế? Đơn giản hả giận quá!"
Nàng nghi ngờ, chuyện tối qua nàng ra tay giáo huấn Chu Bảo Thành, đều bị Lục Cảnh Sơn thấy hết.
"Ừm," Lục Cảnh Sơn hờ hững đáp, "Hắn không phải nói mắt mù không thấy đường à?"
Hứa Tri Tri, "..."
Mắt mù không phải do chính Chu Bảo Thành nói mà.
"Hay là ngươi cảm thấy là ai?" Hắn đặt cuốn sách xuống, con ngươi sâu thẳm nhìn Hứa Tri Tri.
"Ta sao biết được." Hứa Tri Tri quay đầu đi không dám đối diện với hắn, đem quần áo đã xếp bỏ vào trong tủ, "Có lẽ là hắn làm chuyện bẩn thỉu quá nhiều nên bị báo ứng."
"Cũng có thể." Lục Cảnh Sơn nhẹ gật đầu.
Lại nghe Hứa Tri Tri hỏi hắn, "Chừng nào các ngươi kết thúc đóng kịch vậy?"
Lục Cảnh Sơn nhíu mày, không nói gì nhìn nàng chờ đợi câu tiếp theo.
"Chỉ là cảm thấy, các ngươi diễn hơi nhiều có phải không?" Hứa Tri Tri ngượng ngùng cười một tiếng, nghĩ đến ánh mắt dò xét của những người bên ngoài, có chút nhức đầu.
Lục Cảnh Sơn còn có thể phủi mông rời đi, nhưng nàng lại muốn ở lại đây một thời gian dài.
Ít nhất, trước khi chính sách được làm rõ ràng thì sẽ như vậy.
"Lúc đầu không nhiều," Lục Cảnh Sơn nói, "Đây không phải là kết hôn, nên sẽ hay tranh thủ mấy ngày nghỉ."
"Ừ." Hứa Tri Tri gật đầu.
Đóng cánh tủ gỗ lại, nhìn thấy hình ảnh hắn cúi đầu đọc sách trong tấm gương đặt trên tủ.
Đều nói người chuyên tâm làm việc là có mị lực nhất.
Cũng trách tác giả ưu ái hắn như vậy, kiểu cực phẩm đàn ông như vậy mặc kệ ở thời đại này hay thời hiện đại, đến đâu cũng là tiêu điểm chú ý.
Trong giây lát, Hứa Tri Tri nghĩ, có nên bổ nhào hắn, để hắn thực sự trở thành nam nhân của mình không?
Nhưng lại vừa nhớ tới những lời hắn đã nói, ý nghĩ này lại lập tức bị dập tắt.
Hứa Tri Tri không khỏi nhìn đến ngẩn ngơ.
Lục Cảnh Sơn cúi đầu đọc sách lúc này nhìn như chuyên chú, nhưng kỳ thật một chữ cũng không lọt vào mắt.
Ánh mắt Hứa Tri Tri quá mức chăm chú, khiến hắn muốn lơ đi cũng khó.
"Các ngươi cẩn thận một chút đi."
Bên ngoài, tiếng thét của Hà Tuyết Cầm kéo hai người khỏi dòng suy nghĩ, Hứa Tri Tri sờ lên mặt có chút nóng bừng, "Ta ra ngoài phòng bếp xem xem trưa nay ăn gì?"
Nàng vậy mà đối với Lục Cảnh Sơn sinh hoa si rồi!
"Tri Tri, ngươi sao vậy?" Vừa mới đi ra ngoài, liền thấy Triệu Lệ Quyên đang đứng dưới mái hiên xem náo nhiệt.
Triệu Lệ Quyên còn muốn thêm hạt bí ngô vào tay nữa.
"Mặt sao lại đỏ như vậy? Sốt à?" Triệu Lệ Quyên ân cần hỏi.
"Không có," Hứa Tri Tri đổi chủ đề cằm chỉ chỉ đám người trong viện, "Sao thế?"
"Ai mà biết được." Triệu Lệ Quyên có chút hả hê.
Ánh mắt liếc nhìn Chu Bảo Thành nằm trên xe cải tiến hai bánh, vừa rồi nếu không nhìn lầm, dường như ai đó không cẩn thận đụng vào chỗ hiểm của Chu Bảo Thành, kết quả Chu Bảo Thành liền đau đớn rên rỉ.
Sau đó Hà Tuyết Cầm bắt đầu gào thét.
Cái gì trời tối không thấy gì?
Sợ là không làm chuyện gì tốt, nên bị người ta giáo huấn ném vào hầm phân chứ sao!
Đáng đời!
So sánh thế này, Triệu Lệ Quyên đã cảm thấy, mấy đứa con trai của mình vẫn tốt chán.
Sau đó liền thấy Lục Cảnh Niên đang đứng ở đó vướng víu.
Được thôi, kết hôn có vẻ cũng không cần thiết phải gấp gáp đến thế.
"Hứa Tri Tri," Lục Linh San mắt đỏ hoe quay đầu liền thấy Hứa Tri Tri ở đó cười, trong nháy mắt như bị điểm pháo trúc liền nổ tung, "Đồ sao chổi nhà ngươi, từ khi ngươi đến nhà ta, nhà ta không có một chuyện tốt nào!"
Đầu tiên là Hà Tuyết Cầm bị nhốt trong hầm cùng mình chờ một đêm, bây giờ lại là Chu Bảo Thành ở hầm cầu một đêm.
Hà Tuyết Cầm quay đầu lại, ánh mắt hung ác liếc Hứa Tri Tri một cái.
"Có bệnh," Hứa Tri Tri thản nhiên nói, "Vừa vặn cùng đi khám."
"Ngươi!" Lục Linh San tức giận trừng mắt nhìn Hứa Tri Tri.
Hứa Tri Tri cũng không yếu thế, lười biếng nhìn nàng.
So sánh thì Lục Linh San chỉ như hổ giấy dọa người.
"Trách không được anh ta không muốn đụng vào người ngươi."
"Ngươi nói cái gì?"
Thanh âm trầm thấp giàu từ tính.
Lạnh băng!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận