Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ
Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 52: Soi mặt vào trong nước tiểu mà xem mình (length: 7606)
Lúc này phim còn chưa bắt đầu chiếu, hầu như mọi người trong thôn đều tụ tập xem ở đây, mấy bà tám tai vểnh lên nghe ngóng từ lâu.
Hứa Tri Tri càng không ngờ rằng, có một ngày chuyện của mình và Lục Cảnh Sơn lại bị người mang ra nói giữa bàn dân thiên hạ như vậy.
Tức thì cả người cô đều có chút không ổn.
Đặc biệt là những người phụ nữ kia cứ trơ tráo nhìn chằm chằm vào người cô, như thể muốn lột quần áo của cô xuống.
Lục lão thái thái vừa nói xong câu này, liền cầm gậy quải trong tay đánh thẳng vào người Mã Tam Tiên, "Đồ già không chết, già cả thế rồi còn ăn nói hồ đồ."
"Thế nào?" Lão thái thái căn bản không cho Mã Tam Tiên cơ hội mở miệng, dù bà đang ngồi trên xe lăn, cây gậy vẫn không nương tay giáng xuống người Mã Tam Tiên, "Ngươi là ở nhà ta sao? Hay là hàng đêm nghe lén chân tường nhà ta đấy?"
"Đừng đánh ta, đau chết." Mã Tam Tiên nhảy lên tránh né, "Còn cần nghe lén chân tường à? Bộ dạng cháu dâu nhà ngươi thế nào, chẳng lẽ ta không nhìn ra được?"
Trước đây, bà ta đã từng là bà đỡ cho người ta.
Có điều lúc đỡ đẻ có làm một chút chuyện bẩn thỉu, những bé gái mới sinh mà qua tay bà ta thì rất nhiều, kết quả báo ứng vào nhà bà ta, sinh con trai được có mấy mống.
Bây giờ vất vả lắm mới có được mụn con trai duy nhất, thì lại là đứa bệnh tật.
Bà ta dù đã không còn làm bà đỡ nữa, nhưng phụ nữ còn trinh hay không, bà ta vẫn có thể nhìn ra.
"Ta nhổ vào," Lục lão thái thái mắng, "Đồ lòng dạ độc địa gan thỏ đế, ta thấy ngươi là bệnh động kinh lại tái phát rồi, Vinh Phát, Vinh Phát."
Lão thái thái gọi đại đội trưởng.
"Thím à, người gọi cháu." Lục Vinh Phát đang tán dóc với kỹ thuật viên chiếu phim, bỗng nhiên nghe thấy Lục lão thái thái gọi, liền vội chen tới.
"Cái bà Mã Tam Tiên này, ăn nói bậy bạ, ta thấy bà ta bệnh động kinh lại phát rồi." Lục lão thái thái nói.
"Ta không có." Mã Tam Tiên sợ hãi.
Động kinh? Chẳng phải chính là bệnh tâm thần sao?
Xã Bảy Dặm của bọn họ có một bệnh viện tâm thần, nghe nói nhốt rất nhiều người trong làng phát bệnh vào đó.
Mã Tam Tiên không muốn bị nhốt vào trong đấy, vội vàng nói, "Lão tỷ tỷ, tôi sai rồi."
Nói xong, bà ta hung hăng tự tát cho mình hai cái, "Là tôi nhất thời hồ đồ, không nhìn rõ, cháu dâu của người nhìn qua chính là mệnh vượng phu vượng tử."
"Ha ha," Lục lão thái thái cười lạnh, "Thì ra ngươi cũng biết xem tướng mạo đấy à?"
Cái này không được, cái này đều là tàn dư của chế độ cũ.
Bây giờ mặc dù không còn bài trừ tàn dư của chế độ cũ mạnh mẽ như mấy năm trước, nhưng đối với những người từng trải qua chuyện đó mà nói, nghe đến là chân đều run rẩy.
"Không phải không phải," Mã Tam Tiên ngượng ngùng cười nói, "Cháu dâu của lão tỷ tỷ đều là người có phúc khí."
"Sau này mà ta còn nghe ai dám bàn tán chuyện cháu trai và cháu dâu nhà ta, thì đừng trách cái gậy quải của bà lão này không nể mặt ai." Lục lão thái thái dạy dỗ xong Mã Tam Tiên xong, mặt đen lại nói.
"Ta sẽ đi xã kiện hắn tội phá hoại hôn nhân quân nhân." Lục lão thái thái trịnh trọng nói.
Suýt chút nữa không dọa cho Mã Tam Tiên tè ra quần.
"Này con bé ngoan," Lục lão thái thái kéo tay Hứa Tri Tri, "Đừng nghe lũ già chết tiệt ăn nói bậy bạ, con là đứa trẻ tốt, bà nội biết."
Hứa Tri Tri, "..."
Lão thái thái, hình như người hiểu lầm cái gì rồi thì phải?
Người biết cái gì?
Cô có chút mờ mịt nhìn Lục Cảnh Sơn, chỉ thấy sắc mặt anh cũng không tốt, có điều khi cô nhìn sang, Hứa Tri Tri cảm thấy, ánh mắt của anh dường như lại không lạnh như vậy.
Còn bên An Cầm, nửa ngày không thấy Phương Viện Viện quay về, cô đảo mắt một vòng, nói với những thanh niên trí thức khác một câu nhờ để ý chỗ ngồi, rồi cũng đi ra.
Chuyện của Mã Tam Tiên cô ta đương nhiên cũng đã nghe thấy.
Chưa động phòng!
Trong lòng An Cầm không khỏi có chút xao động.
Nghe nói địa vị của Lục Cảnh Sơn trong quân đội, đều đủ điều kiện được đi theo quân.
Nếu cô gả cho Lục Cảnh Sơn, đi theo anh ta vào bộ đội, dù sao cũng tốt hơn so với việc ở cái xã quách này.
Có điều... làm thế nào mới có thể để Lục Cảnh Sơn và Hứa Tri Tri ly hôn đây?
An Cầm không khỏi có chút phiền não.
Nếu cô đến nông thôn sớm hơn một chút thì tốt, gặp Lục Cảnh Sơn sớm hơn một chút, trước khi Hứa Tri Tri gả cho anh ta.
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, cũng giống như không có biết trước.
Trong lòng đang suy nghĩ lung tung, bỗng nghe thấy tiếng lão thái thái, "Kiện hắn tội phá hoại hôn nhân quân nhân."
Ý đồ vừa nảy sinh trong lòng An Cầm lại bị dập tắt.
Nếu Lục Cảnh Sơn không được, vậy thì những người khác thì sao?
Ánh mắt An Cầm liền rơi vào người Lục Cảnh Niên đang ân cần hỏi han Hứa Tri Tri và Lục Cảnh Sơn.
Lục Cảnh Niên này mặc dù không có tiền đồ như Lục Cảnh Sơn, nhưng ít ra cũng là người của Lục gia, nghe nói cũng chưa có đối tượng, nếu như gả cho anh ta, chỉ tiêu của trường tiểu học trong xã nhất định sẽ cho cô một suất đi.
Lúc này Lục Cảnh Niên vẫn chưa biết mình đã bị người để ý, thấy Hứa Tri Tri đứng lên, vội vàng hỏi, "Tam tẩu, có sao không?"
"Tôi đi dạo một lát." Hứa Tri Tri nói.
Lục Tư Vũ muốn đi theo cô, bị cô giữ lại, nhỏ giọng nói, "Tôi buồn đi vệ sinh quá, lát nữa về cậu kể lại cho tôi nghe nhé."
Buổi tối xem phim, Hứa Tri Tri không biết Lục Cảnh Sơn đang nghĩ gì, dù sao cô nhìn cái gì cũng thấy buồn tẻ.
Trong đầu toàn là chuyện của Mã Tam Tiên.
Bây giờ có lẽ cả thôn đều biết cô vẫn còn là gái tân.
Không khỏi có chút nhức đầu.
Càng ngồi càng cảm thấy phiền muộn, luôn cảm thấy những người kia đang âm thầm nhìn chằm chằm cô.
Lục Cảnh Sơn muốn đứng lên, liền nghe thấy cô nhỏ giọng nói chuyện với Lục Tư Vũ, anh nghĩ nghĩ lại mặt đen xuống ngồi lại chỗ cũ.
Lục lão thái thái có thể khiến người khác không dám nhiều lời, nhưng lại không thể quản được cái miệng của bọn họ.
Đặc biệt là ở nông thôn, mọi người không có trò giải trí gì, đối với những tin tức bát quái này đương nhiên là chú ý hơn.
Đừng nói Hứa Tri Tri, ngay cả anh lúc này cũng vô cùng tức giận.
Nhưng cũng không thể đi giải thích với từng người về lý do bọn họ không động phòng được sao?
Hứa Tri Tri không ngờ rằng, cô chỉ mới đi dạo một chút, vậy mà cũng có thể gặp chuyện, mà hai người kia cô lại còn quen biết.
Một người là hôm trước cái tên thổ hào muốn mua chiếc váy của Lục Cảnh Sơn, Phương Viện Viện, còn một người, là Chu Bảo Thành.
"Cô Phương thanh niên trí thức," Chu Bảo Thành mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải tổng hợp, bên dưới lại là quần jean, tóc chải ngôi giữa, tay đút trong túi quần jean nói với Phương Viện Viện, "Tôi rất thích cô, hai chúng ta có thể..."
"Không thể." Phương Viện Viện lạnh lùng nói.
"Cô còn chưa nghe tôi nói hết đã nói không thể rồi?" Chu Bảo Thành có chút sốt ruột, "Chỉ cần cô đồng ý yêu đương với tôi, tôi sẽ để mẹ tôi lo cho cô vào dạy học ở trường tiểu học."
"Năm nay trường tiểu học cần thêm mấy giáo viên cô có biết không?" Anh ta đắc ý nói, "Chỉ cần cô đồng ý với tôi..."
"Cút." Phương Viện Viện không nhịn được nói, "Cậu cũng không soi mặt vào vũng nước tiểu mà xem mình, đồ đáng ghét."
Tức chết cô.
Cái thứ này, mà cũng dám đắc ý trước mặt cô!
"Đồ đàn bà nhà cô, đừng có mà không biết điều." Chu Bảo Thành có chút tức giận, không ngờ rằng Phương Viện Viện lại không nể mặt anh ta như vậy, "Ông đây hôm nay sẽ chơi cô, xem cô còn đắc ý kiểu gì nữa!"
Một người hai người, đều coi thường hắn ta như thế!
Hắn ta hôm nay phải cho bọn cô nhìn thấy sự lợi hại của mình mới được.
"Ngươi muốn làm gì?"
Hứa Tri Tri càng không ngờ rằng, có một ngày chuyện của mình và Lục Cảnh Sơn lại bị người mang ra nói giữa bàn dân thiên hạ như vậy.
Tức thì cả người cô đều có chút không ổn.
Đặc biệt là những người phụ nữ kia cứ trơ tráo nhìn chằm chằm vào người cô, như thể muốn lột quần áo của cô xuống.
Lục lão thái thái vừa nói xong câu này, liền cầm gậy quải trong tay đánh thẳng vào người Mã Tam Tiên, "Đồ già không chết, già cả thế rồi còn ăn nói hồ đồ."
"Thế nào?" Lão thái thái căn bản không cho Mã Tam Tiên cơ hội mở miệng, dù bà đang ngồi trên xe lăn, cây gậy vẫn không nương tay giáng xuống người Mã Tam Tiên, "Ngươi là ở nhà ta sao? Hay là hàng đêm nghe lén chân tường nhà ta đấy?"
"Đừng đánh ta, đau chết." Mã Tam Tiên nhảy lên tránh né, "Còn cần nghe lén chân tường à? Bộ dạng cháu dâu nhà ngươi thế nào, chẳng lẽ ta không nhìn ra được?"
Trước đây, bà ta đã từng là bà đỡ cho người ta.
Có điều lúc đỡ đẻ có làm một chút chuyện bẩn thỉu, những bé gái mới sinh mà qua tay bà ta thì rất nhiều, kết quả báo ứng vào nhà bà ta, sinh con trai được có mấy mống.
Bây giờ vất vả lắm mới có được mụn con trai duy nhất, thì lại là đứa bệnh tật.
Bà ta dù đã không còn làm bà đỡ nữa, nhưng phụ nữ còn trinh hay không, bà ta vẫn có thể nhìn ra.
"Ta nhổ vào," Lục lão thái thái mắng, "Đồ lòng dạ độc địa gan thỏ đế, ta thấy ngươi là bệnh động kinh lại tái phát rồi, Vinh Phát, Vinh Phát."
Lão thái thái gọi đại đội trưởng.
"Thím à, người gọi cháu." Lục Vinh Phát đang tán dóc với kỹ thuật viên chiếu phim, bỗng nhiên nghe thấy Lục lão thái thái gọi, liền vội chen tới.
"Cái bà Mã Tam Tiên này, ăn nói bậy bạ, ta thấy bà ta bệnh động kinh lại phát rồi." Lục lão thái thái nói.
"Ta không có." Mã Tam Tiên sợ hãi.
Động kinh? Chẳng phải chính là bệnh tâm thần sao?
Xã Bảy Dặm của bọn họ có một bệnh viện tâm thần, nghe nói nhốt rất nhiều người trong làng phát bệnh vào đó.
Mã Tam Tiên không muốn bị nhốt vào trong đấy, vội vàng nói, "Lão tỷ tỷ, tôi sai rồi."
Nói xong, bà ta hung hăng tự tát cho mình hai cái, "Là tôi nhất thời hồ đồ, không nhìn rõ, cháu dâu của người nhìn qua chính là mệnh vượng phu vượng tử."
"Ha ha," Lục lão thái thái cười lạnh, "Thì ra ngươi cũng biết xem tướng mạo đấy à?"
Cái này không được, cái này đều là tàn dư của chế độ cũ.
Bây giờ mặc dù không còn bài trừ tàn dư của chế độ cũ mạnh mẽ như mấy năm trước, nhưng đối với những người từng trải qua chuyện đó mà nói, nghe đến là chân đều run rẩy.
"Không phải không phải," Mã Tam Tiên ngượng ngùng cười nói, "Cháu dâu của lão tỷ tỷ đều là người có phúc khí."
"Sau này mà ta còn nghe ai dám bàn tán chuyện cháu trai và cháu dâu nhà ta, thì đừng trách cái gậy quải của bà lão này không nể mặt ai." Lục lão thái thái dạy dỗ xong Mã Tam Tiên xong, mặt đen lại nói.
"Ta sẽ đi xã kiện hắn tội phá hoại hôn nhân quân nhân." Lục lão thái thái trịnh trọng nói.
Suýt chút nữa không dọa cho Mã Tam Tiên tè ra quần.
"Này con bé ngoan," Lục lão thái thái kéo tay Hứa Tri Tri, "Đừng nghe lũ già chết tiệt ăn nói bậy bạ, con là đứa trẻ tốt, bà nội biết."
Hứa Tri Tri, "..."
Lão thái thái, hình như người hiểu lầm cái gì rồi thì phải?
Người biết cái gì?
Cô có chút mờ mịt nhìn Lục Cảnh Sơn, chỉ thấy sắc mặt anh cũng không tốt, có điều khi cô nhìn sang, Hứa Tri Tri cảm thấy, ánh mắt của anh dường như lại không lạnh như vậy.
Còn bên An Cầm, nửa ngày không thấy Phương Viện Viện quay về, cô đảo mắt một vòng, nói với những thanh niên trí thức khác một câu nhờ để ý chỗ ngồi, rồi cũng đi ra.
Chuyện của Mã Tam Tiên cô ta đương nhiên cũng đã nghe thấy.
Chưa động phòng!
Trong lòng An Cầm không khỏi có chút xao động.
Nghe nói địa vị của Lục Cảnh Sơn trong quân đội, đều đủ điều kiện được đi theo quân.
Nếu cô gả cho Lục Cảnh Sơn, đi theo anh ta vào bộ đội, dù sao cũng tốt hơn so với việc ở cái xã quách này.
Có điều... làm thế nào mới có thể để Lục Cảnh Sơn và Hứa Tri Tri ly hôn đây?
An Cầm không khỏi có chút phiền não.
Nếu cô đến nông thôn sớm hơn một chút thì tốt, gặp Lục Cảnh Sơn sớm hơn một chút, trước khi Hứa Tri Tri gả cho anh ta.
Đáng tiếc, trên đời này không có thuốc hối hận, cũng giống như không có biết trước.
Trong lòng đang suy nghĩ lung tung, bỗng nghe thấy tiếng lão thái thái, "Kiện hắn tội phá hoại hôn nhân quân nhân."
Ý đồ vừa nảy sinh trong lòng An Cầm lại bị dập tắt.
Nếu Lục Cảnh Sơn không được, vậy thì những người khác thì sao?
Ánh mắt An Cầm liền rơi vào người Lục Cảnh Niên đang ân cần hỏi han Hứa Tri Tri và Lục Cảnh Sơn.
Lục Cảnh Niên này mặc dù không có tiền đồ như Lục Cảnh Sơn, nhưng ít ra cũng là người của Lục gia, nghe nói cũng chưa có đối tượng, nếu như gả cho anh ta, chỉ tiêu của trường tiểu học trong xã nhất định sẽ cho cô một suất đi.
Lúc này Lục Cảnh Niên vẫn chưa biết mình đã bị người để ý, thấy Hứa Tri Tri đứng lên, vội vàng hỏi, "Tam tẩu, có sao không?"
"Tôi đi dạo một lát." Hứa Tri Tri nói.
Lục Tư Vũ muốn đi theo cô, bị cô giữ lại, nhỏ giọng nói, "Tôi buồn đi vệ sinh quá, lát nữa về cậu kể lại cho tôi nghe nhé."
Buổi tối xem phim, Hứa Tri Tri không biết Lục Cảnh Sơn đang nghĩ gì, dù sao cô nhìn cái gì cũng thấy buồn tẻ.
Trong đầu toàn là chuyện của Mã Tam Tiên.
Bây giờ có lẽ cả thôn đều biết cô vẫn còn là gái tân.
Không khỏi có chút nhức đầu.
Càng ngồi càng cảm thấy phiền muộn, luôn cảm thấy những người kia đang âm thầm nhìn chằm chằm cô.
Lục Cảnh Sơn muốn đứng lên, liền nghe thấy cô nhỏ giọng nói chuyện với Lục Tư Vũ, anh nghĩ nghĩ lại mặt đen xuống ngồi lại chỗ cũ.
Lục lão thái thái có thể khiến người khác không dám nhiều lời, nhưng lại không thể quản được cái miệng của bọn họ.
Đặc biệt là ở nông thôn, mọi người không có trò giải trí gì, đối với những tin tức bát quái này đương nhiên là chú ý hơn.
Đừng nói Hứa Tri Tri, ngay cả anh lúc này cũng vô cùng tức giận.
Nhưng cũng không thể đi giải thích với từng người về lý do bọn họ không động phòng được sao?
Hứa Tri Tri không ngờ rằng, cô chỉ mới đi dạo một chút, vậy mà cũng có thể gặp chuyện, mà hai người kia cô lại còn quen biết.
Một người là hôm trước cái tên thổ hào muốn mua chiếc váy của Lục Cảnh Sơn, Phương Viện Viện, còn một người, là Chu Bảo Thành.
"Cô Phương thanh niên trí thức," Chu Bảo Thành mặc một chiếc áo sơ mi trắng bằng vải tổng hợp, bên dưới lại là quần jean, tóc chải ngôi giữa, tay đút trong túi quần jean nói với Phương Viện Viện, "Tôi rất thích cô, hai chúng ta có thể..."
"Không thể." Phương Viện Viện lạnh lùng nói.
"Cô còn chưa nghe tôi nói hết đã nói không thể rồi?" Chu Bảo Thành có chút sốt ruột, "Chỉ cần cô đồng ý yêu đương với tôi, tôi sẽ để mẹ tôi lo cho cô vào dạy học ở trường tiểu học."
"Năm nay trường tiểu học cần thêm mấy giáo viên cô có biết không?" Anh ta đắc ý nói, "Chỉ cần cô đồng ý với tôi..."
"Cút." Phương Viện Viện không nhịn được nói, "Cậu cũng không soi mặt vào vũng nước tiểu mà xem mình, đồ đáng ghét."
Tức chết cô.
Cái thứ này, mà cũng dám đắc ý trước mặt cô!
"Đồ đàn bà nhà cô, đừng có mà không biết điều." Chu Bảo Thành có chút tức giận, không ngờ rằng Phương Viện Viện lại không nể mặt anh ta như vậy, "Ông đây hôm nay sẽ chơi cô, xem cô còn đắc ý kiểu gì nữa!"
Một người hai người, đều coi thường hắn ta như thế!
Hắn ta hôm nay phải cho bọn cô nhìn thấy sự lợi hại của mình mới được.
"Ngươi muốn làm gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận