Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ

Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 100: Hai tay rỗng tuếch (length: 8374)

An Cầm ở bên ngoài đập mấy cái lên cửa, lại hô to vài tiếng, nhưng mà, nhà Lục gia vẫn như cũ hoàn toàn yên tĩnh.
Lúc này, đang là giờ ăn sáng trong làng, cũng có người bưng bát cơm tụ tập một chỗ vừa ăn vừa nói chuyện phiếm.
Nghe được tiếng An Cầm cười hỏi Chu Bảo Thành, "Các ngươi sáng sớm thế này, gõ cửa người ta làm gì?"
"Ta..." Chu Bảo Thành ngượng ngùng cười một tiếng, "Chúng ta tới lạy bà."
Ở nông thôn, sau khi kết hôn, ngày thứ hai sẽ được trưởng bối trong nhà dẫn đi lạy trưởng bối bên họ nhà chồng.
Nhưng, đó cũng là sau khi ăn sáng xong.
Không có ai biết người ta đang ăn cơm mà lại đến quấy rầy cả.
"Đang ăn cơm đấy." Có người bưng bát nói, "Các ngươi ăn cơm sớm vậy?"
Chu Bảo Thành cũng có chút lúng túng.
Ăn cơm?
Hai người bọn họ đâu có.
Là định đến nhà Lục gia ăn chực đó chứ.
"À," An Cầm cười tủm tỉm giơ cái rổ trong tay lên, "Chúng tôi còn mang một chút đồ ăn sáng, để bà nếm thử."
Ngay lúc này, cửa bị người từ bên trong mở ra, bất quá chỉ mở hé nửa cánh cửa, sau đó, Triệu Lệ Quyên mặt mày khó chịu, "Sáng sớm gõ cửa ầm ĩ thế? Còn không cho người ta ăn cơm ngon à."
Nàng đang định ngồi xuống ăn cơm thì bị bà lão sai ra đuổi hai người kia.
"Thím cả," An Cầm cười nói, "Chúng cháu đến lạy bà."
Còn loại phụ nữ thô tục như Triệu Lệ Quyên, làm sao xứng!
"À, cái này à," Triệu Lệ Quyên cười nhạt một tiếng, "Khó được các ngươi có lòng hiếu thảo, bất quá bà lúc này đang ăn cơm đấy."
"Bà lão nhà ta sáng nay khó được mới có chút muốn ăn, các ngươi cũng đừng quấy rầy bà. Hay là lạy ở đây cũng được," Triệu Lệ Quyên nói, "Tấm lòng của các ngươi bà đã nhận."
Sắc mặt An Cầm lập tức trở nên không tốt.
Uất ức nói, "Hai đứa cháu muốn lạy bà cho phải đạo, giữ đúng lễ nghĩa."
"Vậy thì lạy ở đây đi." Triệu Lệ Quyên nói, không đợi An Cầm lên tiếng đã nói tiếp, "Mẹ chồng ngươi hôm qua vì đám cưới của các ngươi, mệt đến ngã từ trên giường xuống gãy cả eo, đang nằm viện đó."
"Hai người các ngươi mà thật sự có hiếu tâm, mau đến bệnh viện chăm sóc Tuyết Cầm đi."
Cái gì mà vì đám cưới của bọn họ mà ngã gãy cả eo chứ?
An Cầm tức gần chết.
"Mẹ ta... nhập viện rồi?" Chu Bảo Thành lúc này mới ngơ ngác nhận ra, "Vậy... vậy chúng ta mau đến bệnh viện."
Hôm qua lúc Lục Hoài Nhân tìm An Cầm giúp đỡ, Chu Bảo Thành vừa đi trả bàn cho người ta, không có ở nhà.
Trả đồ về liền lăn lên giường ngủ, sau đó bị An Cầm gọi dậy đun nước, rồi thì giở trò với nàng dâu, hắn thật sự không biết chuyện Hà Tuyết Cầm nhập viện.
An Cầm sững sờ.
Nàng có vẻ như quên mất chưa nói chuyện này với Chu Bảo Thành.
Ngay sau đó, liền nghe thấy mấy bà cô hóng chuyện cười nói, "Vợ Bảo Thành không nói cho cậu hả? Cha cậu muốn vợ cậu giúp thay quần áo cho mẹ cậu, vợ cậu nói đau tay nên không thay được."
Lúc ấy, trong lòng mấy người còn tấm tắc.
Hà Tuyết Cầm vì chọn dâu cho Chu Bảo Thành đúng là hoa cả mắt, sao lại chọn trúng loại vô lương tâm này?
Dù Hà Tuyết Cầm không ra gì, nhưng đối với Chu Bảo Thành đúng là hết chỗ chê.
Bao gồm cả đám cưới này, người ta không thể bắt bẻ được điểm gì.
Kết quả, nhờ nàng giúp thay quần áo thì bảo đau tay?
Được thôi, ngươi đau tay, nhưng đưa tay giúp một chút không được à?
Đừng tưởng rằng bọn họ không nhìn thấy vẻ ghét bỏ trên mặt nàng.
Hà Tuyết Cầm đúng là đi săn cả ngày rồi lại bị ưng mổ vào mắt.
Cứ chờ xem kịch vui thôi.
Cho nên, gừng càng già càng cay a.
Nhìn xem bà lão, An Cầm có ý gì, bà đều nhìn rõ mồn một, mặt cũng không thấy đâu.
"Nhưng mà..." An Cầm còn muốn lên tiếng, kết quả thấy Chu Bảo Thành trực tiếp quỳ xuống đất, "Bà ơi, Bảo Thành lạy bà."
Thấy An Cầm vẫn đứng ở đó, cau mày nói, "Mau quỳ xuống đi."
An Cầm không muốn.
Vì Triệu Lệ Quyên đang đứng đó, nàng quỳ xuống thế này, chẳng phải là lạy người đàn bà thô tục như Triệu Lệ Quyên sao?
"Nhìn ta này," Triệu Lệ Quyên cười, mở rộng nửa cánh cửa ra, nghiêng người qua một bên, "Hai đứa cháu là muốn lạy bà ngươi, ta cái bà thím cả này không đứng chắn đường."
Đáng lẽ, An Cầm hôm nay đến lạy, đó là phải lạy cả Triệu Lệ Quyên.
Ha ha, dám coi thường dân quê bọn họ mà.
"Thím cả nói đùa," Chu Bảo Thành lại dập đầu một cái, "Thím là trưởng bối của bọn cháu, nên làm."
Nói xong, kéo An Cầm.
Nhưng An Cầm vẫn không muốn lạy Triệu Lệ Quyên.
"Thôi được rồi," Triệu Lệ Quyên cũng không cần, nói, "Mau đi thăm mẹ ngươi đi."
Nói xong, lười biếng nhìn khuôn mặt khó coi của An Cầm, trực tiếp đóng cửa lại.
Chu Bảo Thành lại một tay cầm lấy cái rổ của An Cầm đưa cho Triệu Lệ Quyên, "Đồ ăn sáng này cho bà nếm thử."
Triệu Lệ Quyên, "...".
Trở lại nhà chính, lẩm bẩm với bà lão, "Thằng Bảo Thành này xem ra cũng có chút hiếu tâm, nhưng con An Cầm kia, lòng dạ độc ác thật."
Dù mới cưới, không có tình cảm với Hà Tuyết Cầm, nhưng suy cho cùng bà ấy vẫn là mẹ chồng của mình.
"Đồ ngu thôi." Bà lão gắp thức ăn không ngừng nói.
Không phải, ngay cả cái mặt mũi cũng không thèm làm.
Bà lão nói xong liếc nhìn Hứa Tri Tri đang ăn cơm.
Con bé này, sáng sớm đã đến hỏi bà hôm nay có muốn đi bệnh viện thăm Hà Tuyết Cầm không.
So với con An Cầm kia ngu ngốc còn hơn nhiều.
"Bà ơi," Hứa Tri Tri vừa ăn cơm vừa nói, "Chốc nữa ăn xong con để Cảnh Sơn đi cùng bà, còn con với chị Viên Viên đi bệnh viện một chuyến."
Về chuyện ngày hôm qua, mọi người dường như có chọn lọc mà không nhắc tới.
Lục Cảnh Sơn biết, đây là Hứa Tri Tri muốn hắn giải thích với bà lão đây.
"À phải rồi," nàng chỉ vào mấy món điểm tâm mà Triệu Lệ Quyên vừa mang vào trên bàn, "Đồ ăn sáng này bà đừng ăn, con mang đến bệnh viện, lát nữa con mua đồ ngon cho bà."
Cái con người nhanh mồm nhanh miệng này.
Bà lão cưng chiều gật đầu, "Dù sao ta cũng không thích ăn."
Rồi lại liếc nhìn đứa cháu trai đang cắm đầu ăn cơm, ôi, tim lại đau, ăn không vô.
Đã có một cô cháu dâu tốt như vậy rồi, mà tên con lừa bướng bỉnh này sao không biết tốt xấu gì vậy!
"Viên Viên à," bà lão nghĩ đến đây liền nói, "Lát nữa đi cùng Tri Tri ra phố mua chút quần áo, trời lạnh rồi."
"Dạ được." Lục Tư Viên đáp.
Hứa Tri Tri cười ngọt ngào, "Cảm ơn bà."
Nói xong, còn đắc ý liếc nhìn Lục Cảnh Sơn một cái.
Lục Cảnh Sơn mặt không đổi sắc cả buổi, "...".
Chỉ có một động tác, cúi đầu ăn cơm.
Hứa Tri Tri không vội, dù sao các nàng đi xe máy chắc chắn nhanh hơn Chu Bảo Thành.
Ai ngờ, hai chị em còn loay hoay ở nhà một lúc đến khi tới bệnh viện, thì đã thấy Chu Bảo Thành đang lôi kéo một cô y tá hỏi phòng bệnh của Hà Tuyết Cầm.
Vừa hay, các nàng cũng không cần mất công tìm nữa.
Lúc này cũng không có phòng bệnh riêng, một gian phòng lớn kê ba chiếc giường sắt đối diện nhau, bên giường của Hà Tuyết Cầm còn có cái giá đỡ đã rỉ sắt, trên đó treo một lọ thủy tinh.
Đang truyền dịch.
"Chờ tôi đến đơn vị, tìm người cho nhà báo một tiếng, xem con dâu của Bảo Thành có thể đến giúp một tay không," Lục Hoài Nhân nói, trong lòng vẫn có chút tức giận.
Mới cưới đã không hiểu chuyện như vậy, biết bà nằm viện cũng không biết đến bệnh viện xem sao?
Ai ngờ vừa nghĩ như vậy thì đã thấy Chu Bảo Thành và An Cầm đi tới, "Hai người đến rồi à."
"Tôi còn phải đi làm, cậu với vợ ở đây chăm sóc mẹ đi." Lục Hoài Nhân nói xong liền vội đi.
An Cầm huých vào Chu Bảo Thành, làm vẻ mặt đòi tiền.
"Cái kia..." Chu Bảo Thành vội nói, "Chúng tôi... tới gấp, không mang tiền."
Lục Hoài Nhân, "...".
Đang định lấy tiền thì thấy Hứa Tri Tri và Lục Tư Viên đang đứng ở cổng.
Trong tay còn cầm theo một cái túi lưới.
Hắn lại quay đầu nhìn Chu Bảo Thành và An Cầm.
Hai tay trắng trơn.
Rỗng tuếch!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận