Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ

Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 43: Mặt có chút đau (length: 7657)

Đã đều nói muốn tách ra ở rồi, mà lại hôm qua đều náo thành như thế, Lục Tư Vũ tự nhiên là không thể nào lại cùng Lục Linh San ở chung một chỗ.
Ai biết được Lục Linh San này có thể sẽ thừa dịp Lục Tư Vũ ban đêm ngủ say, lại tùy thời trả thù?
Hứa Tri Tri hồi học sơ trung có cô bạn cùng lớp, nhà có mấy chị gái, ban ngày cô bé bị bắt nạt, buổi tối chờ các chị ngủ say liền đi trả thù, tát tai các chị tanh tách.
Nhưng trong nhà phòng ốc cũng chỉ có ngần ấy, Lục lão thái thái muốn để Lục Tư Vũ ngủ chung với bà, nhưng bị Hứa Tri Tri khuyên can.
Lão thái thái đã có tuổi, vốn ngủ đã không ngon, trong phòng thêm một người khẳng định ảnh hưởng.
Vả lại, Lục Tư Vũ bây giờ đã là thiếu nữ rồi, cũng nên có không gian riêng tư.
Phòng bên cạnh phòng của Lục Cảnh Sơn trước kia là Lục Tư Viên ở, nhưng sau khi nàng đi lấy chồng thì căn phòng đó bị nhà Lục dùng để chứa đồ tạp nhạp, thu dọn lại là ở được.
Lục Cảnh Sơn cũng không biết lấy đâu ra vôi, đem mặt tường quét hết một lượt, bên trong không có bàn ghế, chỉ kê một cái giường ván gỗ, phía dưới trải một lớp rơm rạ và đệm dày.
Bên cửa sổ kê một cái bàn gỗ, cái bàn cũng đã cũ lắm rồi, lớp sơn đỏ bên trên đã bong tróc gần hết, vốn muốn tìm sơn quét lại, nhưng bị Hứa Tri Tri ngăn lại.
Thời này mùi sơn rất nặng, hít vào người cũng không tốt.
Chi bằng khi nào đi bách hóa đại lâu xem có loại khăn trải bàn nào không, mua về trải lên, đảm bảo sẽ đẹp hơn sơn.
Lục Tư Vũ có chút không nỡ.
Cố tình cho bàn trải một lớp khăn trải bàn, lãng phí quá, "Chị dâu, mua báo về dán lên là được rồi."
"Sao có thể được?" Hứa Tri Tri vừa cười vừa nói, "Đây là căn phòng đầu tiên thuộc về riêng mình của em đó, nhất định phải trang trí cho thật tốt."
Nghi thức vẫn là cần có.
Nhưng mà cũng không mua loại tốt lắm, bỏ ra hai hào mua một tấm khăn trải bàn nhựa màu vàng loại mỏng.
Hứa Tri Tri thật ra thích loại đắt hơn một chút kia hơn, nhưng cô em nhất quyết không chịu, nên nàng cũng không tiện nói gì.
Lại mua cho nàng một bộ quần áo, trước đó Hứa Tri Tri thích chiếc váy kia vẫn còn.
Nhưng ngẫm lại cũng phải, giá hơi đắt mà kiểu dáng đó trừ những người da trắng nõn mặc mới đẹp, chứ không cũng quê mùa lắm.
Mua quần áo rồi lại mua thêm một chút vải, Lục Cảnh Sơn lại dẫn hai người đi nhà hàng quốc doanh ăn cơm.
"Em không đói." Lục Tư Vũ lắc đầu, "Lát về nhà đói rồi lại ăn."
Chia nhà, trong lòng nàng rất vui.
Nhưng cũng biết anh chị không dễ dàng, còn phải nuôi mình, sau này lại còn có em bé thì chỗ cần tiền sẽ càng nhiều.
Hứa Tri Tri không biết nàng lúc này đã bắt đầu tự tưởng tượng ra những thứ này, cười khẽ, "Từ sáng ăn điểm tâm tới giờ đã mấy tiếng rồi, bụng chị còn đói dính cả vào lưng đây này, mà em chưa đói sao?"
"Mau ăn đi."
"Khó có được anh trai em mời khách đó, chúng ta hảo hảo 'làm thịt' anh ấy một bữa." Hứa Tri Tri cười tủm tỉm nói, "Chờ anh ấy đi bộ đội rồi, em liền không kiếm đâu ra người."
Lục Cảnh Sơn ngẩng lên nhìn nàng, vốn định nói sau này trợ cấp đều đưa cho em, các em muốn ăn gì thì cứ đến mà ăn.
Nhưng lời đến khóe miệng, nhớ đến mấy câu sau này rời đi của nàng, liền đổi lại một tiếng "Ừ" trầm muộn.
"Hai người cứ gọi món trước đi, anh đi chút rồi quay lại." Lục Cảnh Sơn liếc nhìn Hứa Tri Tri, nói với nàng, "Gọi nhiều một chút, anh muốn ăn sườn heo kho tàu, em nhớ chọn loại có nạc nhiều."
Đây cũng là món Hứa Tri Tri thích ăn, nàng rất sảng khoái gật đầu.
Lúc này tuy chưa phải giờ cơm, nhưng trong tiệm ăn cũng rất đông người, đồ ăn mang ra không được nhanh cho lắm.
Chờ một lúc vẫn chưa thấy Lục Cảnh Sơn quay lại, mà lúc này đồ ăn đã bắt đầu được mang ra.
"Anh trai anh ấy..." Lục Tư Vũ nhỏ giọng hỏi.
"Yên tâm đi," Hứa Tri Tri cười gắp thức ăn cho nàng, "Anh ấy sẽ không bỏ rơi chúng ta mà chạy đâu."
Vừa dứt lời, đã thấy bóng dáng Lục Cảnh Sơn.
Trong tay còn mang theo đồ vật.
Hứa Tri Tri cười khúc khích, "Tôi đã bảo rồi mà."
"Bảo cái gì?" Lục Cảnh Sơn nghi ngờ hỏi.
"Không có gì," Hứa Tri Tri cười đưa đũa cho hắn, "Về vừa đúng lúc."
"Cảm ơn," Lục Cảnh Sơn rất tự nhiên nhận lấy đũa, nói với hai người, "Mau ăn đi."
Nói xong, gắp cho Lục Tư Vũ một miếng sườn, nghĩ ngợi, lại gắp cho Hứa Tri Tri một miếng.
Đôi đũa này, hắn còn chưa dùng qua.
Đồ ăn ngon như vậy, Lục Tư Vũ cúi đầu nghĩ, nàng vẫn là nên ăn ít một chút thì hơn.
Ai biết hai người kia như là đã bàn bạc xong, thay phiên gắp thức ăn cho nàng.
Thức ăn trong bát cứ lần lượt kéo đến, gắp trả lại thì không hay, chỉ có thể cắm đầu ăn.
Ăn cơm xong, Lục Cảnh Sơn thanh toán hết, ba người mới từ nhà hàng quốc doanh ra, thì thấy bên kia cửa bách hóa đại lâu có cô gái đang hớn hở vẫy tay với bọn họ.
Hứa Tri Tri mặt ngơ ngác.
"Em quen à?" Nàng hỏi Lục Cảnh Sơn.
Còn chưa kịp để Lục Cảnh Sơn trả lời, cô gái kia đã chạy tới, kích động nói với Lục Cảnh Sơn, "Đồng chí, xem như là để tôi tìm thấy anh rồi."
"Có chuyện gì?" Lục Cảnh Sơn lạnh nhạt nói.
"Tôi tên Phương Viện Viện, là thanh niên trí thức." Phương Viện Viện cười nói hào phóng, "Chuyện là thế này, vừa rồi cái váy anh mua ấy, đúng lúc tôi cũng rất thích."
"Nhưng tôi đi mua thì người bán hàng bảo đã bị anh mua rồi."
Nàng vốn là có thể đuổi kịp hắn, nhưng bị đám thanh niên trí thức cùng đi xuống nông thôn ngăn lại, làm gián đoạn một cái, thì làm gì còn thấy bóng dáng Lục Cảnh Sơn đâu?
Nàng lại đi dạo một hồi trong trung tâm thương mại, nhưng cửa hàng to như vậy, ngoài bộ quần áo đó ra thì chẳng có món nào khác vừa mắt nàng cả.
Người cũng không tìm được, mà quần áo thì lại bị người mua mất rồi.
Phương Viện Viện đang buồn bực, kết quả là lại thấy Lục Cảnh Sơn từ quán ăn bên kia đi ra.
Thật sự là "liễu ám hoa minh hựu nhất thôn" mà.
Lần này nàng là bị người nhà tạm thời đẩy xuống nông thôn, trên người ngoài phiếu lương cùng tiền ra, thì quần áo có thể mặc cũng chỉ có vài bộ.
Đây cũng là lý do vì sao mới vừa xuống đã vội vàng chạy tới bách hóa cao ốc mua quần áo.
"Vậy thì sao?" Lục Cảnh Sơn thản nhiên hỏi.
Phương Viện Viện nghẹn lời.
Người này, nhìn mặt mày thì cũng rất đẹp trai, nhưng không ngờ lại lạnh lùng như thế, mà cũng rất cá tính, "Anh có thể nhường nó lại cho tôi không?"
"Anh yên tâm," Phương Viện Viện vừa cười vừa nói, "Tiền và phiếu của anh, tôi sẽ trả lại cho anh, còn bù thêm cho anh chút tiền, anh nói xem, bao nhiêu tiền anh mới bằng lòng?"
Hứa Tri Tri và Lục Tư Vũ mặt ngơ ngác.
Cái gì mà thêm tiền?
Đang nói cái gì vậy trời?
"Không cho." Lục Cảnh Sơn lạnh lùng phun ra hai chữ, quay sang hai người bên cạnh đang ngơ ngác nói, "Đi thôi, về nhà."
"Có phải anh chê tiền ít quá không? Còn phiếu nữa, có cần phiếu vải không?" Phương Viện Viện chặn họ lại nói, "Vả lại, cái váy đó kén người mặc lắm, các cô mặc vào chưa chắc đã đẹp,"
Nói xong câu này, ánh mắt nàng vừa hay rơi vào người cô gái bên cạnh Lục Cảnh Sơn.
Lập tức ngây người.
Mặt hơi đau.
Nơi này chẳng phải là nông thôn sao? Sao lại có người da trắng hơn cả mình!
Nhan sắc cũng vậy, mặc dù Phương Viện Viện không muốn thừa nhận, nhưng cũng phải công nhận, cô nhóc này rất xinh đẹp.
Ừ, nàng tuyệt đối không thừa nhận cô ta đẹp hơn mình!...
Bạn cần đăng nhập để bình luận