Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ

Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 71: Người giả bị đụng loại sự tình này không phân niên đại a (length: 7442)

"Ôi, ta đau lưng quá."
Đối phương là một bà lão, nằm trên đất ôm eo rên rỉ, "Đau chết mất, cô bé sao lái xe kiểu gì vậy, không biết cẩn thận chút sao, ta già rồi xương cốt yếu ớt. . . Đau chết mất. . ."
Hứa Tri Tri thầm thấy buồn cười.
Thì ra chuyện người giả vờ bị đụng xe này, ở thời nào cũng có cả.
"Thật xin lỗi," Lục Tư Vũ hoảng hốt cả lên, vội vàng tiến đến muốn đỡ bà lão, "Chúng cháu không cố ý, bà không sao chứ?"
"Cái gì mà không cố ý," bà lão đẩy tay Lục Tư Vũ ra, "Nếu cố ý thì hôm nay cái mạng già này của ta cũng phải viết di chúc ở đây rồi."
Nói xong, bà ta nằm ườn ra đất bắt đầu rên rỉ.
Lục Tư Vũ trực tiếp trợn tròn mắt.
Cái này. . . biết làm sao bây giờ?
Bà ta vừa nằm xoa eo vừa kêu la, "Đau chết mất, xương cốt già của ta rồi. . ."
Hôm nay lại có phiên chợ, một lát đã có một đám người bu lại xem.
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
"Không biết, hình như hai cô gái này đi xe đạp đâm vào người ta."
"Tặc tặc, cái xe đạp to thế này mà đụng vào người, không tự ngã thì cũng làm người ta ngã."
Lục Tư Vũ có bao giờ thấy cảnh này, luống cuống tay chân hỏi Hứa Tri Tri, "Tẩu tử, phải làm sao bây giờ?"
Nàng rất muốn nói, bọn họ căn bản có đụng vào ai đâu.
Nhưng bà lão thì cứ nằm đó kêu đau kêu khổ, lời này của nàng biết nói ra thế nào đây.
Ai ngờ nàng vừa dứt lời, bà lão bỗng nhiên bật dậy, túm lấy ống quần nàng kêu lên, "Làm sao à? Các ngươi phải đưa ta đi bệnh viện, cái eo này của ta chắc gãy rồi, sau này chẳng làm ăn được gì nữa."
"Ta còn sống làm gì nữa đây!"
Lục Tư Vũ không ngờ bà ta lại bất ngờ túm lấy mình, hoảng hồn kêu lên một tiếng, cả người loạng choạng ngã về sau.
"A!" Nàng kinh hô.
Suýt nữa thì ngã dúi dụi.
Tại sao lại suýt nữa? Là vì có Hứa Tri Tri đỡ, nếu không có người đỡ thì nàng đã ngã sấp xuống đất, hơn nữa sẽ ngã rất thảm.
Hứa Tri Tri lạnh lùng nhìn.
Bà lão kia cũng không ngờ Lục Tư Vũ lại nhát gan đến vậy, vội buông tay, mất kiên nhẫn bò dậy từ dưới đất, đưa tay về phía Hứa Tri Tri, "Thôi được rồi, bà già ta coi như chịu thiệt, hai mươi đồng, các ngươi đưa tiền cho ta, tự ta đến bệnh viện xem."
Đưa tiền cho bà ta?
Không hề đụng đến người bà ta, đưa cái con khỉ gì chứ.
Những người đứng xem cũng hít hà, hai mươi đồng cái này có khi bằng một tháng lương công nhân rồi.
Hai cô bé này, liệu có nhiều tiền thế không?
"Bà à," Hứa Tri Tri đỏ hoe mắt hỏi bà ta, "Để con xem, mới rồi chúng con đụng vào bên nào của bà?"
"Cái này. . ." Bà lão liếc mắt, chỉ vào bên trái eo mình, "Sao? Cô muốn quỵt tiền?"
"Không phải muốn quỵt nợ," Hứa Tri Tri đỏ hoe mắt nói, "Chúng con chỉ hỏi một chút không được sao?"
Lúc này, không thể không nói cái ưu thế xinh đẹp liền phát huy tác dụng.
Đặc biệt là người như Hứa Tri Tri, vừa mềm mại lại vừa dễ thương, dáng vẻ như chưa từng trải sự đời, khiến người ta nhìn thôi cũng đã đau lòng, sao mà có thể còn đi trách móc chứ?
Mà nói đi thì nói lại, con bé kia nói cũng không sai, ngươi không đến bệnh viện, mà lại muốn người ta đưa tiền, vậy người ta hỏi một chút có sao đâu.
Đành rằng gì phải hung dữ vậy chứ?
Người ta tiểu cô nương cũng không hề cố ý đụng vào bà.
"Bà ơi, bà chắc chắn là bên này chứ?" Hứa Tri Tri lại yếu ớt hỏi một câu.
"Đương nhiên là thế, chính là chỗ này," bà lão chỉ vào phía nàng nói, "Vừa rồi bà già ta đi ngon lành ở đây, các ngươi thì cứ đâm sầm vào, làm ta đau chỗ này quá."
Bà vừa nói vừa xoa eo mình, "Cái eo này của ta, sắp gãy rồi, đừng có nói nhảm nữa, mau mau lấy tiền đưa ta đi bệnh viện xem."
"Ui. . . đau quá đi." Bà lão vừa lẩm bẩm vừa nói.
"Nhưng mà. . ." Hứa Tri Tri chỉ vào hướng vừa rồi bà nói chuyện, "Bà là từ phía nam đi lên phía bắc, chúng con là từ phía tây muốn đi phiên chợ phía đông."
"Sao mà đụng được vào eo trái của bà được chứ." Hứa Tri Tri đỏ hoe mắt ấm ức nói.
"Đúng rồi đó." Một người trong đám chỉ vào chiếc xe trên đất nói, "Mà hồi nãy ta thấy cô bé này thấy có người tới, liền không màng xe đạp nhà mình, bẻ lái sang bên kia rồi quẳng xuống đất."
Mọi người nhìn theo hướng tay chỉ, thấy một chiếc xe hai đòn ngã xiêu vẹo dưới đất, đầu xe hướng về phía bên kia.
Xem dáng vẻ này, thì không có khả năng đụng trúng người kia.
Mọi người không khỏi nhìn bà lão với ánh mắt khác thường.
"Xe đạp nhà con đó," Hứa Tri Tri đỏ hoe mắt, "Nếu người nhà biết con làm đổ xe đạp, chắc chắn sẽ đánh bọn con một trận."
"Nhưng mà bà yên tâm," Hứa Tri Tri nghiêm túc nói, "Chúng con nhất định sẽ đưa bà đi bệnh viện kiểm tra."
"Dụng cụ bệnh viện thì chính xác, có đụng hay không thì chiếu là biết."
"Đụng là bên này, ta quên mất," bà lão vội che eo phải mình, "Là bên này nè, ui da đau quá."
Mọi người thấy bà ta như vậy, còn lạ gì mà không đoán ra bà ta là vì cái gì chứ?
Chắc chắn là bà ta đã rình sẵn ở đây, thấy hai cô gái này dễ bắt nạt nên cố tình lừa gạt thôi.
Liền có người nói, "Đưa đến bệnh viện gì chứ? Cô nương ơi, người ta thấy các cháu nhỏ tuổi thì dọa các cháu thôi."
"Tôi không sống nổi nữa," bà lão nghe xong lời này, liền ngồi sụp xuống đất khóc òa lên, "Các người đụng người ta không muốn chịu trách nhiệm, có phải các người cùng một bọn không? Hay là nhìn hai đứa con gái xinh đẹp này?"
Người vừa nãy nói suýt chút tức chết, cười khẩy, "Nhìn bộ dạng bây giờ của bà kìa, có chỗ nào giống bị đụng vào eo đâu?"
Bà lão cứng họng, nhất thời không khóc nổi nữa, đành lại che eo của mình, "Eo của ta nè, bị người đụng sắp gãy rồi, mà cũng không có ai đứng ra làm chủ cho ta hết vậy."
"Trời ơi, vậy là bà già này biết sống thế nào nữa đây?"
"Vừa nãy không phải bảo là đụng eo trái sao? Sao lại ôm bên phải rồi?" Có người nhỏ giọng hỏi.
Lời vừa dứt, tay của bà lão lại nhanh chóng đổi sang bên phải.
Mọi người, ". . . Cô nương, các cháu mau đi đi, bà già này chỉ đang dọa thôi."
"Sao lại thế được?" Hứa Tri Tri che miệng, mắt đỏ hoe nhìn bà lão mặt đỏ gay trên đất đang lúng túng không biết ôm bên nào của eo mình, "Bà à, thật sự là bà đang dọa bọn con sao?"
Chưa kịp đợi bà lão trả lời, những người xung quanh hóng hớt đã lên tiếng, "Con xem đi bà ta một hồi thì ôm eo bên này một hồi thì ôm eo bên kia, không phải giả vờ thì là cái gì chứ?"
"Cô nương tốt bụng quá, vừa nhìn là biết mấy người này toàn giở trò cũ rồi, không biết đã làm bao nhiêu lần chuyện này rồi."
"Thật là như vậy sao?" Hứa Tri Tri mắt hạnh ướt sũng nhìn mọi người một lượt rồi nhìn sang bà lão đang hốt hoảng dưới đất, sau đó nghi ngờ hỏi, "Nhưng mà, người như vậy, lẽ nào không nên đưa đến đồn công an sao?"
"Lỡ như," cô bé vừa nói đến đây đã nóng nảy, "Lỡ như sau này bà ta cũng lừa dối người khác như hôm nay thì phải làm sao bây giờ?"
"Hôm nay bọn con là gặp may mắn, gặp được mọi người nhiệt tình."
"Nhưng lỡ như những người khác không được may mắn như bọn con thì sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận