Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ
Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 90: Lục Cảnh Sơn gửi thư (length: 8178)
An Cầm vì bị đau mắt gà chọi, mấy ngày không đi làm, mỗi ngày chạy tới phòng khám chữa bệnh, cầu đại phu Trương Mới Tỉnh từ Kinh Đô đến giúp nàng tìm cách.
Trương Mới Tỉnh nào biết khám những cái này? Hắn cũng không phải là bác sĩ nhãn khoa, An Cầm không còn cách nào đành phải để Chu Bảo Thành đưa nàng đến bệnh viện huyện.
Cứ giày vò như vậy mấy ngày, cuối cùng trước khi hai người kết hôn cũng chữa được con mắt.
Nhưng bác sĩ cũng dặn dò.
Cái này có lần một sẽ có lần hai, về sau nhất định phải cẩn thận chú ý, ngàn vạn lần không thể lại trợn mắt liếc xéo người khác.
Nhận thấy trước đó chuyện đính hôn không được thoải mái, lần này lão thái thái trực tiếp lên tiếng, tổ chức tiệc mặt ngay tại nhà bên cạnh.
Vừa hay nhà bên cạnh sân lớn hơn, kê thêm hai cái bếp lò gì đó là có thể nấu nướng.
Trong sân lại kê thêm mấy cái bàn để khách ngồi.
Hà Tuyết Cầm đương nhiên không muốn tổ chức tiệc rượu ở bên kia, ở nhà Lục gia, những người nàng muốn mời chắc chắn đều tới, nếu là ở bên cạnh thì khó nói.
Lục Hoài Nhân cuối cùng cũng đi công tác về, đi một chuyến bên ngoài tâm hắn có chút thoải mái hơn.
Thậm chí còn lộ ra chút kích động.
Hiện tại mặc dù chính sách còn chưa nới lỏng, nhưng chuyến công tác lần này hắn cảm giác rõ rệt các thành phố lớn đã không còn nghiêm ngặt như vậy.
Về phần Hà Tuyết Cầm nói gì tổ chức tiệc rượu ở bên kia, Lục Hoài Nhân không nghĩ nhiều liền trả lời nàng, "Nương nói cũng có lý, ngươi cứ theo nương mà làm đi."
Không phải chỉ là tiệc rượu thôi sao?
Ở đâu chẳng như nhau?
Suýt chút nữa làm Hà Tuyết Cầm tức chết.
Lập tức mềm nhũn tựa vào người Lục Hoài Nhân, Nhị ca ơi, làm Lục Hoài Nhân toàn thân rung động.
Chẳng mấy chốc đã lăn lên giường.
Lăn lộn thoải mái, được thổi một chút gió bên gối xong thì sảng khoái tinh thần đi tìm Lục lão thái thái, lời vừa ra khỏi miệng, liền bị lão thái thái dùng gối gỗ ném ra ngoài.
Đồ vô dụng!
Không biết về sau Lục Hoài Nhân đã nói với Hà Tuyết Cầm thế nào, Hà Tuyết Cầm ngược lại không tiếp tục giày vò.
Bất quá, ngày kết hôn, Hứa Tri Tri đã thấy trên tay An Cầm đeo một cái đồng hồ nữ.
Nàng muốn không thấy cũng không được.
An Cầm thỉnh thoảng lại dùng tay đeo đồng hồ vuốt mái tóc cắt ngang trán, thỉnh thoảng lại nhìn giờ.
"Ai nha," Lúc thấy Hứa Tri Tri, An Cầm cười tủm tỉm nói, "Về sau Tri Tri ngươi nếu không biết giờ, có thể đến hỏi ta."
Hứa Tri Tri liếc mắt, không thèm để ý tới nàng.
Nhưng An Cầm lại không dễ dàng bỏ qua cho nàng, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói, "Ta nghe nói hai ngươi đến giờ còn chưa cùng phòng? Chậc chậc… Ngươi nói ngươi kết hôn thế này khác gì thủ hoạt quả?"
"An Cầm," Hứa Tri Tri cười lạnh, "Mặt ngươi bị đánh còn chưa đau sao? Sao lại không nhớ lâu chút vậy?"
Có một số người đúng là nhớ ăn mà không nhớ đòn!
"Ngươi!" An Cầm bản năng muốn trợn mắt nhìn Hứa Tri Tri, chỉ thấy nàng cười một tiếng nói, "Ngươi cũng đừng trợn mắt, coi chừng thành mắt gà chọi, ngươi đoán Chu Bảo Thành còn muốn động phòng với ngươi không?"
Đương nhiên là không muốn rồi.
Lần trước cô ta bị Hứa Tri Tri làm tức giận thành mắt gà chọi, Chu Bảo Thành mấy ngày không đến chỗ thanh niên trí thức tìm cô ta.
Chính là có đến xem thì câu đầu tiên cũng là hỏi, "Mắt của ngươi còn có thể khỏi không?"
An Cầm cảm thấy, nếu ánh mắt của cô ta cứ mãi không khỏi, có lẽ Chu Bảo Thành đã không muốn cưới cô ta rồi.
Hứa Tri Tri chế nhạo cười một tiếng, đạp xe, chống chân dừng lại, quay đầu nhìn tân nương tử ủ rũ cười ngọt ngào nói, "Dù sao cũng phải chúc ngươi tân hôn hạnh phúc, ừm, hi vọng đêm động phòng hoa chúc của ngươi được hạnh phúc nha."
Nói xong trợn mắt rồi vô cùng vui vẻ đạp xe đến huyện.
Tiệc cưới cũng không thèm ăn.
Hôm qua các nàng làm một ít bánh trung thu, Hứa Tri Tri dự định hôm nay đem đi cho trạm trưởng với chủ nhiệm nếm thử.
Tiện thể, đi bưu điện gọi điện thoại cho Lục Cảnh Sơn.
"Cô bé này có lòng đấy," trạm trưởng vừa cười vừa nói.
Cũng không để ý đến thứ này lắm.
Dù sao, bây giờ bánh trung thu cũng đều thế này sao? Vừa khô vừa sượng còn có sợi màu xanh đỏ, chẳng ngon lành gì.
Hứa Tri Tri cũng không nói nhiều, chào hai người rồi đi bưu điện.
Điện thoại có gọi được, nhưng đúng như Hứa Tri Tri dự liệu, Lục Cảnh Sơn không có ở đó, đi đâu? Làm gì? Không thể hỏi.
Đưa tiền, không thèm nhìn ánh mắt dò xét của bà họ Lưu kia, ra khỏi bưu điện.
Ai biết vừa đi tới cửa thì bị người gọi lại, "Cô là Hứa Tri Tri ở thôn Bàn Thạch phải không?"
Hứa Tri Tri gật đầu nhẹ.
Là người phát thư đến từng nhà trong thôn.
"Vừa hay ở đây có bưu kiện của cô, tôi xem thấy giống cô." Người phát thư cười, lộ ra hàm răng trắng đều ngại ngùng nói.
"Cám ơn anh." Hứa Tri Tri cảm kích nói.
Không cần phải đi thêm một chuyến.
"Tiểu Trương này," Lưu tỷ nhìn Hứa Tri Tri chằm chằm bỗng nhiên cười nói, "Cái gói này quan trọng lắm đấy, cậu không sợ đưa nhầm sao?"
Hứa Tri Tri cười nhạt nhìn bà ta, "Hay là bà xem thư giới thiệu của tôi?"
Đừng tưởng rằng cô đến chỉ để gọi điện thoại, cho nên không mang theo thư giới thiệu.
Từ lần trước nhận bài học từ bà họ Lưu này, bây giờ Hứa Tri Tri mỗi lần đến bưu điện đều chuẩn bị thủ tục đầy đủ.
Lưu tỷ nghẹn lời.
"Hay là," Hứa Tri Tri lấy thư giới thiệu của mình ra, "Để cục trưởng đến xem thư giới thiệu của tôi có phải thật không?"
"Cô gái này miệng sao mà giỏi vậy?" Lưu tỷ ngượng ngùng cười một tiếng nói, "Tôi cũng chỉ lo tiểu Trương sai sót, cẩn thận chút thôi mà."
Hứa Tri Tri thẳng thừng liếc xéo.
Suýt nữa làm Lưu tỷ tức hộc máu.
Cái này… Thật sự chưa từng có ai dám phách lối ở bưu điện bọn họ.
Dù sao, bọn họ là người của nhà nước mà.
Hứa Tri Tri có thể nói là người đầu tiên.
"Cám ơn ông, đồng chí Trương." Hứa Tri Tri lại tươi cười cầm phiếu gửi đến lấy bưu kiện, "Anh thật là đồng chí tốt phục vụ nhân dân."
Lưu tỷ cảm thấy mình bị nói móc, nhưng lại không làm gì được, cuối cùng chỉ hung hăng nhổ một bãi về hướng Hứa Tri Tri rời đi, "Đồ hồ ly tinh."
Dáng vẻ thì quyến rũ, xem ra chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Bưu kiện là Lục Cảnh Sơn gửi về, bên trong không chỉ có sách và tài liệu mà Hứa Tri Tri mong chờ, còn có cả hai bộ quần áo, nhìn kiểu dáng kia hẳn là kiểu mới nhất ở thành phố lớn.
Cùng với bưu kiện là một lá thư.
Hứa Tri Tri nhẹ tay vuốt ve quần áo, tưởng tượng Lục Cảnh Sơn lúc chọn đồ cho cô.
Vẻ mặt lạnh lùng đi chọn đồ trong khu đồ nữ.
Phì cười một tiếng.
Nhưng lòng lại ngọt ngào.
Đây là lá thư đầu tiên cô nhận được từ Lục Cảnh Sơn.
Chữ của hắn cũng giống như người, mạnh mẽ khỏe khoắn, nhìn rất dễ chịu.
Trong thư cũng chỉ nói quần áo và sách đều là gửi cho cô, còn có địa chỉ và số điện thoại, nếu cô muốn sách gì thì có thể gọi vào số điện thoại này.
Là bạn của hắn ở Tần thị, Tiêu Hàng.
Hứa Tri Tri xem đi xem lại lá thư nhiều lần, nhìn thời gian trên thư, là thư được viết không lâu sau khi hắn đi lần trước.
Haiz, cái thời đại này cái gì cũng chậm chạp hết, nếu mà có điện thoại thì tốt rồi.
Cuối cùng vẫn là cẩn thận cất vào trong túi áo.
Thu dọn đồ đạc xong, đạp xe về thôn, thấy mấy bà vây quanh ở cửa thôn bàn tán chuyện tầm phào, thấy Hứa Tri Tri tới cười chào hỏi, "Tri Tri cô về rồi đấy à, ôi, lại bỏ lỡ một màn kịch hay."
Hứa Tri Tri sững người.
Mấy bà đã bắt đầu nhao nhao kể cái gọi là màn kịch hay cho nàng.
Hứa Tri Tri nhíu mày.
Thật đúng là bỏ lỡ một màn kịch hay...
Trương Mới Tỉnh nào biết khám những cái này? Hắn cũng không phải là bác sĩ nhãn khoa, An Cầm không còn cách nào đành phải để Chu Bảo Thành đưa nàng đến bệnh viện huyện.
Cứ giày vò như vậy mấy ngày, cuối cùng trước khi hai người kết hôn cũng chữa được con mắt.
Nhưng bác sĩ cũng dặn dò.
Cái này có lần một sẽ có lần hai, về sau nhất định phải cẩn thận chú ý, ngàn vạn lần không thể lại trợn mắt liếc xéo người khác.
Nhận thấy trước đó chuyện đính hôn không được thoải mái, lần này lão thái thái trực tiếp lên tiếng, tổ chức tiệc mặt ngay tại nhà bên cạnh.
Vừa hay nhà bên cạnh sân lớn hơn, kê thêm hai cái bếp lò gì đó là có thể nấu nướng.
Trong sân lại kê thêm mấy cái bàn để khách ngồi.
Hà Tuyết Cầm đương nhiên không muốn tổ chức tiệc rượu ở bên kia, ở nhà Lục gia, những người nàng muốn mời chắc chắn đều tới, nếu là ở bên cạnh thì khó nói.
Lục Hoài Nhân cuối cùng cũng đi công tác về, đi một chuyến bên ngoài tâm hắn có chút thoải mái hơn.
Thậm chí còn lộ ra chút kích động.
Hiện tại mặc dù chính sách còn chưa nới lỏng, nhưng chuyến công tác lần này hắn cảm giác rõ rệt các thành phố lớn đã không còn nghiêm ngặt như vậy.
Về phần Hà Tuyết Cầm nói gì tổ chức tiệc rượu ở bên kia, Lục Hoài Nhân không nghĩ nhiều liền trả lời nàng, "Nương nói cũng có lý, ngươi cứ theo nương mà làm đi."
Không phải chỉ là tiệc rượu thôi sao?
Ở đâu chẳng như nhau?
Suýt chút nữa làm Hà Tuyết Cầm tức chết.
Lập tức mềm nhũn tựa vào người Lục Hoài Nhân, Nhị ca ơi, làm Lục Hoài Nhân toàn thân rung động.
Chẳng mấy chốc đã lăn lên giường.
Lăn lộn thoải mái, được thổi một chút gió bên gối xong thì sảng khoái tinh thần đi tìm Lục lão thái thái, lời vừa ra khỏi miệng, liền bị lão thái thái dùng gối gỗ ném ra ngoài.
Đồ vô dụng!
Không biết về sau Lục Hoài Nhân đã nói với Hà Tuyết Cầm thế nào, Hà Tuyết Cầm ngược lại không tiếp tục giày vò.
Bất quá, ngày kết hôn, Hứa Tri Tri đã thấy trên tay An Cầm đeo một cái đồng hồ nữ.
Nàng muốn không thấy cũng không được.
An Cầm thỉnh thoảng lại dùng tay đeo đồng hồ vuốt mái tóc cắt ngang trán, thỉnh thoảng lại nhìn giờ.
"Ai nha," Lúc thấy Hứa Tri Tri, An Cầm cười tủm tỉm nói, "Về sau Tri Tri ngươi nếu không biết giờ, có thể đến hỏi ta."
Hứa Tri Tri liếc mắt, không thèm để ý tới nàng.
Nhưng An Cầm lại không dễ dàng bỏ qua cho nàng, dùng âm thanh chỉ hai người nghe được nói, "Ta nghe nói hai ngươi đến giờ còn chưa cùng phòng? Chậc chậc… Ngươi nói ngươi kết hôn thế này khác gì thủ hoạt quả?"
"An Cầm," Hứa Tri Tri cười lạnh, "Mặt ngươi bị đánh còn chưa đau sao? Sao lại không nhớ lâu chút vậy?"
Có một số người đúng là nhớ ăn mà không nhớ đòn!
"Ngươi!" An Cầm bản năng muốn trợn mắt nhìn Hứa Tri Tri, chỉ thấy nàng cười một tiếng nói, "Ngươi cũng đừng trợn mắt, coi chừng thành mắt gà chọi, ngươi đoán Chu Bảo Thành còn muốn động phòng với ngươi không?"
Đương nhiên là không muốn rồi.
Lần trước cô ta bị Hứa Tri Tri làm tức giận thành mắt gà chọi, Chu Bảo Thành mấy ngày không đến chỗ thanh niên trí thức tìm cô ta.
Chính là có đến xem thì câu đầu tiên cũng là hỏi, "Mắt của ngươi còn có thể khỏi không?"
An Cầm cảm thấy, nếu ánh mắt của cô ta cứ mãi không khỏi, có lẽ Chu Bảo Thành đã không muốn cưới cô ta rồi.
Hứa Tri Tri chế nhạo cười một tiếng, đạp xe, chống chân dừng lại, quay đầu nhìn tân nương tử ủ rũ cười ngọt ngào nói, "Dù sao cũng phải chúc ngươi tân hôn hạnh phúc, ừm, hi vọng đêm động phòng hoa chúc của ngươi được hạnh phúc nha."
Nói xong trợn mắt rồi vô cùng vui vẻ đạp xe đến huyện.
Tiệc cưới cũng không thèm ăn.
Hôm qua các nàng làm một ít bánh trung thu, Hứa Tri Tri dự định hôm nay đem đi cho trạm trưởng với chủ nhiệm nếm thử.
Tiện thể, đi bưu điện gọi điện thoại cho Lục Cảnh Sơn.
"Cô bé này có lòng đấy," trạm trưởng vừa cười vừa nói.
Cũng không để ý đến thứ này lắm.
Dù sao, bây giờ bánh trung thu cũng đều thế này sao? Vừa khô vừa sượng còn có sợi màu xanh đỏ, chẳng ngon lành gì.
Hứa Tri Tri cũng không nói nhiều, chào hai người rồi đi bưu điện.
Điện thoại có gọi được, nhưng đúng như Hứa Tri Tri dự liệu, Lục Cảnh Sơn không có ở đó, đi đâu? Làm gì? Không thể hỏi.
Đưa tiền, không thèm nhìn ánh mắt dò xét của bà họ Lưu kia, ra khỏi bưu điện.
Ai biết vừa đi tới cửa thì bị người gọi lại, "Cô là Hứa Tri Tri ở thôn Bàn Thạch phải không?"
Hứa Tri Tri gật đầu nhẹ.
Là người phát thư đến từng nhà trong thôn.
"Vừa hay ở đây có bưu kiện của cô, tôi xem thấy giống cô." Người phát thư cười, lộ ra hàm răng trắng đều ngại ngùng nói.
"Cám ơn anh." Hứa Tri Tri cảm kích nói.
Không cần phải đi thêm một chuyến.
"Tiểu Trương này," Lưu tỷ nhìn Hứa Tri Tri chằm chằm bỗng nhiên cười nói, "Cái gói này quan trọng lắm đấy, cậu không sợ đưa nhầm sao?"
Hứa Tri Tri cười nhạt nhìn bà ta, "Hay là bà xem thư giới thiệu của tôi?"
Đừng tưởng rằng cô đến chỉ để gọi điện thoại, cho nên không mang theo thư giới thiệu.
Từ lần trước nhận bài học từ bà họ Lưu này, bây giờ Hứa Tri Tri mỗi lần đến bưu điện đều chuẩn bị thủ tục đầy đủ.
Lưu tỷ nghẹn lời.
"Hay là," Hứa Tri Tri lấy thư giới thiệu của mình ra, "Để cục trưởng đến xem thư giới thiệu của tôi có phải thật không?"
"Cô gái này miệng sao mà giỏi vậy?" Lưu tỷ ngượng ngùng cười một tiếng nói, "Tôi cũng chỉ lo tiểu Trương sai sót, cẩn thận chút thôi mà."
Hứa Tri Tri thẳng thừng liếc xéo.
Suýt nữa làm Lưu tỷ tức hộc máu.
Cái này… Thật sự chưa từng có ai dám phách lối ở bưu điện bọn họ.
Dù sao, bọn họ là người của nhà nước mà.
Hứa Tri Tri có thể nói là người đầu tiên.
"Cám ơn ông, đồng chí Trương." Hứa Tri Tri lại tươi cười cầm phiếu gửi đến lấy bưu kiện, "Anh thật là đồng chí tốt phục vụ nhân dân."
Lưu tỷ cảm thấy mình bị nói móc, nhưng lại không làm gì được, cuối cùng chỉ hung hăng nhổ một bãi về hướng Hứa Tri Tri rời đi, "Đồ hồ ly tinh."
Dáng vẻ thì quyến rũ, xem ra chẳng phải thứ tốt đẹp gì.
Bưu kiện là Lục Cảnh Sơn gửi về, bên trong không chỉ có sách và tài liệu mà Hứa Tri Tri mong chờ, còn có cả hai bộ quần áo, nhìn kiểu dáng kia hẳn là kiểu mới nhất ở thành phố lớn.
Cùng với bưu kiện là một lá thư.
Hứa Tri Tri nhẹ tay vuốt ve quần áo, tưởng tượng Lục Cảnh Sơn lúc chọn đồ cho cô.
Vẻ mặt lạnh lùng đi chọn đồ trong khu đồ nữ.
Phì cười một tiếng.
Nhưng lòng lại ngọt ngào.
Đây là lá thư đầu tiên cô nhận được từ Lục Cảnh Sơn.
Chữ của hắn cũng giống như người, mạnh mẽ khỏe khoắn, nhìn rất dễ chịu.
Trong thư cũng chỉ nói quần áo và sách đều là gửi cho cô, còn có địa chỉ và số điện thoại, nếu cô muốn sách gì thì có thể gọi vào số điện thoại này.
Là bạn của hắn ở Tần thị, Tiêu Hàng.
Hứa Tri Tri xem đi xem lại lá thư nhiều lần, nhìn thời gian trên thư, là thư được viết không lâu sau khi hắn đi lần trước.
Haiz, cái thời đại này cái gì cũng chậm chạp hết, nếu mà có điện thoại thì tốt rồi.
Cuối cùng vẫn là cẩn thận cất vào trong túi áo.
Thu dọn đồ đạc xong, đạp xe về thôn, thấy mấy bà vây quanh ở cửa thôn bàn tán chuyện tầm phào, thấy Hứa Tri Tri tới cười chào hỏi, "Tri Tri cô về rồi đấy à, ôi, lại bỏ lỡ một màn kịch hay."
Hứa Tri Tri sững người.
Mấy bà đã bắt đầu nhao nhao kể cái gọi là màn kịch hay cho nàng.
Hứa Tri Tri nhíu mày.
Thật đúng là bỏ lỡ một màn kịch hay...
Bạn cần đăng nhập để bình luận