Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ

Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 62: Không thể gặp nàng tốt (length: 7773)

Lục Hoài Nhân tức đến suýt chút nữa hai tay chống nạnh, chỉ vào Lục Cảnh Sơn cùng Lục Tư Viên và những người khác hồi lâu không thốt nên lời.
Một đám hai đám đều khiến người ta lo lắng không yên.
Đang định mở miệng, cửa lại một lần nữa bị đẩy ra.
Lục Hải Hà thậm chí còn chưa kịp dựng xe đạp, đã dựa vào tường viện chạy vào, lao thẳng tới, "Viên Viên, con xảy ra chuyện gì vậy? Vừa nãy ta trên đường gặp Kiến Phong, con như thế này còn muốn ly hôn!"
Có phải là bị cái gì tà ma ám rồi không? Hay là là bị điên rồi?
"Ngươi về làm gì?" Lục lão thái thái mặt đen lại, "Nếu chỉ vì nói mấy lời này thì mau cút về nhà ngươi đi."
"Nương à," Lục Hải Hà tức tối nói, "Con đây là vì Viên Viên tốt, vừa nghe nói nó cùng Kiến Phong cãi nhau về nhà ngoại, liền tranh thủ thời gian chạy tới xem một chút, con làm vậy là vì ai? Còn không phải vì Viên Viên là cháu gái con sao."
"Kiến Phong thì tính tình không được tốt cho lắm, nhưng một tháng nó còn có hai mươi đồng tiền lương," Lục Hải Hà nói, "Con dâu nhiều năm cũng thành bà, con cũng chỉ vất vả mấy năm này thôi, sau này cái nhà họ Triệu này chẳng phải là của con cả sao."
"Hôm nay hai đứa con mà ly hôn, quay đầu lại người Triệu Kiến Thiết liền có thể đi tìm con gái nhà giàu khác, nhưng còn con thì sao?"
"Con lại không sinh được con, ai còn nguyện ý cưới con?"
"Cho dù có người muốn cưới, ta dám gả sao? Không phải là muốn người ta làm mẹ kế? Trên đời này có mấy người mẹ kế tốt lành?"
Đúng, nhà bọn họ chẳng phải là cũng có một người như vậy đó sao.
Lúc này Lục Hải Hà vẫn không biết, Lục Cảnh Sơn đã phân gia ra ngoài.
"Nhị đệ, con là cha mà, con sao lại không biết khuyên can con bé một chút hả?" Lục Hải Hà oán trách nói với Lục Hoài Nhân.
"Con xem, " Lục Hoài Nhân trừng mắt Lục Tư Viên, "Ngay cả cô con còn nói vậy đó."
"Con đừng có làm ầm ĩ nữa," Lục Hoài Nhân nói, "Hôm nay con cứ ở lại nhà đi, lát nữa cha cùng cô con sang nhà họ Triệu, tìm người nhà họ Triệu nói chuyện cho ra nhẽ."
"Chờ mấy hôm nữa, để Kiến Phong tới đón con về, sau này phải sống cho thật tốt với người ta."
"Đừng có tí xíu là đòi ly hôn."
"Đúng đó." Lục Hải Hà phụ họa.
"Đúng cái rắm." Lục lão thái thái trực tiếp ném cây quải trượng đi, "Cút, cút đi, sau này đừng có bước chân vào cửa nhà họ Lục ta."
"Có ai làm cha làm cô như các người không vậy?" Lục lão thái thái chỉ vào Lục Tư Viên, "Các người bị mù cả rồi sao? Nó bị người ta đánh thành như vậy rồi, còn muốn quay về cho cái nhà họ Triệu đó làm trâu làm ngựa à?"
"Cha, đại cô." Hứa Tri Tri cười nhạt nhìn hai người nói, "Thật ra những lo lắng của mọi người đều thừa cả, cha con còn là chủ nhiệm trị an nhà máy biến thế đó, một tháng tiền lương chia ra cho Viên Viên tỷ với các con, cũng đủ cho mấy mẹ con sinh sống rồi."
"Tiền lương gì mà tiền lương!"
Ngay lúc này, ngoài cửa lại có người the thé kêu lên.
Hà Tuyết Cầm đã về.
Hứa Tri Tri thầm nghĩ trong lòng: Lần này, cuối cùng cũng đủ mặt rồi.
"Không được ly hôn!" Hà Tuyết Cầm tức đến cả người đều muốn méo mó, "Hứa Tri Tri, ta biết ngay là con không có ý tốt gì, con đây là muốn xúi giục gia đình nhà họ Lục ta không yên con mới an tâm đúng không?"
"Nhà họ Lục chúng ta có thâm thù đại hận gì với con mà con muốn hại chúng ta như vậy?"
"Đầu tiên là xúi giục Cảnh Sơn cùng chúng ta phân gia, bây giờ lại còn muốn cho Viên Viên ly hôn, con có ý đồ gì hả?" Hà Tuyết Cầm gào lớn, "Lấy tiền lương cho nó? Có cô con gái nào gả đi rồi còn phải chạy về nhà mẹ đẻ mà chia tiền lương của cha ruột không hả? Đây là quy tắc nhà ai!"
Con gái gả đi là bát nước đổ đi!
Trở về nhà mẹ đẻ thì chỉ là khách!
Sắc mặt Lục Tư Viên trắng bệch.
"Vậy cũng chưa thấy có cha mẹ nào hết tháng nhận tiền lương về còn bắt con mình phải nộp tiền phụng dưỡng đâu." Hứa Tri Tri thản nhiên nói.
Hà Tuyết Cầm nghẹn lời.
Lục Cảnh Sơn muốn phân gia, bà đương nhiên là không đồng ý, là do Lục Cảnh Sơn mỗi tháng đưa từ tiền trợ cấp cho bọn họ 20 đồng, bà mới đáp ứng chuyện này.
Mặt Lục Cảnh Sơn sa sầm xuống.
Đối với Hứa Tri Tri lại có chút áy náy, lúc ấy chỉ muốn phân gia ra ngoài, nhưng không nghĩ được nhiều như vậy.
"Mọi người không cần lo, cứ để chúng con lo." Hứa Tri Tri nói, "Viên Viên tỷ, tỷ cứ yên tâm, sau này phàm là có một miếng ăn thì chắc chắn sẽ không thiếu của chị và các con."
"Hôm nay mọi người đã có mặt đông đủ, nói thì nói đến đây, nhân tiện nói cho rõ luôn, sẵn dịp này Cảnh Sơn lát nữa tiện thể tách hộ khẩu của chúng ta ra luôn, đem cả hộ khẩu của Viên Viên tỷ cùng Tiểu Vũ về dưới tên chúng ta."
"Được." Lục Cảnh Sơn có chút cảm kích nhìn người vợ trẻ của mình.
"Bất quá," Lục Cảnh Sơn tiếp lời nói, "Vừa rồi dì Hà nói cũng phải, không có quy tắc nào như vậy cả."
"Trước kia một mình con giữ lại trợ cấp thì cũng không có tác dụng gì, bây giờ con có cả gia đình phải nuôi, mỗi tháng trừ phần của nãi nãi, những cái còn lại cũng đủ để nuôi chúng ta. Nhưng cha yên tâm," Lục Cảnh Sơn nói, "Chờ cha về hưu, con nhất định sẽ thực hiện đầy đủ trách nhiệm phụng dưỡng mà một người con phải có."
Hà Tuyết Cầm đã tức không thốt nên lời.
Ý gì đây?
Có nghĩa là cho dù bà có già đi, thì Lục Cảnh Sơn cũng chỉ lo phụng dưỡng Lục Hoài Nhân, còn bà thì thích thì ngồi xơi nước ở đâu cũng được à?
Thực ra, Hà Tuyết Cầm đã suy nghĩ nhiều rồi, con trai cả Chu Bảo Thành của bà bằng tuổi Lục Cảnh Sơn, huống hồ còn có đứa con trai út đang đi học trên huyện chưa về.
Hai trai một gái, chuyện dưỡng lão thực sự không đến lượt Lục Cảnh Sơn.
"Lão Lục," Hà Tuyết Cầm tức giận quát lên, tay run rẩy chỉ vào Lục Cảnh Sơn, "Ông cứ như vậy... cứ như vậy mà để cho chúng nó bắt nạt chúng ta sao?"
Không thể chịu nổi nữa!
"Giáo dục con cái vốn là trách nhiệm của cha mẹ, bây giờ chúng con gánh lấy trách nhiệm này, sao ngược lại thành chúng con bắt nạt người khác?" Hứa Tri Tri cười nói, "Nếu đã nói vậy thì cái nhà này không phân cũng được, có điều tiền trợ cấp của nhà Cảnh Sơn chắc chắn không thể giống như trước kia được."
Mặt Lục Tư Viên lại trắng bệch, muốn nói gì đó nhưng bị Lục Tư Vũ kéo lại.
'Nhà Cảnh Sơn chúng ta'?
Khóe miệng Lục Cảnh Sơn không khỏi nhếch lên, cái cách xưng hô này nghe cũng không tệ nha.
"Tôi cũng không nói so sánh với mấy nhà trong làng khác, cứ so sánh với nhà đại bá đi." Hứa Tri Tri nói đến đây quay đầu hỏi Triệu Lệ Quyên, "Đại bá nương, anh cả với anh hai một tháng đưa về nhà bao nhiêu tiền ạ?"
"Đưa tiền gì chứ?" Triệu Lệ Quyên châm biếm liếc Hà Tuyết Cầm một cái, "Ta với đại bá của con còn tay còn chân, cũng đâu có bị tàn phế, chúng nó cũng đều là người có con có cái để nuôi, tự lo liệu gia đình nhỏ của mình là được rồi."
Bọn họ ở nông thôn không cần chi tiêu nhiều, đồ ăn thức uống đều tự trồng được trong đất, hai người lại kiếm được công điểm mà.
"Chỉ là số tiền cho hai đứa con trai lấy vợ trước đây, hai năm nay ta với đại bá của con cũng đã trả xong rồi."
Cho con trai lấy vợ là việc mà cha mẹ phải làm.
Nhưng Lục Cảnh Sơn với Hứa Tri Tri kết hôn, lúc trước Lục Cảnh Sơn mặc dù không về nhà, nhưng số tiền đó đều là tiền trợ cấp của hắn mà ra.
Một câu nói khiến Hà Tuyết Cầm cảm thấy vô cùng xấu hổ.
Hận không thể lao lên cào nát mặt Triệu Lệ Quyên.
Con người này chính là không thể thấy bà tốt được mà!
Hứa Tri Tri không nói gì, chỉ cười nhạt nhìn Hà Tuyết Cầm.
Lúc trước, nàng đã nghĩ đến chuyện ly hôn với Lục Cảnh Sơn, cho nên tiền trợ cấp của hắn muốn phân phối thế nào cũng không liên quan đến nàng, cũng chẳng để ý.
Nhưng bây giờ thì khác rồi.
Nghĩ đến việc mỗi tháng phải đưa cho loại người như Hà Tuyết Cầm những 25 đồng, nàng cảm thấy buồn nôn không chịu được!
Một xu cũng đừng hòng mà có!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận