Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ
Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 61: Ngã chó đớp cứt (length: 7801)
Ở cái thời đại này, việc được lái máy kéo ở trong công xã là một chuyện vô cùng vẻ vang.
Đặc biệt là vào mùa vụ, bất kể là cày ruộng, kéo lúa mì, xay ngũ cốc hay làm bất cứ việc gì, một thôn mà có người lái máy kéo thì cả thôn đều cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Bởi vì người lái máy kéo này sẽ ưu tiên làm việc đồng áng cho thôn mình trước.
Còn những thôn không có người lái máy kéo, xin lỗi, cứ chờ đấy đi, đợi người ta làm xong việc cho thôn mình rồi mới đến lượt các ngươi.
Nhưng hoa màu sinh trưởng ở dưới đất có thể chờ được sao?
Cho nên, những thôn không có máy kéo cũng chỉ còn cách dùng sức người mà thôi.
Nhưng sức người dù sao cũng khác rất xa so với máy móc, vừa mệt mỏi lại không có hiệu quả cao.
Chính vì vậy mà cha của Triệu Kiến Thiết, vốn là trưởng thôn, mới dốc hết sức đưa hắn lên công xã làm người lái máy kéo.
Hơn nữa, hắn còn được hai mươi đồng tiền lương một tháng, chỉ cần hắn ly hôn với Lục Tư Viên, thì sẽ có vô số những cô gái tốt tha hồ cho hắn chọn.
Lục Tư Viên rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì không?
"Ngươi đừng có làm loạn," Triệu Kiến Thiết nói, "Mau theo ta về nhà đi."
Ly hôn chẳng qua chỉ là chiêu trò nàng dùng để dọa hắn mà thôi.
Hơn nữa, nếu hắn thật sự dám ly hôn với Lục Tư Viên, Lục gia ở huyện hay công xã chỉ cần lên tiếng một câu thôi, thì công việc lái máy kéo của hắn coi như xong đời.
"Về nhà ta sẽ nói chuyện với mẹ, sau này mỗi tháng sẽ cho ngươi ba đồng tiền lương, được không?" Đây là nhượng bộ lớn nhất mà hắn có thể làm được.
"Ba đồng tiền?" Lục Tư Viên lau vội khóe mắt đẫm lệ nói.
Vậy, nàng và con gái chỉ đáng giá ba đồng tiền thôi sao?
"Ngươi nghe cho rõ đây, ta muốn ly hôn với ngươi." Nàng quật cường nói, "Ly hôn!"
"Bà ơi," Triệu Kiến Thiết mím môi nói với Lục lão thái thái, "Bà khuyên Viên Viên đi, nó là người đàn bà không thể sinh con, ly hôn rồi cuộc sống sau này sẽ thế nào?"
"Con là giao tiền về nhà nhiều hơn, nhưng con không phải là con trưởng sao? Lúc trước nhà mình bỏ bao nhiêu công sức để con có được công việc lái máy kéo này."
"Con là con trưởng, lẽ nào có công việc tốt lại không cần cha mẹ với anh em?"
"Cảnh Sơn, con thấy có đúng không?"
Triệu Kiến Thiết sở dĩ hỏi Lục Cảnh Sơn là vì cảm thấy Lục Cảnh Sơn sẽ đồng cảm với hắn.
Nhưng hắn lại nghe Lục Cảnh Sơn nói, "Chuyện xấu trong nhà ngươi, ta không muốn nghe. Ngươi cũng đừng tưởng rằng nhà ngươi như thế thì cả thiên hạ này đều phải giống như nhà ngươi."
"Những lời vừa rồi tỷ ta nói, chắc ngươi nghe rõ cả rồi chứ."
"Bây giờ cút mau về nhà mang giấy hộ khẩu ra làm giấy giới thiệu, một tiếng sau, ta với tỷ ta sẽ chờ ngươi ở cổng công xã khu chín." Lục Cảnh Sơn lạnh lùng nói.
"Cảnh Sơn, như vậy không phải gây thêm chuyện sao," Triệu Kiến Thiết sốt ruột, "Đây chỉ là hiểu lầm thôi mà, ta đảm bảo, về sau ta sẽ không đánh người nữa, được không?"
Xùy!
Hứa Tri Tri không chút nể nang cười khẩy.
Đảm bảo?
Loại đảm bảo không có chút thành ý này, ngay cả trẻ con cũng không lừa được.
Nếu để Lục Cảnh Sơn đi theo tới công xã Cửu Khúc làm thủ tục ly hôn, lỡ đâu hắn ở bên đó kể lể mấy chuyện không hay của mình, thì cái công việc lái máy kéo của hắn e rằng khó mà giữ được lâu.
Tất cả chỉ có vậy, nên Triệu Kiến Thiết mới cuống lên.
Dù rằng, trong lòng hắn thực ra cũng rất muốn ly hôn.
"Ngươi cứ yên tâm," Lục Cảnh Sơn mỉa mai nói, "Chỉ cần nhà ngươi an phận mà xong chuyện ly hôn này, sau này hai nhà chúng ta không ai liên quan tới ai, nước giếng không phạm nước sông."
"Nếu như các ngươi muốn giở trò quỷ gì, để ta mà nghe thấy một lời không hay về tỷ ta," Lục Cảnh Sơn cười lạnh, "Vậy thì Lục gia ta cũng không dễ bị bắt nạt đâu."
Sắc mặt Triệu Kiến Thiết biến đổi.
Đến lúc này, hắn mới nhận ra, Lục Tư Viên không hề làm bộ làm tịch, cũng không phải đang muốn gây áp lực để mặc cả với hắn, mà là cô ấy đã quyết tâm ly hôn.
Sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi.
Đúng vậy, hắn muốn ly hôn với Lục Tư Viên, nhưng không phải là bị một người đàn bà không sinh được con như nàng đá.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, việc cưới xin của hắn chắc sẽ không được như ý mẹ hắn muốn nữa.
Nhưng, nếu người nói ra lời này là Lục lão thái thái thì hắn cũng không đến mức sợ hãi như vậy, đằng này lại là Lục Cảnh Sơn, chính là bởi vì mấy năm nay tham gia quân ngũ, cho nên mới khiến người ta quên đi hắn lúc trước cũng là một đại ma đầu nổi danh.
Cho dù không có Lục lão thái thái, ở toàn bộ huyện Tuần Thủy cũng không ai dám động tới chủ này.
Năm đó, hắn cưới Lục Tư Viên, cũng không phải là vì coi trọng những điều kiện ở nhà nàng sao?
Nhưng không ngờ, những điều kiện này một ngày kia lại trở thành một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào hắn.
Trong lòng Triệu Kiến Thiết thoáng rùng mình, thầm nghĩ: Xong rồi, hôm nay chắc là không ly dị cũng không xong.
Lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng của Lục Cảnh Sơn, giống như tất cả những suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng hắn đều bị hắn nhìn thấu rõ mồn một, Triệu Kiến Thiết cố trấn tĩnh nói, "Viên Viên, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, sau này nếu em gặp chuyện gì thì. . ."
"Cút." Lục Cảnh Sơn ghét bỏ cắt ngang hắn, "Một tiếng nữa, nếu ta không thấy ngươi với hộ khẩu của nhà các ngươi. . ."
Hắn còn chưa nói hết, thì Triệu Kiến Thiết đã vội vàng bỏ chạy.
Phốc phốc. . .
Chạy quá vội, chân vấp phải đá, cả người té nhào xuống đất, mặt úp vào, trán vừa đúng chỗ đụng vào cửa ngõ.
Đầu rỉ máu một đường dài.
Triệu Kiến Thiết nhất thời hoang mang lấy tay che trán, "Máu. . . Ta bị chảy máu rồi. . ."
Nếu như là ngày thường, hễ hắn có hơi va chạm bị thương, thì Lục Tư Viên đều sẽ đau lòng hồi lâu, còn nhanh chóng tìm dược thảo cầm máu cho hắn.
Nhưng lần này, người phụ nữ đó vẫn cứ bình tĩnh đứng đó trong sân.
Không hề có một chút động lòng nào.
Quả là một người đàn bà nhẫn tâm!
Triệu Kiến Thiết trong lòng thầm hận, nghiến răng đứng dậy, cưỡi chiếc xe đạp cũ kĩ bỏ đi.
Ở Lục gia, Hứa Tri Tri che miệng lại.
Vừa rồi cô bất quá chỉ nhỏ giọng nói một câu, "Sao không ngã chết luôn cho rồi."
Sau đó, Triệu Kiến Thiết liền té chó đớp cứt.
Triệu Kiến Thiết đi rồi, trong viện yên tĩnh một lát, sau đó lập tức là tiếng Lục Hoài Nhân giận dữ, "Lục Cảnh Sơn, mày có biết mình đang làm cái gì không?"
"Còn cả mày nữa, Lục Tư Viên." Lục Hoài Nhân tức muốn chết, chỉ thẳng vào con gái lớn mà mắng, "Mày mau về nhà chồng cho tao, tao sẽ đến nói chuyện với nhà họ Triệu, cho hai vợ chồng chúng mày phân gia."
"Phân gia?" Lục Cảnh Sơn có chút bực tức nói, "Ý của ông là để cho chị tôi cả đời làm nô lệ cho cái loại cặn bã đó sao?"
Lục Tư Viên kết hôn thì anh đã đi bộ đội, quan hệ với Triệu Kiến Thiết cũng không nhiều, trước đây anh không rõ về con người này, nhưng những việc hắn làm hôm nay thực sự làm cho Lục Cảnh Sơn buồn nôn.
Nếu Lục Hoài Nhân trước đó không thấy vẻ mặt của Triệu Kiến Thiết khi nói ra những lời đó thì thôi đi.
Nhưng ông ấy cũng có mặt ở đó, thái độ của Triệu Kiến Thiết như thế nào chẳng lẽ ông ấy bị mù hay điếc mà không thấy không nghe thấy sao?
Thế mà còn mặt dày quay lại mắng bọn họ!
"Ông cứ yên tâm," Lục Cảnh Sơn nói, "Chị tôi không cần ông quản, chị và các con của chị do tôi quản."
"Mày quản?" Lục Hoài Nhân giận dữ dậm chân, "Mày lấy cái gì mà quản? Bây giờ mày cũng đã có vợ rồi, mày đồng ý, vợ mày có chịu không?"
Cả đám người này, hôn nhân có phải là trò đùa đâu? Nói ly hôn là ly hôn!
"Có gì mà không chịu." Hứa Tri Tri nói, "Chị tôi có tay có chân, trước đây hầu hạ cả nhà họ Triệu, bây giờ không còn tai họa cả nhà đó nữa, thì chị ấy sống sẽ chỉ tốt hơn thôi!"
"Lẽ nào các người muốn nuôi cả đời sao!" Lục Hoài Nhân quát...
Đặc biệt là vào mùa vụ, bất kể là cày ruộng, kéo lúa mì, xay ngũ cốc hay làm bất cứ việc gì, một thôn mà có người lái máy kéo thì cả thôn đều cảm thấy vô cùng hãnh diện.
Bởi vì người lái máy kéo này sẽ ưu tiên làm việc đồng áng cho thôn mình trước.
Còn những thôn không có người lái máy kéo, xin lỗi, cứ chờ đấy đi, đợi người ta làm xong việc cho thôn mình rồi mới đến lượt các ngươi.
Nhưng hoa màu sinh trưởng ở dưới đất có thể chờ được sao?
Cho nên, những thôn không có máy kéo cũng chỉ còn cách dùng sức người mà thôi.
Nhưng sức người dù sao cũng khác rất xa so với máy móc, vừa mệt mỏi lại không có hiệu quả cao.
Chính vì vậy mà cha của Triệu Kiến Thiết, vốn là trưởng thôn, mới dốc hết sức đưa hắn lên công xã làm người lái máy kéo.
Hơn nữa, hắn còn được hai mươi đồng tiền lương một tháng, chỉ cần hắn ly hôn với Lục Tư Viên, thì sẽ có vô số những cô gái tốt tha hồ cho hắn chọn.
Lục Tư Viên rốt cuộc có biết mình đang nói cái gì không?
"Ngươi đừng có làm loạn," Triệu Kiến Thiết nói, "Mau theo ta về nhà đi."
Ly hôn chẳng qua chỉ là chiêu trò nàng dùng để dọa hắn mà thôi.
Hơn nữa, nếu hắn thật sự dám ly hôn với Lục Tư Viên, Lục gia ở huyện hay công xã chỉ cần lên tiếng một câu thôi, thì công việc lái máy kéo của hắn coi như xong đời.
"Về nhà ta sẽ nói chuyện với mẹ, sau này mỗi tháng sẽ cho ngươi ba đồng tiền lương, được không?" Đây là nhượng bộ lớn nhất mà hắn có thể làm được.
"Ba đồng tiền?" Lục Tư Viên lau vội khóe mắt đẫm lệ nói.
Vậy, nàng và con gái chỉ đáng giá ba đồng tiền thôi sao?
"Ngươi nghe cho rõ đây, ta muốn ly hôn với ngươi." Nàng quật cường nói, "Ly hôn!"
"Bà ơi," Triệu Kiến Thiết mím môi nói với Lục lão thái thái, "Bà khuyên Viên Viên đi, nó là người đàn bà không thể sinh con, ly hôn rồi cuộc sống sau này sẽ thế nào?"
"Con là giao tiền về nhà nhiều hơn, nhưng con không phải là con trưởng sao? Lúc trước nhà mình bỏ bao nhiêu công sức để con có được công việc lái máy kéo này."
"Con là con trưởng, lẽ nào có công việc tốt lại không cần cha mẹ với anh em?"
"Cảnh Sơn, con thấy có đúng không?"
Triệu Kiến Thiết sở dĩ hỏi Lục Cảnh Sơn là vì cảm thấy Lục Cảnh Sơn sẽ đồng cảm với hắn.
Nhưng hắn lại nghe Lục Cảnh Sơn nói, "Chuyện xấu trong nhà ngươi, ta không muốn nghe. Ngươi cũng đừng tưởng rằng nhà ngươi như thế thì cả thiên hạ này đều phải giống như nhà ngươi."
"Những lời vừa rồi tỷ ta nói, chắc ngươi nghe rõ cả rồi chứ."
"Bây giờ cút mau về nhà mang giấy hộ khẩu ra làm giấy giới thiệu, một tiếng sau, ta với tỷ ta sẽ chờ ngươi ở cổng công xã khu chín." Lục Cảnh Sơn lạnh lùng nói.
"Cảnh Sơn, như vậy không phải gây thêm chuyện sao," Triệu Kiến Thiết sốt ruột, "Đây chỉ là hiểu lầm thôi mà, ta đảm bảo, về sau ta sẽ không đánh người nữa, được không?"
Xùy!
Hứa Tri Tri không chút nể nang cười khẩy.
Đảm bảo?
Loại đảm bảo không có chút thành ý này, ngay cả trẻ con cũng không lừa được.
Nếu để Lục Cảnh Sơn đi theo tới công xã Cửu Khúc làm thủ tục ly hôn, lỡ đâu hắn ở bên đó kể lể mấy chuyện không hay của mình, thì cái công việc lái máy kéo của hắn e rằng khó mà giữ được lâu.
Tất cả chỉ có vậy, nên Triệu Kiến Thiết mới cuống lên.
Dù rằng, trong lòng hắn thực ra cũng rất muốn ly hôn.
"Ngươi cứ yên tâm," Lục Cảnh Sơn mỉa mai nói, "Chỉ cần nhà ngươi an phận mà xong chuyện ly hôn này, sau này hai nhà chúng ta không ai liên quan tới ai, nước giếng không phạm nước sông."
"Nếu như các ngươi muốn giở trò quỷ gì, để ta mà nghe thấy một lời không hay về tỷ ta," Lục Cảnh Sơn cười lạnh, "Vậy thì Lục gia ta cũng không dễ bị bắt nạt đâu."
Sắc mặt Triệu Kiến Thiết biến đổi.
Đến lúc này, hắn mới nhận ra, Lục Tư Viên không hề làm bộ làm tịch, cũng không phải đang muốn gây áp lực để mặc cả với hắn, mà là cô ấy đã quyết tâm ly hôn.
Sắc mặt của hắn lập tức trở nên khó coi.
Đúng vậy, hắn muốn ly hôn với Lục Tư Viên, nhưng không phải là bị một người đàn bà không sinh được con như nàng đá.
Chuyện này nếu truyền ra ngoài, việc cưới xin của hắn chắc sẽ không được như ý mẹ hắn muốn nữa.
Nhưng, nếu người nói ra lời này là Lục lão thái thái thì hắn cũng không đến mức sợ hãi như vậy, đằng này lại là Lục Cảnh Sơn, chính là bởi vì mấy năm nay tham gia quân ngũ, cho nên mới khiến người ta quên đi hắn lúc trước cũng là một đại ma đầu nổi danh.
Cho dù không có Lục lão thái thái, ở toàn bộ huyện Tuần Thủy cũng không ai dám động tới chủ này.
Năm đó, hắn cưới Lục Tư Viên, cũng không phải là vì coi trọng những điều kiện ở nhà nàng sao?
Nhưng không ngờ, những điều kiện này một ngày kia lại trở thành một thanh kiếm sắc nhọn đâm thẳng vào hắn.
Trong lòng Triệu Kiến Thiết thoáng rùng mình, thầm nghĩ: Xong rồi, hôm nay chắc là không ly dị cũng không xong.
Lại đối diện với đôi mắt sâu thẳm không chút gợn sóng của Lục Cảnh Sơn, giống như tất cả những suy nghĩ bẩn thỉu trong lòng hắn đều bị hắn nhìn thấu rõ mồn một, Triệu Kiến Thiết cố trấn tĩnh nói, "Viên Viên, một ngày vợ chồng trăm ngày ân, sau này nếu em gặp chuyện gì thì. . ."
"Cút." Lục Cảnh Sơn ghét bỏ cắt ngang hắn, "Một tiếng nữa, nếu ta không thấy ngươi với hộ khẩu của nhà các ngươi. . ."
Hắn còn chưa nói hết, thì Triệu Kiến Thiết đã vội vàng bỏ chạy.
Phốc phốc. . .
Chạy quá vội, chân vấp phải đá, cả người té nhào xuống đất, mặt úp vào, trán vừa đúng chỗ đụng vào cửa ngõ.
Đầu rỉ máu một đường dài.
Triệu Kiến Thiết nhất thời hoang mang lấy tay che trán, "Máu. . . Ta bị chảy máu rồi. . ."
Nếu như là ngày thường, hễ hắn có hơi va chạm bị thương, thì Lục Tư Viên đều sẽ đau lòng hồi lâu, còn nhanh chóng tìm dược thảo cầm máu cho hắn.
Nhưng lần này, người phụ nữ đó vẫn cứ bình tĩnh đứng đó trong sân.
Không hề có một chút động lòng nào.
Quả là một người đàn bà nhẫn tâm!
Triệu Kiến Thiết trong lòng thầm hận, nghiến răng đứng dậy, cưỡi chiếc xe đạp cũ kĩ bỏ đi.
Ở Lục gia, Hứa Tri Tri che miệng lại.
Vừa rồi cô bất quá chỉ nhỏ giọng nói một câu, "Sao không ngã chết luôn cho rồi."
Sau đó, Triệu Kiến Thiết liền té chó đớp cứt.
Triệu Kiến Thiết đi rồi, trong viện yên tĩnh một lát, sau đó lập tức là tiếng Lục Hoài Nhân giận dữ, "Lục Cảnh Sơn, mày có biết mình đang làm cái gì không?"
"Còn cả mày nữa, Lục Tư Viên." Lục Hoài Nhân tức muốn chết, chỉ thẳng vào con gái lớn mà mắng, "Mày mau về nhà chồng cho tao, tao sẽ đến nói chuyện với nhà họ Triệu, cho hai vợ chồng chúng mày phân gia."
"Phân gia?" Lục Cảnh Sơn có chút bực tức nói, "Ý của ông là để cho chị tôi cả đời làm nô lệ cho cái loại cặn bã đó sao?"
Lục Tư Viên kết hôn thì anh đã đi bộ đội, quan hệ với Triệu Kiến Thiết cũng không nhiều, trước đây anh không rõ về con người này, nhưng những việc hắn làm hôm nay thực sự làm cho Lục Cảnh Sơn buồn nôn.
Nếu Lục Hoài Nhân trước đó không thấy vẻ mặt của Triệu Kiến Thiết khi nói ra những lời đó thì thôi đi.
Nhưng ông ấy cũng có mặt ở đó, thái độ của Triệu Kiến Thiết như thế nào chẳng lẽ ông ấy bị mù hay điếc mà không thấy không nghe thấy sao?
Thế mà còn mặt dày quay lại mắng bọn họ!
"Ông cứ yên tâm," Lục Cảnh Sơn nói, "Chị tôi không cần ông quản, chị và các con của chị do tôi quản."
"Mày quản?" Lục Hoài Nhân giận dữ dậm chân, "Mày lấy cái gì mà quản? Bây giờ mày cũng đã có vợ rồi, mày đồng ý, vợ mày có chịu không?"
Cả đám người này, hôn nhân có phải là trò đùa đâu? Nói ly hôn là ly hôn!
"Có gì mà không chịu." Hứa Tri Tri nói, "Chị tôi có tay có chân, trước đây hầu hạ cả nhà họ Triệu, bây giờ không còn tai họa cả nhà đó nữa, thì chị ấy sống sẽ chỉ tốt hơn thôi!"
"Lẽ nào các người muốn nuôi cả đời sao!" Lục Hoài Nhân quát...
Bạn cần đăng nhập để bình luận