Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ
Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 48: Lần này chạy không thoát (length: 7504)
Hứa lão đầu phổi có chút viêm, bác sĩ xem phim chụp phổi xong kê cho ít thuốc, còn muốn giữ lại truyền dịch đợi viêm hết mới cho về nhà.
Lão đầu xót ruột.
Ở đây một ngày tốn bao nhiêu tiền chứ?
Lại nghĩ mấy loại thảo dược trong nhà chắc cũng vậy thôi.
Hứa Tri Tri liền lấy gói thuốc hôm qua hắn uống dở đưa cho bác sĩ xem.
"Đơn giản là vớ vẩn." Vị trưởng khoa hôm nay là một người đàn ông trung niên, anh ta đẩy mắt kính xem kỹ đám thảo dược, "Thứ này làm sao mà là thuốc được? Đây rõ ràng là cỏ dại."
"Trong đó bồ công anh còn có chút tác dụng."
Bác sĩ liếc nhìn Hứa lão đầu, nghiêm túc nói: "Ông phải đến sớm hơn, có khi chẳng cần tiêm nữa."
Bệnh nhẹ kéo thành bệnh nặng.
Lúc này Hứa lão đầu không dám nói lời về nhà uống thuốc nữa.
Chờ lão đầu tiêm xong, Hứa Tri Tri liền bảo Lục Cảnh Sơn về, "Một đêm không về, nãi nãi chắc lo lắm."
"Vậy tối ta lại đến." Lục Cảnh Sơn nhìn nàng một cái, móc từ người ra hai mươi tệ với mấy cái phiếu đưa cho nàng, "Cầm lấy mà dùng."
"Trên người ta vẫn còn." Hứa Tri Tri nói.
Nguyên thân dành dụm được ít tiền, hôm nay khám bệnh mất năm tệ, mà đồ ăn bệnh viện thì không cần phiếu, chỉ là hơi đắt.
"Ngươi cứ cầm đi," Lục Cảnh Sơn kiên quyết nói, "Đến khi nào không cần thì trả ta cũng được."
"Cảm ơn ngươi." Hứa Tri Tri cúi đầu nhìn mấy hòn đá trên đường.
"Mau vào đi," hắn nhịn xúc động muốn xoa đầu nàng lại, "Buổi trưa nhớ ăn uống đàng hoàng."
"Ừm, ngươi mau về đi." Hứa Tri Tri thúc hắn, "Tối có lẽ không cần tới đâu, ta lo liệu được mà."
Lục Cảnh Sơn không nói gì, nhìn nàng một cái, quay người dắt xe đạp đi.
Đến gần chỗ rẽ thì quay lại, cô gái vẫn còn đứng ở đó, thấy hắn nhìn thì cười rồi vẫy tay, sau đó quay người chạy.
Chờ chạy đến chỗ không có ai, Hứa Tri Tri mới che mặt vì hơi nóng.
Vừa nãy cảnh tượng đó giống hệt tiểu tức phụ quyến luyến tiễn chồng.
Sau khi tiêm chưa bao lâu, Hứa lão đầu không còn ho nhiều như trước.
Hứa Tri Tri thừa cơ giáo huấn ông, "Về sau đừng có ăn bậy bạ thuốc nữa, nếu không khỏe thì đi tìm bác Trương khám, đừng sợ tốn tiền, ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền."
Lại nói, "Không được tìm cái ông Đặng nào nữa."
Lúc này Hứa lão đầu như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn, cháu gái nói gì nghe nấy.
Giữa trưa ra căng tin bệnh viện mua cho lão đầu bát mì, không có chút dầu mỡ nào nhưng sợi mì trắng nõn, hầm cũng vừa tới nên lão đầu dễ tiêu.
Lão đầu tiêm xong buổi trưa thì chiều không có việc gì, Hứa Tri Tri bảo ông nằm nghỉ rồi nói với y tá, lúc này mới đi ra ngoài.
Bệnh viện huyện phía đông cách huyện lỵ chừng ba trăm mét, còn phía tây một trăm mét là ngã tư lớn, cứ vào mùng một và rằm hàng tháng là sẽ có phiên chợ cho mọi người buôn bán trao đổi.
Hôm nay may mắn đúng ngày rằm, lúc Hứa Tri Tri đến chợ đã rất đông.
Cái gì cũng có.
Có người bán giỏ trúc tự đan, có người bán giày hổ đầu do nhà tự làm, lại có cả người bán trứng gà...
Hứa Tri Tri vừa đi vừa xem, đi một vòng chợ rồi, trong lòng đã có ý tưởng sơ bộ, không xem tiếp nữa mà rẽ vào con đường nhỏ đến bệnh viện huyện.
Ai ngờ mới đến cửa thì thấy một nam một nữ bế một đứa bé vội vàng đi.
Thằng bé con khóc thảm thiết.
"Bà ơi, con muốn bà!"
Người đàn ông ôm đứa bé, còn người phụ nữ ở bên cạnh dỗ dành, "Đây, dẫn con đi tìm đây."
Đứa bé có vẻ không nghe thấy, vừa khóc vừa giãy dụa, "Con muốn bà, con muốn bà."
Hứa Tri Tri cau mày.
Thằng bé con chừng ba tuổi, mặc áo cộc tay kẻ sọc hải quân, dưới mặc quần xanh bộ đội.
Trông sạch sẽ.
"Tam tỷ." Hứa Tri Tri cười nói, "Sao mà thằng bé khóc khó nghe thế?"
"Cô là ai?" Người phụ nữ cảnh giác nhìn Hứa Tri Tri.
"Tôi là Lan Hoa Hoa cùng thôn đây," Hứa Tri Tri cười nói, "Nghe nói chị có con trai, không ngờ đã lớn thế này rồi."
"Ôi, ra là Lan Hoa Hoa à, lớn thành cô nương rồi, tôi không nhận ra." Người phụ nữ ngượng ngùng cười rồi nói, "Cũng là do nó quấy."
"Mấy người là người xấu," thằng bé bỗng gào lên, "Cô không phải mẹ con."
"Con muốn mẹ, con muốn bà."
Thằng bé vừa khóc vừa kêu lớn.
"Cái này..."
"Mày mà còn nghịch, cẩn thận tao đánh mày." Mặt người phụ nữ sầm lại, giận dữ vỗ một cái vào mông thằng bé.
"Tam tỷ, đừng đánh trẻ con." Hứa Tri Tri cười lấy từ trong túi ra một vật rồi cầm trong tay, "Bé con, đừng khóc được không? Ta cho con kẹo này."
"Con không cần, mấy người đều là người xấu."
Hứa Tri Tri, "..."
Cô cười nói với người đàn ông, "Thằng bé lớn mạnh bụ bẫm đáng yêu ghê, anh trai, Tam tỷ em ngưỡng mộ anh chị quá, sinh được cậu con trai kháu khỉnh thế này."
"Haiz... mẹ chồng chê tôi không sinh được con trai, hôm nay bắt tôi đến viện kiểm tra." Hứa Tri Tri nói đến đây thì có chút ghen tị nhìn thằng bé, "Anh trai, cho em bế nó một tí để lấy vía tốt được không?
"Bế tí thôi, làm ơn Tam tỷ."
"Cái này..." Người phụ nữ có chút khó xử nhìn người đàn ông.
"Mau đi." Người đàn ông hơi mất kiên nhẫn nói.
Hứa Tri Tri vội vàng cảm ơn.
Lúc đưa tay bế thằng bé thì nó lại không hề giãy giụa.
"Anh trai, sau lưng anh cái gì thế kia?" Hứa Tri Tri vừa bế đứa bé vừa bất ngờ chỉ tay ra sau lưng người đàn ông nói.
Người đàn ông vừa quay đầu lại thì Hứa Tri Tri đã ôm đứa bé quay người chạy nhanh về phía cổng bệnh viện.
Vừa chạy vừa hô lớn, "Có ai không, cướp con rồi, cứu mạng."
Hai người trung niên kia lúc này mới nhận ra bị lừa.
Lập tức đuổi theo Hứa Tri Tri.
Trong ngực Hứa Tri Tri còn ôm đứa bé ba tuổi, đương nhiên không chạy nhanh bằng hai người kia, nhưng mà chỗ này gần cổng viện rồi, chỉ cần chạy ra khỏi cổng thì hai người kia cũng chẳng dám làm gì.
"Cứu mạng!"
Hứa Tri Tri hét to.
Nhưng cô đánh giá thấp cân nặng của đứa bé ba tuổi, nên tốc độ chạy chậm lại.
"Chết đi!" Bàn tay lớn của người đàn ông vồ tới, túm lấy tóc Hứa Tri Tri, suýt chút nữa khiến Hứa Tri Tri đánh rơi đứa bé.
Đau quá.
Cô cố chịu đau rồi quay người đạp một phát vào người đàn ông.
Người đàn ông bị đau thì buông tay.
Lúc này Hứa Tri Tri mới thoát thân.
"Có ai không, cướp con rồi." Người phụ nữ kia cũng vừa chạy vừa hô.
"Đứng lại." Người đàn ông cũng đuổi theo.
Nhìn thấy chỉ cần rẽ một cái là đến cổng rồi, Hứa Tri Tri cắn răng ôm chặt đứa bé liều mạng chạy.
"Bịch" một tiếng.
Cả người cô đều đâm sầm vào một lồng ngực.
Mà cô cũng vì kiệt sức mà buông tay, thằng bé cũng theo đà rơi từ trong ngực cô xuống.
Xong rồi, lần này chạy không thoát...
Lão đầu xót ruột.
Ở đây một ngày tốn bao nhiêu tiền chứ?
Lại nghĩ mấy loại thảo dược trong nhà chắc cũng vậy thôi.
Hứa Tri Tri liền lấy gói thuốc hôm qua hắn uống dở đưa cho bác sĩ xem.
"Đơn giản là vớ vẩn." Vị trưởng khoa hôm nay là một người đàn ông trung niên, anh ta đẩy mắt kính xem kỹ đám thảo dược, "Thứ này làm sao mà là thuốc được? Đây rõ ràng là cỏ dại."
"Trong đó bồ công anh còn có chút tác dụng."
Bác sĩ liếc nhìn Hứa lão đầu, nghiêm túc nói: "Ông phải đến sớm hơn, có khi chẳng cần tiêm nữa."
Bệnh nhẹ kéo thành bệnh nặng.
Lúc này Hứa lão đầu không dám nói lời về nhà uống thuốc nữa.
Chờ lão đầu tiêm xong, Hứa Tri Tri liền bảo Lục Cảnh Sơn về, "Một đêm không về, nãi nãi chắc lo lắm."
"Vậy tối ta lại đến." Lục Cảnh Sơn nhìn nàng một cái, móc từ người ra hai mươi tệ với mấy cái phiếu đưa cho nàng, "Cầm lấy mà dùng."
"Trên người ta vẫn còn." Hứa Tri Tri nói.
Nguyên thân dành dụm được ít tiền, hôm nay khám bệnh mất năm tệ, mà đồ ăn bệnh viện thì không cần phiếu, chỉ là hơi đắt.
"Ngươi cứ cầm đi," Lục Cảnh Sơn kiên quyết nói, "Đến khi nào không cần thì trả ta cũng được."
"Cảm ơn ngươi." Hứa Tri Tri cúi đầu nhìn mấy hòn đá trên đường.
"Mau vào đi," hắn nhịn xúc động muốn xoa đầu nàng lại, "Buổi trưa nhớ ăn uống đàng hoàng."
"Ừm, ngươi mau về đi." Hứa Tri Tri thúc hắn, "Tối có lẽ không cần tới đâu, ta lo liệu được mà."
Lục Cảnh Sơn không nói gì, nhìn nàng một cái, quay người dắt xe đạp đi.
Đến gần chỗ rẽ thì quay lại, cô gái vẫn còn đứng ở đó, thấy hắn nhìn thì cười rồi vẫy tay, sau đó quay người chạy.
Chờ chạy đến chỗ không có ai, Hứa Tri Tri mới che mặt vì hơi nóng.
Vừa nãy cảnh tượng đó giống hệt tiểu tức phụ quyến luyến tiễn chồng.
Sau khi tiêm chưa bao lâu, Hứa lão đầu không còn ho nhiều như trước.
Hứa Tri Tri thừa cơ giáo huấn ông, "Về sau đừng có ăn bậy bạ thuốc nữa, nếu không khỏe thì đi tìm bác Trương khám, đừng sợ tốn tiền, ta sẽ nghĩ cách kiếm tiền."
Lại nói, "Không được tìm cái ông Đặng nào nữa."
Lúc này Hứa lão đầu như một học sinh tiểu học ngoan ngoãn, cháu gái nói gì nghe nấy.
Giữa trưa ra căng tin bệnh viện mua cho lão đầu bát mì, không có chút dầu mỡ nào nhưng sợi mì trắng nõn, hầm cũng vừa tới nên lão đầu dễ tiêu.
Lão đầu tiêm xong buổi trưa thì chiều không có việc gì, Hứa Tri Tri bảo ông nằm nghỉ rồi nói với y tá, lúc này mới đi ra ngoài.
Bệnh viện huyện phía đông cách huyện lỵ chừng ba trăm mét, còn phía tây một trăm mét là ngã tư lớn, cứ vào mùng một và rằm hàng tháng là sẽ có phiên chợ cho mọi người buôn bán trao đổi.
Hôm nay may mắn đúng ngày rằm, lúc Hứa Tri Tri đến chợ đã rất đông.
Cái gì cũng có.
Có người bán giỏ trúc tự đan, có người bán giày hổ đầu do nhà tự làm, lại có cả người bán trứng gà...
Hứa Tri Tri vừa đi vừa xem, đi một vòng chợ rồi, trong lòng đã có ý tưởng sơ bộ, không xem tiếp nữa mà rẽ vào con đường nhỏ đến bệnh viện huyện.
Ai ngờ mới đến cửa thì thấy một nam một nữ bế một đứa bé vội vàng đi.
Thằng bé con khóc thảm thiết.
"Bà ơi, con muốn bà!"
Người đàn ông ôm đứa bé, còn người phụ nữ ở bên cạnh dỗ dành, "Đây, dẫn con đi tìm đây."
Đứa bé có vẻ không nghe thấy, vừa khóc vừa giãy dụa, "Con muốn bà, con muốn bà."
Hứa Tri Tri cau mày.
Thằng bé con chừng ba tuổi, mặc áo cộc tay kẻ sọc hải quân, dưới mặc quần xanh bộ đội.
Trông sạch sẽ.
"Tam tỷ." Hứa Tri Tri cười nói, "Sao mà thằng bé khóc khó nghe thế?"
"Cô là ai?" Người phụ nữ cảnh giác nhìn Hứa Tri Tri.
"Tôi là Lan Hoa Hoa cùng thôn đây," Hứa Tri Tri cười nói, "Nghe nói chị có con trai, không ngờ đã lớn thế này rồi."
"Ôi, ra là Lan Hoa Hoa à, lớn thành cô nương rồi, tôi không nhận ra." Người phụ nữ ngượng ngùng cười rồi nói, "Cũng là do nó quấy."
"Mấy người là người xấu," thằng bé bỗng gào lên, "Cô không phải mẹ con."
"Con muốn mẹ, con muốn bà."
Thằng bé vừa khóc vừa kêu lớn.
"Cái này..."
"Mày mà còn nghịch, cẩn thận tao đánh mày." Mặt người phụ nữ sầm lại, giận dữ vỗ một cái vào mông thằng bé.
"Tam tỷ, đừng đánh trẻ con." Hứa Tri Tri cười lấy từ trong túi ra một vật rồi cầm trong tay, "Bé con, đừng khóc được không? Ta cho con kẹo này."
"Con không cần, mấy người đều là người xấu."
Hứa Tri Tri, "..."
Cô cười nói với người đàn ông, "Thằng bé lớn mạnh bụ bẫm đáng yêu ghê, anh trai, Tam tỷ em ngưỡng mộ anh chị quá, sinh được cậu con trai kháu khỉnh thế này."
"Haiz... mẹ chồng chê tôi không sinh được con trai, hôm nay bắt tôi đến viện kiểm tra." Hứa Tri Tri nói đến đây thì có chút ghen tị nhìn thằng bé, "Anh trai, cho em bế nó một tí để lấy vía tốt được không?
"Bế tí thôi, làm ơn Tam tỷ."
"Cái này..." Người phụ nữ có chút khó xử nhìn người đàn ông.
"Mau đi." Người đàn ông hơi mất kiên nhẫn nói.
Hứa Tri Tri vội vàng cảm ơn.
Lúc đưa tay bế thằng bé thì nó lại không hề giãy giụa.
"Anh trai, sau lưng anh cái gì thế kia?" Hứa Tri Tri vừa bế đứa bé vừa bất ngờ chỉ tay ra sau lưng người đàn ông nói.
Người đàn ông vừa quay đầu lại thì Hứa Tri Tri đã ôm đứa bé quay người chạy nhanh về phía cổng bệnh viện.
Vừa chạy vừa hô lớn, "Có ai không, cướp con rồi, cứu mạng."
Hai người trung niên kia lúc này mới nhận ra bị lừa.
Lập tức đuổi theo Hứa Tri Tri.
Trong ngực Hứa Tri Tri còn ôm đứa bé ba tuổi, đương nhiên không chạy nhanh bằng hai người kia, nhưng mà chỗ này gần cổng viện rồi, chỉ cần chạy ra khỏi cổng thì hai người kia cũng chẳng dám làm gì.
"Cứu mạng!"
Hứa Tri Tri hét to.
Nhưng cô đánh giá thấp cân nặng của đứa bé ba tuổi, nên tốc độ chạy chậm lại.
"Chết đi!" Bàn tay lớn của người đàn ông vồ tới, túm lấy tóc Hứa Tri Tri, suýt chút nữa khiến Hứa Tri Tri đánh rơi đứa bé.
Đau quá.
Cô cố chịu đau rồi quay người đạp một phát vào người đàn ông.
Người đàn ông bị đau thì buông tay.
Lúc này Hứa Tri Tri mới thoát thân.
"Có ai không, cướp con rồi." Người phụ nữ kia cũng vừa chạy vừa hô.
"Đứng lại." Người đàn ông cũng đuổi theo.
Nhìn thấy chỉ cần rẽ một cái là đến cổng rồi, Hứa Tri Tri cắn răng ôm chặt đứa bé liều mạng chạy.
"Bịch" một tiếng.
Cả người cô đều đâm sầm vào một lồng ngực.
Mà cô cũng vì kiệt sức mà buông tay, thằng bé cũng theo đà rơi từ trong ngực cô xuống.
Xong rồi, lần này chạy không thoát...
Bạn cần đăng nhập để bình luận