Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ
Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 31: Chuyên làm nạy ra khuê mật góc tường sự tình (length: 9163)
Trải qua mấy năm thiên tai đó, cho dù cuộc sống sau này có tốt hơn, người ta vẫn sẽ vô thức tiết kiệm.
Triệu Lệ Quyên vốn tính rất ky bo, mấy năm khó khăn kia suýt chút nữa chết đói, đến nỗi bây giờ nấu cơm cũng phải cân đo đong đếm. Hứa Tri Tri đến nhà họ Lục mấy ngày nay, ngoại trừ mấy ngày tân hôn còn được ăn chút thịt thừa.
Mấy ngày nay đồ ăn, dầu cũng ít đến đáng thương.
“Đại bá mẫu,” Hứa Tri Tri có chút lo lắng nói, “Có phải ta dùng dầu hơi nhiều không?” “Ta chỉ nghĩ, bác và đại bá làm lụng vất vả ngoài đồng, mà đến bữa cơm lại không được ăn no bụng, trong lòng ta thấy rất khó chịu.” Hứa Tri Tri buồn rầu nói.
Triệu Lệ Quyên, “...Dầu có hơi nhiều thật.” Đau lòng muốn chết, chỗ dầu này mà đổ vào ớt thì còn ăn được mấy bữa nữa, coi như đổ trực tiếp vào mì vắt, chút xíu là hết.
Ăn ngon thì có ngon, nhưng mà lãng phí quá.
Triệu Lệ Quyên cảm thấy tim mình đang rỉ máu, nhưng nhìn thấy bộ dạng ấm ức của Hứa Tri Tri, cuối cùng cũng thở dài một hơi, “Bày cơm ra đi.” Thôi vậy, cùng lắm thì sau này cơm nước để nàng làm vậy.
Nhưng sau khi ăn một ngụm mì lạnh chan canh đậu xanh, Triệu Lệ Quyên bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Cô nàng này tuy tiêu xài hơi quá tay, nhưng món mì lạnh làm thật sự rất ngon, là món mì lạnh ngon nhất bà từng được ăn trong đời.
Rõ ràng, những người khác trong nhà cũng nghĩ như vậy.
Đặc biệt là Lục Cảnh Niên, thiếu chút nữa đã liếm sạch cả bát, “Tam tẩu, món mì lạnh này của chị sao làm ngon thế?” Vậy chẳng phải hai mươi mấy năm nay hắn toàn ăn đồ heo ăn à?
Nhưng câu này, hắn không dám nói ra, không thì mẹ hắn có thể lột da hắn ngay.
“Trước kia đại bá mẫu nấu cơm quá khó ăn, không khác gì cho heo ăn.” Không ngờ Lục Linh San lại nói ra những lời trong lòng hắn.
Nếu không phải mẹ nàng thỉnh thoảng làm cho nàng chút bánh quy, chắc nàng đã chết đói rồi.
“Chỉ là em dùng dầu hơi nhiều, lãng phí quá.” Hứa Tri Tri nói, “Nếu là đại bá mẫu làm, chắc chắn sẽ còn ngon hơn em làm.” “Nhưng mà Linh San nói vậy là không đúng, không quán xuyến việc nhà thì không biết củi gạo đắt, ” Hứa Tri Tri nghiêm túc nói, “Đại bá mẫu vì chúng ta có cơm ăn no bụng mà đã hao tâm tổn trí rồi.” “Nàng vất vả như vậy nấu cơm cho người trong nhà, con không giúp gì được mà còn nói nàng như thế, con thật là... Quá khiến người ta đau lòng!” Một phen này, làm Triệu Lệ Quyên cảm thấy ấm áp, ánh mắt lại hơi ươn ướt.
Đúng vậy, bà những năm này vất vả vì cái gì chứ? Còn không phải vì cả nhà không bị đói bụng sao?
Nhưng dường như từ trước đến giờ chưa từng ai thấy công lao của bà.
Không những không thấy công lao, mà còn thường xuyên phàn nàn bà nấu cơm khó ăn, có phải lấy tiền nhà mang đi trợ cấp nhà mẹ đẻ không.
Trời đất chứng giám, bà dù có trợ cấp cho nhà mẹ đẻ thì cũng không đến mức như Hà Tuyết Cầm.
Triệu Lệ Quyên có nỗi khổ khó nói.
Giờ đây cuối cùng cũng có người đứng ra bênh vực bà.
Ánh mắt nhìn Hứa Tri Tri không khỏi càng thêm trìu mến.
Cảnh Sơn cưới cô con dâu này, thật là người hiểu lý lẽ, không như mẹ con Hà Tuyết Cầm, đúng là lũ sói mắt trắng.
Con ngươi đảo một vòng, bà cười nói, “Đã con chê ta nấu cơm không ngon, vậy tối nay cơm để chúng ta thử tài nghệ của Linh San đi.” “Chị dâu cả,” Hà Tuyết Cầm trong lòng khó chịu, không ngờ Hứa Tri Tri chỉ mấy câu đơn giản lại có thể hóa giải mâu thuẫn, không những không khiến Triệu Lệ Quyên nổi giận mà còn đẩy mũi dùi về phía Lục Linh San, “Linh San mới bao nhiêu tuổi chứ, làm sao mà biết nấu cơm.” “Nó còn nhỏ,” Triệu Lệ Quyên vừa cười vừa nói, “Cũng hai năm nữa là đến tuổi lập gia đình, nếu bây giờ không biết nấu cơm thì về nhà chồng làm thế nào?” Định để nhà chồng trả lại hàng sao?
Nhà họ Lục không gánh nổi cái của nợ này đâu!
“Ai nói phụ nữ nhất định phải biết nấu cơm chứ?” Hà Tuyết Cầm có chút tức giận nói, “Linh San nhà tôi học giỏi, sau này thế nào cũng được ăn cơm nhà nước.” Chứ không như mấy người, cả đời mặt hướng đất lưng hướng trời, ky bo cái này cũng không được ăn, cái kia cũng ăn không xong, cứ như sợ chết đói vậy.
“Nói về học giỏi, chị dâu khen sai người rồi,” Triệu Lệ Quyên đặt đũa xuống, vừa cười vừa nói, “Trong nhà này mà nói học giỏi, thì phải là con bé Tiểu Vũ nhà ta.” “Con bé này ấy mà, cũng không biết cái đầu nó mọc thế nào, sao lại thông minh đến vậy, ta chẳng thấy nó bao giờ xem sách, mà sao lần nào thi cũng đạt điểm cao thế?” “Mà lại, tay con Tiểu Vũ nhà ta cũng rất khéo, cắt giấy cắt hoa cái gì cũng rất sinh động.” “Việc nhà nó cũng làm không ít, cả con lợn ngoài sân cũng do con bé một tay chăm bẵm béo như thế, công đầu đều là của Tiểu Vũ cả đấy.” Một phen này, suýt chút nữa đã làm Hà Tuyết Cầm tức hộc máu.
Dù bà không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không nói, cùng là một cha sinh ra, mà khác biệt một trời một vực!
Linh San nhà bà ở những mặt khác đều rất tốt, nhưng riêng về học tập thì như bị tắc kinh mạch, những việc nhà trong nhà trên cơ bản đều do Lục Tư Vũ làm, nhiệm vụ của con bé là học tập.
Coi như vậy, mỗi lần thi cũng chỉ vừa đủ điểm sàn.
“Linh San nhà tôi cho dù không giỏi thì cũng biết chữ biết nghĩa, chứ không như có người, đến một chữ bẻ đôi cũng không biết, ngay cả tên mình cũng không viết được.” Hà Tuyết Cầm nói móc.
“Ý cô là gì?” Triệu Lệ Quyên cau mặt nhìn Hà Tuyết Cầm, “Ta không biết một chữ nào đấy thì sao? Ít ra ta còn hơn khối kẻ chuyên đi moi móc góc tường nhà người ta đấy.” “Thôi đi, hai người bớt cãi nhau đi.” Lục lão thái thái mặt đen sì, đặt đũa xuống bàn, “Muốn chọc ta chết đúng không? Không ăn cơm thì biến đi, đừng lãng phí lương thực.” “Nương, con sai rồi.” Triệu Lệ Quyên lườm Hà Tuyết Cầm một cái, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Không ăn no thì chiều lấy sức đâu mà làm việc?
Hà Tuyết Cầm nản lòng!
“Có mỗi chuyện nấu cơm, ai mà không biết.” Lục Linh San liếc mắt, “Nàng ta thì ăn vụng ăn ngon, vừa nãy làm đường trộn cà chua cũng không biết cho chúng ta ăn, lại còn làm riêng cho Tiểu Vũ.” Nàng cũng muốn ăn!
“A,” Hứa Tri Tri cười nói, “Thì ra là tối nay Linh San nấu cơm à.” “Nếu cô thích làm salad cà chua gì đó, tự cô làm mà ăn, ta tuyệt đối không nói gì thêm.” Hứa Tri Tri hai tay xòe ra cười nói.
“Tôi làm thì tôi làm.” Lục Linh San bĩu môi nói.
Cùng lắm thì lát nữa nhờ Lục Tư Vũ làm giúp, dù sao những việc này Lục Tư Vũ trước đây cũng không làm ít.
Ha ha, Triệu Lệ Quyên chỉ cười không nói.
Con bé còn non nớt lắm, rồi xã hội sẽ dạy cho con bé biết thế nào là người lớn.
Về phần những tính toán trong lòng nàng, Triệu Lệ Quyên sao có thể không biết?
Lát nữa bà sẽ đi nói chuyện với Hứa Tri Tri, bà đã nhìn rõ ràng, trong nhà này, người duy nhất có thể đối phó được mẹ con Hà Tuyết Cầm, chỉ có mỗi cô con dâu mới gả vào nhà là Cảnh Sơn này thôi.
Triệu Lệ Quyên có khi sẽ nghi ngờ, chẳng lẽ Hứa Tri Tri này biết được chuyện gì đó?
Có khi nào là vì chuyện Cố Tình Nhu mà ngay vừa vào cửa đã không hợp với Hà Tuyết Cầm?
Không nghĩ ra, lại thấy đứa con trai út nhà mình vẫn còn đòi ăn mì lạnh, tức giận gõ đũa vào đầu hắn, “Ăn ăn ăn, mày chỉ biết ăn thôi, trưa đã ăn ngon thế rồi, chiều còn không chịu đi làm.” Đứa con trai choai choai chỉ biết ăn hại cha mẹ, đứa nào cũng ăn nhiều như vậy, công điểm lại không kiếm được mấy cái, nghĩ đến là tức hộc máu.
Quay đầu lại, liền thấy Chu Bảo Thành đang cúi đầu cắm cúi ăn cơm.
Triệu Lệ Quyên giật mình.
Hình như đây đã là bát thứ tư rồi.
“Bảo Thành à,” Triệu Lệ Quyên cười híp mắt nói, “Chiều con đi làm cùng Cảnh Niên nhé.” Chu Bảo Thành, “...” Hắn không nghe thấy gì cả, cúi đầu cắm cúi ăn mì, chẳng buồn trả lời.
Ngọa Tào, cái món mì vắt này ngon bá cháy!
Lục Linh San thấy vậy vội vàng đặt bát đũa xuống, nhanh chóng chạy vào phòng mình.
Triệu Lệ Quyên, “...” Đúng là đồ láu cá trộm vặt, có chút mưu mẹo nhỏ đó!
Lục Linh San chạy đến phòng thì thấy một gói băng vệ sinh đặt trên giường, nhìn cách đóng gói, Lục Linh San trong đầu có một ý nghĩ lóe lên, có khi nào cái này là Hứa Tri Tri đưa cho Lục Tư Vũ?
Vì bao bì rõ ràng tốt hơn cái nàng thường dùng, hơn nữa lúc Hà Tuyết Cầm đưa cho nàng có dặn là dùng loại này nhiều, nhiều thì để dành buổi tối dùng.
Nhưng rất nhanh ý nghĩ đó liền bị nàng gạt bỏ, Lục Tư Vũ căn bản không xứng dùng đồ tốt như thế này, thứ này là của nàng, ai dùng.
Lục Linh San mắt đảo một vòng, tức giận nhét cả giấy vệ sinh lẫn băng vệ sinh vào trong cái túi vải dù màu xanh quân đội của mình.
Trước nay, đồ tốt trong nhà đều nên dành cho nàng.
Lần này cũng không ngoại lệ!..
Triệu Lệ Quyên vốn tính rất ky bo, mấy năm khó khăn kia suýt chút nữa chết đói, đến nỗi bây giờ nấu cơm cũng phải cân đo đong đếm. Hứa Tri Tri đến nhà họ Lục mấy ngày nay, ngoại trừ mấy ngày tân hôn còn được ăn chút thịt thừa.
Mấy ngày nay đồ ăn, dầu cũng ít đến đáng thương.
“Đại bá mẫu,” Hứa Tri Tri có chút lo lắng nói, “Có phải ta dùng dầu hơi nhiều không?” “Ta chỉ nghĩ, bác và đại bá làm lụng vất vả ngoài đồng, mà đến bữa cơm lại không được ăn no bụng, trong lòng ta thấy rất khó chịu.” Hứa Tri Tri buồn rầu nói.
Triệu Lệ Quyên, “...Dầu có hơi nhiều thật.” Đau lòng muốn chết, chỗ dầu này mà đổ vào ớt thì còn ăn được mấy bữa nữa, coi như đổ trực tiếp vào mì vắt, chút xíu là hết.
Ăn ngon thì có ngon, nhưng mà lãng phí quá.
Triệu Lệ Quyên cảm thấy tim mình đang rỉ máu, nhưng nhìn thấy bộ dạng ấm ức của Hứa Tri Tri, cuối cùng cũng thở dài một hơi, “Bày cơm ra đi.” Thôi vậy, cùng lắm thì sau này cơm nước để nàng làm vậy.
Nhưng sau khi ăn một ngụm mì lạnh chan canh đậu xanh, Triệu Lệ Quyên bắt đầu thay đổi suy nghĩ.
Cô nàng này tuy tiêu xài hơi quá tay, nhưng món mì lạnh làm thật sự rất ngon, là món mì lạnh ngon nhất bà từng được ăn trong đời.
Rõ ràng, những người khác trong nhà cũng nghĩ như vậy.
Đặc biệt là Lục Cảnh Niên, thiếu chút nữa đã liếm sạch cả bát, “Tam tẩu, món mì lạnh này của chị sao làm ngon thế?” Vậy chẳng phải hai mươi mấy năm nay hắn toàn ăn đồ heo ăn à?
Nhưng câu này, hắn không dám nói ra, không thì mẹ hắn có thể lột da hắn ngay.
“Trước kia đại bá mẫu nấu cơm quá khó ăn, không khác gì cho heo ăn.” Không ngờ Lục Linh San lại nói ra những lời trong lòng hắn.
Nếu không phải mẹ nàng thỉnh thoảng làm cho nàng chút bánh quy, chắc nàng đã chết đói rồi.
“Chỉ là em dùng dầu hơi nhiều, lãng phí quá.” Hứa Tri Tri nói, “Nếu là đại bá mẫu làm, chắc chắn sẽ còn ngon hơn em làm.” “Nhưng mà Linh San nói vậy là không đúng, không quán xuyến việc nhà thì không biết củi gạo đắt, ” Hứa Tri Tri nghiêm túc nói, “Đại bá mẫu vì chúng ta có cơm ăn no bụng mà đã hao tâm tổn trí rồi.” “Nàng vất vả như vậy nấu cơm cho người trong nhà, con không giúp gì được mà còn nói nàng như thế, con thật là... Quá khiến người ta đau lòng!” Một phen này, làm Triệu Lệ Quyên cảm thấy ấm áp, ánh mắt lại hơi ươn ướt.
Đúng vậy, bà những năm này vất vả vì cái gì chứ? Còn không phải vì cả nhà không bị đói bụng sao?
Nhưng dường như từ trước đến giờ chưa từng ai thấy công lao của bà.
Không những không thấy công lao, mà còn thường xuyên phàn nàn bà nấu cơm khó ăn, có phải lấy tiền nhà mang đi trợ cấp nhà mẹ đẻ không.
Trời đất chứng giám, bà dù có trợ cấp cho nhà mẹ đẻ thì cũng không đến mức như Hà Tuyết Cầm.
Triệu Lệ Quyên có nỗi khổ khó nói.
Giờ đây cuối cùng cũng có người đứng ra bênh vực bà.
Ánh mắt nhìn Hứa Tri Tri không khỏi càng thêm trìu mến.
Cảnh Sơn cưới cô con dâu này, thật là người hiểu lý lẽ, không như mẹ con Hà Tuyết Cầm, đúng là lũ sói mắt trắng.
Con ngươi đảo một vòng, bà cười nói, “Đã con chê ta nấu cơm không ngon, vậy tối nay cơm để chúng ta thử tài nghệ của Linh San đi.” “Chị dâu cả,” Hà Tuyết Cầm trong lòng khó chịu, không ngờ Hứa Tri Tri chỉ mấy câu đơn giản lại có thể hóa giải mâu thuẫn, không những không khiến Triệu Lệ Quyên nổi giận mà còn đẩy mũi dùi về phía Lục Linh San, “Linh San mới bao nhiêu tuổi chứ, làm sao mà biết nấu cơm.” “Nó còn nhỏ,” Triệu Lệ Quyên vừa cười vừa nói, “Cũng hai năm nữa là đến tuổi lập gia đình, nếu bây giờ không biết nấu cơm thì về nhà chồng làm thế nào?” Định để nhà chồng trả lại hàng sao?
Nhà họ Lục không gánh nổi cái của nợ này đâu!
“Ai nói phụ nữ nhất định phải biết nấu cơm chứ?” Hà Tuyết Cầm có chút tức giận nói, “Linh San nhà tôi học giỏi, sau này thế nào cũng được ăn cơm nhà nước.” Chứ không như mấy người, cả đời mặt hướng đất lưng hướng trời, ky bo cái này cũng không được ăn, cái kia cũng ăn không xong, cứ như sợ chết đói vậy.
“Nói về học giỏi, chị dâu khen sai người rồi,” Triệu Lệ Quyên đặt đũa xuống, vừa cười vừa nói, “Trong nhà này mà nói học giỏi, thì phải là con bé Tiểu Vũ nhà ta.” “Con bé này ấy mà, cũng không biết cái đầu nó mọc thế nào, sao lại thông minh đến vậy, ta chẳng thấy nó bao giờ xem sách, mà sao lần nào thi cũng đạt điểm cao thế?” “Mà lại, tay con Tiểu Vũ nhà ta cũng rất khéo, cắt giấy cắt hoa cái gì cũng rất sinh động.” “Việc nhà nó cũng làm không ít, cả con lợn ngoài sân cũng do con bé một tay chăm bẵm béo như thế, công đầu đều là của Tiểu Vũ cả đấy.” Một phen này, suýt chút nữa đã làm Hà Tuyết Cầm tức hộc máu.
Dù bà không muốn thừa nhận, nhưng cũng không thể không nói, cùng là một cha sinh ra, mà khác biệt một trời một vực!
Linh San nhà bà ở những mặt khác đều rất tốt, nhưng riêng về học tập thì như bị tắc kinh mạch, những việc nhà trong nhà trên cơ bản đều do Lục Tư Vũ làm, nhiệm vụ của con bé là học tập.
Coi như vậy, mỗi lần thi cũng chỉ vừa đủ điểm sàn.
“Linh San nhà tôi cho dù không giỏi thì cũng biết chữ biết nghĩa, chứ không như có người, đến một chữ bẻ đôi cũng không biết, ngay cả tên mình cũng không viết được.” Hà Tuyết Cầm nói móc.
“Ý cô là gì?” Triệu Lệ Quyên cau mặt nhìn Hà Tuyết Cầm, “Ta không biết một chữ nào đấy thì sao? Ít ra ta còn hơn khối kẻ chuyên đi moi móc góc tường nhà người ta đấy.” “Thôi đi, hai người bớt cãi nhau đi.” Lục lão thái thái mặt đen sì, đặt đũa xuống bàn, “Muốn chọc ta chết đúng không? Không ăn cơm thì biến đi, đừng lãng phí lương thực.” “Nương, con sai rồi.” Triệu Lệ Quyên lườm Hà Tuyết Cầm một cái, cúi đầu bắt đầu ăn cơm.
Không ăn no thì chiều lấy sức đâu mà làm việc?
Hà Tuyết Cầm nản lòng!
“Có mỗi chuyện nấu cơm, ai mà không biết.” Lục Linh San liếc mắt, “Nàng ta thì ăn vụng ăn ngon, vừa nãy làm đường trộn cà chua cũng không biết cho chúng ta ăn, lại còn làm riêng cho Tiểu Vũ.” Nàng cũng muốn ăn!
“A,” Hứa Tri Tri cười nói, “Thì ra là tối nay Linh San nấu cơm à.” “Nếu cô thích làm salad cà chua gì đó, tự cô làm mà ăn, ta tuyệt đối không nói gì thêm.” Hứa Tri Tri hai tay xòe ra cười nói.
“Tôi làm thì tôi làm.” Lục Linh San bĩu môi nói.
Cùng lắm thì lát nữa nhờ Lục Tư Vũ làm giúp, dù sao những việc này Lục Tư Vũ trước đây cũng không làm ít.
Ha ha, Triệu Lệ Quyên chỉ cười không nói.
Con bé còn non nớt lắm, rồi xã hội sẽ dạy cho con bé biết thế nào là người lớn.
Về phần những tính toán trong lòng nàng, Triệu Lệ Quyên sao có thể không biết?
Lát nữa bà sẽ đi nói chuyện với Hứa Tri Tri, bà đã nhìn rõ ràng, trong nhà này, người duy nhất có thể đối phó được mẹ con Hà Tuyết Cầm, chỉ có mỗi cô con dâu mới gả vào nhà là Cảnh Sơn này thôi.
Triệu Lệ Quyên có khi sẽ nghi ngờ, chẳng lẽ Hứa Tri Tri này biết được chuyện gì đó?
Có khi nào là vì chuyện Cố Tình Nhu mà ngay vừa vào cửa đã không hợp với Hà Tuyết Cầm?
Không nghĩ ra, lại thấy đứa con trai út nhà mình vẫn còn đòi ăn mì lạnh, tức giận gõ đũa vào đầu hắn, “Ăn ăn ăn, mày chỉ biết ăn thôi, trưa đã ăn ngon thế rồi, chiều còn không chịu đi làm.” Đứa con trai choai choai chỉ biết ăn hại cha mẹ, đứa nào cũng ăn nhiều như vậy, công điểm lại không kiếm được mấy cái, nghĩ đến là tức hộc máu.
Quay đầu lại, liền thấy Chu Bảo Thành đang cúi đầu cắm cúi ăn cơm.
Triệu Lệ Quyên giật mình.
Hình như đây đã là bát thứ tư rồi.
“Bảo Thành à,” Triệu Lệ Quyên cười híp mắt nói, “Chiều con đi làm cùng Cảnh Niên nhé.” Chu Bảo Thành, “...” Hắn không nghe thấy gì cả, cúi đầu cắm cúi ăn mì, chẳng buồn trả lời.
Ngọa Tào, cái món mì vắt này ngon bá cháy!
Lục Linh San thấy vậy vội vàng đặt bát đũa xuống, nhanh chóng chạy vào phòng mình.
Triệu Lệ Quyên, “...” Đúng là đồ láu cá trộm vặt, có chút mưu mẹo nhỏ đó!
Lục Linh San chạy đến phòng thì thấy một gói băng vệ sinh đặt trên giường, nhìn cách đóng gói, Lục Linh San trong đầu có một ý nghĩ lóe lên, có khi nào cái này là Hứa Tri Tri đưa cho Lục Tư Vũ?
Vì bao bì rõ ràng tốt hơn cái nàng thường dùng, hơn nữa lúc Hà Tuyết Cầm đưa cho nàng có dặn là dùng loại này nhiều, nhiều thì để dành buổi tối dùng.
Nhưng rất nhanh ý nghĩ đó liền bị nàng gạt bỏ, Lục Tư Vũ căn bản không xứng dùng đồ tốt như thế này, thứ này là của nàng, ai dùng.
Lục Linh San mắt đảo một vòng, tức giận nhét cả giấy vệ sinh lẫn băng vệ sinh vào trong cái túi vải dù màu xanh quân đội của mình.
Trước nay, đồ tốt trong nhà đều nên dành cho nàng.
Lần này cũng không ngoại lệ!..
Bạn cần đăng nhập để bình luận