Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ

Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 37: Đến cùng ai khi dễ ai! (length: 7422)

Đừng nói Hứa Tri Tri, chính là Triệu Lệ Quyên, người từ nhỏ nhìn Lục Tư Vũ lớn lên, cũng từ trước đến nay chưa từng thấy Lục Tư Vũ như vậy.
Trong ấn tượng của Triệu Lệ Quyên, Lục Tư Vũ ở nhà này, chỉ là một đứa trẻ trầm lặng không có cảm giác tồn tại gì, mọi việc của phòng nhì đều cơ hồ do nha đầu này gánh vác.
Đôi khi nàng đau lòng nói vài lời, nha đầu này lại nói mình có thể làm nhiều một chút cũng không sao?
Dù sao, nói thế nào đây?
Có đôi khi khiến người ta đau lòng, có đôi khi cái dáng vẻ khó chịu kia lại khiến người ta cảm thấy đáng giận vô cùng.
Nhưng không ngờ rằng, nàng vậy mà cũng có một ngày bộc phát.
Đôi mắt hạnh đen láy phẫn nộ trừng Lục Linh San, "Ngươi dựa vào cái gì!"
Đúng, ta là sao chổi khắc chết mẹ ruột của mình.
Vậy còn ngươi?
Ngươi còn nhỏ hơn ta, ta ngay cả mặt mẹ ruột còn chưa thấy bao giờ, vậy còn ngươi?
Ngươi nói thế nào ta cũng được, dựa vào cái gì muốn nói mẹ ta như vậy!
"Ta nói đấy, thì làm sao." Lục Linh San muốn chọc cho nổ tung, "Thế nào? Ngươi còn muốn đánh trả? A?"
"Ta cho ngươi lá gan." Nàng khiêu khích nhìn Lục Tư Vũ.
"Đi," Hứa Tri Tri lạnh lùng nói, "Đánh lại."
"Ngươi dám!" Lục Linh San trừng Lục Tư Vũ, "Nếu ngươi dám đánh ta, ta cho ngươi biết, về sau ngươi đừng hòng ở trong nhà này, ta nhất định sẽ không để yên cho ngươi…"
"Thật là nực cười, cái nhà này có nãi nãi có Đại bá Đại bá mẫu, có trưởng bối, lúc nào đến phiên ngươi tới làm chủ." Hứa Tri Tri cười lạnh.
"Ngươi câm miệng cho ta." Lục Linh San chỉ vào Hứa Tri Tri hét lên, "Có chuyện gì tới ngươi!"
Cũng dám xúi giục Lục Tư Vũ đánh nàng!
"Đồ của ta đâu." Lục Linh San hung tợn nhìn chằm chằm Lục Tư Vũ, "Trả đồ của ta lại cho ta."
Nói xong, nàng bỗng nhiên động thủ với Lục Tư Vũ.
Lục Tư Vũ không phòng bị, lập tức bị nàng đẩy ngã xuống đất, cứ như vậy, Lục Linh San cũng không buông tha nàng, đưa tay giật lấy cái túi trong ngực nàng.
Lục Tư Vũ đừng nhìn bình thường yếu đuối, lúc này cũng nổi tính lên, gắt gao ôm lấy cái túi trong ngực, nhất quyết không cho Lục Linh San.
"Sao chổi," Lục Linh San cưỡi trên người Lục Tư Vũ, giơ tay định đánh nàng, "Trả đồ lại cho ta."
Lục Tư Vũ nhắm chặt hai mắt chờ đợi bàn tay kia rơi xuống gây đau đớn.
Nhưng mà, ngoài ý muốn là, bàn tay kia vẫn không rơi xuống.
"A..."
Lục Linh San hét lên rồi ngã lăn ra đất.
Cánh tay giơ lên muốn đánh Lục Tư Vũ bị Hứa Tri Tri túm lấy kéo sang một bên, giơ tay cho nàng một bạt tai, "Còn nhỏ tuổi đã miệng đầy phun phân, ta chưa từng thấy cô bé nào ác độc như ngươi."
Kiếp trước, nàng cũng là cô nhi không cha không mẹ, thường xuyên có người sau lưng gọi nàng là sao chổi.
Khi thấy Lục Linh San mắng Lục Tư Vũ như vậy, Hứa Tri Tri trong nháy mắt liền nghĩ đến những người đã từng chế giễu nàng ở kiếp trước.
"A..." Lục Linh San bị tát một bạt tai, càng giãy giụa kịch liệt, tay chân vung loạn cào về phía người Hứa Tri Tri, "Ta liều mạng với ngươi, Hứa Tri Tri, con đàn bà thối tha này!"
Tê!
Hứa Tri Tri không để ý, lại bị nàng cào nát cánh tay, ba vết máu dài, trông cũng có chút đáng sợ.
Vốn dĩ chỉ thấy Lục Linh San là một tiểu cô nương bị hư, giáo huấn một chút là xong.
Nhưng không ngờ nàng lại còn ác độc như vậy, lập tức tay cũng không nhàn rỗi.
Bất quá lần này, Hứa Tri Tri không đánh vào mặt nàng nữa, mà là chuyên môn chọn chỗ trên người Lục Linh San vừa đau mà lại không dễ bị người khác thấy để tấn công.
Ví như mặt trong cánh tay và bên đùi.
"Trời ạ, giết người rồi." Hà Tuyết Cầm vịn eo lo lắng đi tới, chỉ thấy con gái yêu quý của mình cùng Hứa Tri Tri đánh nhau, còn Lục Tư Vũ mặt đỏ bừng núp ở góc tường, hoảng sợ nhìn các nàng.
Mà Triệu Lệ Quyên, tự nhiên cũng đi qua giúp đỡ, khuyên can.
"Đừng đánh nữa, tất cả các ngươi dừng tay." Triệu Lệ Quyên kéo xong Hứa Tri Tri lại đi kéo Lục Linh San, "Linh San con bình tĩnh một chút."
Lần này thật khó lường, rơi vào mắt Hà Tuyết Cầm, lại thành ra Triệu Lệ Quyên giúp kéo Lục Linh San để Hứa Tri Tri đánh.
"Ôi, tôi không sống nữa," Hà Tuyết Cầm khóc lóc, "Hai người lớn đánh một đứa bé, San nhi đáng thương của tôi ơi."
"Trời ơi, đây là muốn giết người a."
Lúc này đang là giờ ăn trưa, Hà Tuyết Cầm vừa tru lên như vậy, lập tức liền có không ít người trong thôn tới vây xem.
"Cưới vợ mới về đây là muốn ép chết hai mẹ con tôi sao?" Hà Tuyết Cầm khóc lóc vịn vào eo mình, "Linh San đáng thương của tôi ơi, con bé có thâm cừu đại hận gì với cô chứ?"
"Cô nỡ lòng đánh nó như vậy."
"Cô mới về đây mấy ngày, đã không dung nổi cô em chồng rồi sao?"
"Nhị thẩm nó ơi, sao cô có thể nói như vậy được," Triệu Lệ Quyên không vui trước nhất, mặt sầm lại nói, "Biết là cô ruột thịt của Linh San, nhưng ít nhất cô cũng phải hỏi rõ phải trái trắng đen chứ?"
"Cô làm giáo viên, học sinh đánh nhau đều không hỏi rõ ràng mà mắng người vậy sao?"
Phì!
Loại người này mà cũng làm giáo viên được? Đơn giản chỉ là một sự sỉ nhục với nghề giáo này.
"Ngươi đừng ở đó mà trắng trợn lật lọng," Hà Tuyết Cầm căm phẫn nói, "Đừng tưởng ta không biết, bụng dạ ngươi đen tối nhất, sợ là mong hai phòng chúng ta náo loạn, cho ngươi có kịch hay để xem."
Triệu Lệ Quyên tức muốn chết.
Tại sao lại có người ngang ngược như vậy.
"Nương ơi," Hà Tuyết Cầm vừa nhìn thấy xe lăn của Lục lão thái thái, liền khóc nhào tới, "Người phải làm chủ cho Linh San, nó sắp bị Hứa Tri Tri đánh chết rồi."
"Cứ tiếp tục thế này nữa, mẹ con con sẽ không có ngày sống yên ổn ở cái nhà này mất."
Lúc Hà Tuyết Cầm nhào tới, quên mất eo của mình vẫn chưa lành hẳn, nhào mạnh như vậy, chút nữa thì đã lật xe lăn của bà lão, vẫn là Lục Cảnh Niên nghe tiếng vội chạy tới đỡ lấy xe lăn.
Nếu không thì, va chạm như vậy chẳng phải là trực tiếp đẩy xe lăn và bà lão từ trên bậc thang ngã xuống rồi sao?
Nam nhân mặt sầm xuống nhìn những người trong phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên người Hứa Tri Tri.
"Tay của ngươi sao thế?" Hắn mặt lạnh, giọng nói vẫn băng lãnh như trước.
Hứa Tri Tri cắn răng một cái, trong mắt chứa lệ mà vẫn quật cường không cho chảy xuống, "Thì là ngươi thấy như vậy đấy."
Nơi này không nói mà thắng nói.
Tuy không giải thích nhiều, nhưng vết máu trên cánh tay chính là lời giải thích tốt nhất.
Mặt Lục Linh San có hơi đỏ, nhưng so với Lục Tư Vũ núp ở một bên, mặt nàng thật ra trông cũng rất bình thường.
Mà sau khi Lục Cảnh Sơn nhắc như vậy, mọi người lúc này mới chú ý tới, trên cánh tay Hứa Tri Tri có tới ba vết cào không ngắn.
Vết cào còn thấm máu.
Trông thật là đáng sợ!
Đây... Rốt cuộc ai bắt nạt ai?
Không ngờ, Lục Linh San bình thường trông có vẻ yếu đuối mà lại hung hãn như vậy.
Đến cả chị dâu mới vào cửa cũng dám đánh.
Chậc chậc... Con gái như vậy cũng không khỏi quá đáng sợ rồi.
Nếu mà cưới về nhà, chẳng phải đến cả cha mẹ chồng cũng có thể đánh sượng mặt giường hay sao?
"Nói, rốt cuộc chuyện gì xảy ra."
Lục lão thái thái gõ quải trượng tức giận nói…
Bạn cần đăng nhập để bình luận