Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ

Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 74: Thế giới rất lớn rất đặc sắc (length: 8004)

Hợp đồng?
Cái thời buổi này, có ý thức làm hợp đồng không nhiều, bình thường chỉ có các đơn vị mua sắm thứ gì mới làm hợp đồng. Trạm trưởng không ngờ rằng, ông lại bị một cô bé đòi ký hợp đồng.
Vương Hải Quân cũng rất bất ngờ.
"Như vậy thì đôi bên đều có cam đoan," Hứa Tri Tri vừa cười vừa nói, "Lỡ sau này có ai lấy chuyện này ra nói, chúng ta cũng dễ giải thích."
Đừng để bị biến thành đầu cơ trục lợi thì không hay.
"Ha ha," trạm trưởng cười sờ lên cái trán hói của mình, "Cô bé này có ý tứ đấy, được, ký hợp đồng."
Rồi quay sang Vương Hải Quân nói, "Anh giờ làm luôn cái hợp đồng đi, hôm nay ký luôn."
Mấy đơn vị như bọn họ, đều có quyền tự mua sắm.
Mà mấy vụ mua sớm này cũng không sao, vẫn nằm trong phạm vi cho phép.
Hứa Tri Tri xem lại bản hợp đồng đã viết, rồi nói thêm một vấn đề cần bổ sung, Vương Hải Quân nghĩ một lát rồi thêm vào. Hợp đồng được lập thành hai bản, trạm trưởng và Hứa Tri Tri đều ký tên vào.
"Cảm ơn." Hứa Tri Tri xúc động cúi đầu, nói với cả hai, "Chúng ta nhất định sẽ không phụ lòng mong đợi của mọi người, nhất định sẽ giúp sư phụ lái xe của chúng ta được ăn không trễ giờ đi làm."
Miệng lưỡi thật biết ăn nói.
Ra khỏi bến xe, Lục Tư Vũ cảm thấy chân mình muốn nhũn ra, "Chị dâu, chị véo em một cái đi."
"Sao thế?" Hứa Tri Tri hỏi.
"Xem có đau không." Đến giờ cô vẫn không tin đây là sự thật.
Hứa Tri Tri liền cười véo cô một cái, "Đau không? Có phải thật không?"
"Đau, là thật." Lục Tư Vũ kích động nói.
Cô vốn nghĩ, hôm nay chỉ cần bán hết bánh bao là tốt lắm rồi, không ngờ lại có chuyện còn tốt hơn cả việc đó.
Không chỉ bán hết mà còn nhận được một mối làm ăn lâu dài, mà lại là loại làm ăn đường hoàng.
Hôm nay, Hứa Tri Tri đã mang đến cho cô quá nhiều bất ngờ.
Khi làm ăn, đối diện với trạm trưởng không hề hoảng loạn, mà còn cò kè mặc cả nữa. . .
Mỗi một lần, cảm giác cô mang lại đều khác.
Hứa Tri Tri như vậy, đối với Lục Tư Vũ vừa tò mò vừa ngưỡng mộ!
Cũng giống như khi cô sùng bái Đại ca Lục Cảnh Sơn vậy.
Cũng trách không được, cô sẽ kiên quyết nói mình không muốn đi làm cô giáo ở trường tiểu học.
Số tiền một ngày các cô kiếm được, đã gần bằng nửa tháng lương của Hà Tuyết Cầm rồi.
"Có chuyện gì sao?" Hứa Tri Tri ngẩng đầu, thấy cô bé con mắt sáng long lanh đang nhìn mình, vẻ mặt cứ như muốn nói rồi lại thôi.
"Chị dâu," Lục Tư Vũ nhỏ giọng hỏi, "Đây có phải là lý do chị không muốn đi làm giáo viên không?"
"Không phải," Hứa Tri Tri vừa cười vừa nói, "Ta không thích làm giáo viên, cho nên ta chưa bao giờ nghĩ đến việc tranh cái danh ngạch đó, càng không dùng những thủ đoạn thấp hèn đó."
"Tiểu Vũ, em nhớ kỹ," cô nói đến đây, nghiêm túc nói, "Thế giới này rất lớn, đừng chỉ bó hẹp ánh mắt trong cái thôn nhỏ này."
"Em phải nhìn xa hơn, thế giới này rất lớn, rất đặc sắc."
"Nếu có thể, ta mong em sẽ ra ngoài nhìn xem thế nào."
"Dạ." Lục Tư Vũ chăm chú gật đầu.
Tuy cô vẫn còn chưa hiểu lắm, nhưng cô rất mong chờ.
"Đi thôi," Hứa Tri Tri vỗ vai cô, "Đi đến hợp tác xã xem còn thịt không, hôm nay nhất định phải ăn mừng một bữa."
Chỉ là hôm nay vận may của họ không được tốt như hôm đó cùng Lục Cảnh Sơn, tuy không mua được thịt ba chỉ, nhưng mua được sườn cũng không tệ.
Hứa Tri Tri một hơi mua hết sáu cái sườn còn lại, lại mua thêm khoai tây và trứng gà.
Cơ bản là tiêu hết số tiền kiếm được trong ngày hôm nay.
Khi trở lại thôn Bàn Thạch thì cũng là lúc mọi người tan làm, trên đường không có mấy ai.
"Về rồi hả?" Lục Tư Viên nhìn hai người, mong chờ hỏi, "Sao. . . Về sớm vậy? Là không bán được à?"
"Không có," Lục Tư Vũ kích động nói, "Bán hết rồi, em với chị dâu đi một chuyến đến hợp tác xã, mua ít sườn."
"Cái gì?" Lục Tư Viên vui vẻ nói, "Bán hết rồi? Bán được bao nhiêu tiền? Tiền đâu?"
"Đều mua sườn rồi." Hứa Tri Tri cười chống xe, đặt xe ở dưới mái hiên, "Tối nay chúng ta ăn mừng nhé."
"Hết rồi à?" Lục Tư Viên nhỏ giọng hỏi, "Sao em lại tiêu hết thế? Chị còn muốn nói với bác gái là phải đưa lên chứ. . ."
Các cô làm bánh bao đều phải dùng bột của nhà, nhất định phải thương lượng với Triệu Lệ Quyên để đưa tiền cho bà.
Đương nhiên, chuyện Lục Tư Viên và Hứa Tri Tri chia tiền như thế nào cũng đã được bàn bạc trước.
Chẳng qua lúc này Lục Tư Viên không lo lắng cho phần của mình.
Cô chỉ là đi làm bánh, không trả tiền cũng không sao. Cô lo Triệu Lệ Quyên không vui.
Bà bác này, Lục Tư Viên vẫn rất hiểu, trải qua mấy năm tháng gian khổ đó, bà đặc biệt coi trọng lương thực.
"Không sao." Hứa Tri Tri vừa cười vừa nói, "Có chuyện vui muốn nói với mọi người, chị đi gọi bác gái và mọi người đến phòng bà nội đi."
Nói xong, cô ôm giỏ cùng Lục Tư Vũ cùng đi vào phòng Lục lão thái thái.
Chờ khi Lục Tư Viên lo lắng bất an bước vào phòng, chỉ thấy bà nội mình đang vui vẻ nheo mắt, tay cầm tờ giấy đang xem.
"Bà, bà đang xem cái gì thế?" Lục Tư Viên hỏi.
"Tri Tri mang hợp đồng về." Lục lão thái thái vừa cười vừa nói.
Hợp đồng?
Là cái gì?
"Bà nội lúc nào biết chữ vậy?" Lục Tư Viên nhìn hai chữ lớn "hợp đồng" ở trên tờ giấy thì nghi hoặc hỏi, "Cái hợp đồng này, là làm gì vậy?"
"Đúng thế." Triệu Lệ Quyên cũng mang vẻ mặt đầy nghi hoặc.
"Tri Tri nhà ta giỏi đấy, ký hợp đồng với bến xe rồi," bà lão đắc ý cười nói.
"Chị," Lục Tư Vũ kích động nói, "Hôm nay khi chúng ta bán bánh bao, có một người chủ nhiệm bến xe ăn bánh bao của nhà mình, thấy ngon quá, chị dâu đã nói chuyện thành công rồi, sau này mỗi ngày chúng ta sẽ đưa 30 cái bánh bao và màn thầu cho bến xe."
Cái gì thế?
Lục Tư Viên và Triệu Lệ Quyên đều ngơ ngác.
Mỗi ngày ba mươi cái bánh bao, ba mươi cái màn thầu, một ngày kiếm được bao nhiêu tiền chứ?
Một cái bánh bao 1 hào 5, ba mươi cái là 4 hào 5 tiền, cộng thêm màn thầu, một ngày có thể kiếm gần bảy đồng, trừ đi chi phí ít nhất cũng kiếm được năm đồng.
Một ngày năm đồng, một tháng là 150 đồng!
Trời ơi!
Nhà mình sắp phát tài rồi sao?
"Mẹ," Triệu Lệ Quyên bắt đầu run chân, "Chuyện này. . . Là thật sao? Chúng ta làm ăn thế này có sao không? Có bị gì không?"
Đừng để bị thành đầu cơ trục lợi rồi bị bắt đi treo biển thì chết.
"Có hợp đồng đây này," Lục lão thái thái cười nói, "Như vậy là chúng ta làm ăn chính quy rồi."
Không sợ ai cả!
Vừa dứt lời, Triệu Lệ Quyên đã ngồi phịch xuống đất, tự nhéo vào đùi mình một cái thật mạnh.
"Á!" Triệu Lệ Quyên đau đớn hít một hơi lạnh, vừa xoa vừa kêu to, "Đau quá, đau quá."
Rồi lại toe miệng cười, "Mẹ, mẹ ơi, đây không phải đang mơ."
Lục lão thái thái không muốn nhìn bà vợ ngốc này nữa.
Chỉ thấy Triệu Lệ Quyên đỏ mặt ngượng ngùng nói, "Mẹ, cái hợp đồng đó để con xem với."
Mặc dù bà không biết chữ.
Bà lão đưa hợp đồng cho bà, Triệu Lệ Quyên thận trọng nhận lấy, "Tri Tri này, tiền để ở đâu vậy?"
"Đây nè," Hứa Tri Tri cười chỉ vào chỗ ghi tiền ở trên hợp đồng.
Tối hôm đó, những người đi làm về nhà đi qua nhà Lục, lại ngửi thấy từng đợt hương thơm.
Cơm nhà Lục, dạo gần đây hình như đã khá hơn nhiều.
Ừm, mà còn là sau khi Hứa Tri Tri về nhà chồng, trời chưa tối đã có thể ngửi thấy mùi thịt thèm nhỏ dãi rồi.
Ai nói Hứa Tri Tri là sao chổi cơ chứ?..
Bạn cần đăng nhập để bình luận