Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ
Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 29: Đưa trượng phu đi làm tiểu tức phụ (length: 7874)
Lục Tư Vũ đêm qua đã đến kỳ kinh nguyệt lần đầu, đồng thời còn làm bẩn một mảng ga giường, nàng vô cùng sợ hãi, ban đầu định lặng lẽ thay ga giường rồi mang ra bờ sông giặt.
Nhưng không ngờ bị Lục Linh San bắt gặp, còn nói với Lục Tư Vũ rằng nàng sắp chết.
Không chỉ vậy, còn đem y phục của nàng, của Hà Tuyết Cầm và cả đống quần áo ném hết cho Lục Tư Vũ.
"Dù sao ngươi sắp chết rồi, mau đem những y phục này giặt đi."
Lục Tư Vũ vốn không hề sợ hãi, nhưng khi ra bờ sông giặt quần áo, đứng dưới sông lại cảm giác máu trên người như đang chảy ngược lên.
Càng nghĩ càng sợ.
Cảm thấy có lẽ mình sắp chết đến nơi rồi?
"Trời ơi," ở bờ sông vừa hay có mấy cô bé cũng đang giặt quần áo, chỉ vào Lục Tư Vũ la lên, "Lục Tư Vũ chảy máu kìa, có phải cô ấy sắp chết không!"
Hơn nữa máu còn chảy ra từ quần lót.
Chuyện này chẳng phải quá nghiêm trọng sao?
Thanh âm kia như giọt nước tràn ly, khiến cô bé suy sụp trong phút chốc.
Sáng sớm vốn đã tâm trạng nặng nề, không ăn được mấy miếng cơm, lại bị một phen kinh hãi như vậy.
Cuối cùng hai mắt nhắm nghiền ngất xỉu.
Hứa Tri Tri bưng bát không đi ra, thấy hai anh em Lục Cảnh Sơn đang nói chuyện, nàng vẫy tay với Lục Cảnh Niên.
"Tam tẩu, có chuyện gì?" Lục Cảnh Niên hỏi.
"Cái kia," Hứa Tri Tri hơi ngượng ngùng, "Chỗ của ngươi không phải có thể lấy được rất nhiều thứ sao? Vậy có thể lấy cái kia không?"
"Cái kia là cái gì?" Lục Cảnh Niên vẻ mặt nghi hoặc, "Tẩu tử muốn cái gì? Nói thẳng với ta."
"Chính là cái kia." Hứa Tri Tri có chút đỏ mặt.
Bỗng nhiên thấy giống như hồi cấp hai, đi ra ngoài cửa hàng mua băng vệ sinh, sau đó gặp ông chủ tiệm là nam, nàng hỏi có cái kia không.
Ông chủ nhất định không chịu nói, "Cái kia là cái gì? Cô nương này rốt cuộc muốn cái gì?"
Nàng khi ấy da mặt mỏng, trong cửa hàng còn rất nhiều bạn nam, bị ông chủ nói vậy thì càng không biết nói sao, ấp úng nửa ngày.
Sau đó nghe ông chủ kia mất kiên nhẫn nói, "Chẳng phải là băng vệ sinh sao, có gì mà ngại nói."
Hứa Tri Tri lúc đó mặt như muốn cháy.
Khi đó hận không thể nổ tung tại chỗ.
"Chính là cái đó. . . băng. . . vệ. . . sinh," nàng khẽ nói, "Ngươi có lấy được không?"
"Băng vệ sinh?" Lục Cảnh Niên cất giọng nói, "Chẳng phải ta đã sớm đưa cho Tam ca rồi sao? Anh ấy còn chưa đưa cho tẩu tử à!"
Lục Cảnh Niên ngơ ngác.
Nhìn sang Lục Cảnh Sơn kêu, "Tam ca, anh chưa đưa đồ cho tẩu tử sao?"
Lục Cảnh Sơn, ". . ."
Không muốn phản ứng cái tên ngốc đệ đệ này.
"Ở trong tủ đầu giường." Hắn thản nhiên nói.
Chỉ có người đứng gần mới phát hiện tai hắn hơi ửng hồng.
Hứa Tri Tri, ". . ."
Vậy nên, mấy hôm nay hắn cứ thần thần bí bí muốn nói với mình nhưng ngại, là cái này sao?
Hứa Tri Tri lúc này mới chạy vào phòng mình, mở túi vải trên tủ đầu giường ra, bên trong quả nhiên để một ít băng vệ sinh và giấy vệ sinh.
Thậm chí!
Hứa Tri Tri dụi mắt.
Trời ạ, nàng vừa thấy cái gì vậy?
Lại còn có cả áo lót!
Thảo nào Lục Cảnh Sơn ngại đưa đồ cho nàng.
Đưa đồ cho Lục Tư Vũ, rồi chỉ cho cô bé cách dùng, Hứa Tri Tri cảm thấy, mình trong nháy mắt biến thành chị gái tri kỷ, hao tâm tổn trí.
Khi đi ra, Lục Cảnh Sơn hai tay đút túi đứng ở cửa, thấy nàng ra thì thản nhiên nói, "Em ở nhà đi, anh đi làm đây."
Nói xong, không đợi Hứa Tri Tri trả lời đã đi mất.
Hình như, vừa rồi là cố ý chờ nàng, chỉ vì nói câu này.
"Vậy em ở nhà nấu cơm." Hứa Tri Tri vội nói.
Lục Cảnh Sơn quay đầu ừ một tiếng.
Chờ hắn đi rồi, nàng mới nhận ra, mình vừa rồi như vậy, có chút giống bà vợ nhỏ tiễn chồng đi làm.
"Nãi, " Hứa Tri Tri cười tươi tiến vào, "Buổi trưa người muốn ăn gì? Con làm cho người."
Nói đến nấu cơm, Hứa Tri Tri vẫn có chút tự tin.
Tuy không đạt trình độ đầu bếp, nhưng những món ăn thường ngày thì vẫn làm được.
Miền Bắc buổi trưa bình thường hay ăn bánh bột, hôm nay trời lại rất nóng, Hứa Tri Tri định làm mì lạnh, cố ý nấu thêm chút canh đậu xanh.
Điều kiện của nhà Lục gia tuy được xem là khá giả trong xã, nhưng cũng không đến mức lúa mì bột mì muốn ăn bao nhiêu cũng được, bình thường đều trộn thêm ít bột ngô gì đó.
Bất quá lúc nhào bột mì, Hứa Tri Tri vẫn cố ý dùng thêm bột mì.
Nhào bột xong để đó cho bột nghỉ, Hứa Tri Tri ra vườn hái chút dưa chuột và cà chua.
Cà chua lúc này bắt đầu chín đỏ ngọt lịm, ăn sống rất ngon.
Hôm nay cà chua đỏ có hơi nhiều, nàng tiện tay hái mấy quả, định lát nữa làm "núi lửa tuyết bay" cho lão thái thái cải thiện khẩu vị.
Bếp của nhà Lục nghe nói là mời thợ về xây riêng, Hứa Tri Tri vừa nhóm lửa, còn không cần dùng bễ, trong bếp như tự có gió hút.
Nàng cho đỗ xanh đã rửa sạch vào, thả thêm một cái thìa sắt gỉ, như vậy đỗ xanh sẽ nhanh nhừ hơn.
Cà chua trần qua nước sôi, lột vỏ, rắc ít đường, để trên thùng nước cho mát, lúc không nóng không lạnh thì bưng cho Lục lão thái thái, một phần còn lại để ấm, cho Lục Tư Vũ.
Còn về Hà Tuyết Cầm trong phòng kia, xin lỗi, nàng không hề có ý nghĩ đó.
"Nãi nãi, món "núi lửa tuyết bay" của người đây."
Núi lửa tuyết bay là cái gì?
Lão thái thái nhìn những miếng cà chua được rắc đường trắng bên trên, còn có gì không hiểu?
"Tên hay đấy." Lão thái thái vừa ăn vừa gật đầu.
Hứa Tri Tri không khỏi có chút vui mừng.
"Mẹ," Lục Linh San tan học cũng đến, lúc này đang ỉu xìu nằm trên giường của Hà Tuyết Cầm, "Con đói bụng, khó chịu quá, con cũng muốn ăn cà chua rắc đường trắng."
Cái gì mà núi lửa tuyết bay, rõ ràng chỉ là cà chua rắc chút đường trắng.
Mặt dày, chỉ biết nịnh nọt nãi nãi.
Nàng nghỉ học sớm hơn Lục Tư Vũ một ngày, lúc đó còn tưởng mình sắp chết, khóc lóc chạy đi tìm Hà Tuyết Cầm.
Hà Tuyết Cầm dù sao cũng là giáo viên xã, kiến thức có hạn, lập tức phổ cập cho Lục Linh San một chút kiến thức, lại đưa cho cô một bịch băng vệ sinh, dặn cô ngày nhiều và tối thì dùng.
Còn ban ngày thì dùng giấy vệ sinh đi, dù sao băng vệ sinh còn khá đắt.
"Ngoan, chờ chút nữa." Hà Tuyết Cầm an ủi.
Bà không tin, Hứa Tri Tri một cô dâu mới, dám không làm một chút nào cho bà mẹ chồng này.
Nhưng hai mẹ con chờ hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Hứa Tri Tri đâu.
Hà Tuyết Cầm tức đến suýt nôn ra máu.
Hứa Tri Tri bên này đã bắt đầu nhào và cán mì.
Sợi mì nhào nhiều mới dai, lúc nhào bột mì nàng vừa dùng nước sôi vừa dùng nước lạnh, như vậy mì lạnh sẽ ngon hơn.
Nhà Lục có hơi nhiều người, sức Hứa Tri Tri nhỏ, nên mì chỉ cán được mấy lượt.
Trong bếp vốn đã nóng, lại thêm lửa đun canh đậu xanh, bên trong chẳng khác nào cái nồi hấp.
Nàng vừa định ra ngoài rửa mặt, liền thấy ngay một đôi mắt lấm lét, không hề chớp nhìn chằm chằm vào nàng.
Người kia thấy nàng quay đầu lại, bị bắt gặp nhưng không hề xấu hổ.
Ngược lại còn làm ra vẻ ta đây đẹp trai, hai tay khoanh trước ngực, cười híp mắt nói, "Nấu cơm đấy à? Có cần giúp gì không?"
Hứa Tri Tri lạnh nhạt liếc hắn một cái.
Đi đến trước bếp, ngồi xuống nhặt chày lên, hướng đôi mắt dâm đãng kia chào hỏi tới.
"Á. . ."
Trong sân, tiếng la hét như mổ lợn...
Nhưng không ngờ bị Lục Linh San bắt gặp, còn nói với Lục Tư Vũ rằng nàng sắp chết.
Không chỉ vậy, còn đem y phục của nàng, của Hà Tuyết Cầm và cả đống quần áo ném hết cho Lục Tư Vũ.
"Dù sao ngươi sắp chết rồi, mau đem những y phục này giặt đi."
Lục Tư Vũ vốn không hề sợ hãi, nhưng khi ra bờ sông giặt quần áo, đứng dưới sông lại cảm giác máu trên người như đang chảy ngược lên.
Càng nghĩ càng sợ.
Cảm thấy có lẽ mình sắp chết đến nơi rồi?
"Trời ơi," ở bờ sông vừa hay có mấy cô bé cũng đang giặt quần áo, chỉ vào Lục Tư Vũ la lên, "Lục Tư Vũ chảy máu kìa, có phải cô ấy sắp chết không!"
Hơn nữa máu còn chảy ra từ quần lót.
Chuyện này chẳng phải quá nghiêm trọng sao?
Thanh âm kia như giọt nước tràn ly, khiến cô bé suy sụp trong phút chốc.
Sáng sớm vốn đã tâm trạng nặng nề, không ăn được mấy miếng cơm, lại bị một phen kinh hãi như vậy.
Cuối cùng hai mắt nhắm nghiền ngất xỉu.
Hứa Tri Tri bưng bát không đi ra, thấy hai anh em Lục Cảnh Sơn đang nói chuyện, nàng vẫy tay với Lục Cảnh Niên.
"Tam tẩu, có chuyện gì?" Lục Cảnh Niên hỏi.
"Cái kia," Hứa Tri Tri hơi ngượng ngùng, "Chỗ của ngươi không phải có thể lấy được rất nhiều thứ sao? Vậy có thể lấy cái kia không?"
"Cái kia là cái gì?" Lục Cảnh Niên vẻ mặt nghi hoặc, "Tẩu tử muốn cái gì? Nói thẳng với ta."
"Chính là cái kia." Hứa Tri Tri có chút đỏ mặt.
Bỗng nhiên thấy giống như hồi cấp hai, đi ra ngoài cửa hàng mua băng vệ sinh, sau đó gặp ông chủ tiệm là nam, nàng hỏi có cái kia không.
Ông chủ nhất định không chịu nói, "Cái kia là cái gì? Cô nương này rốt cuộc muốn cái gì?"
Nàng khi ấy da mặt mỏng, trong cửa hàng còn rất nhiều bạn nam, bị ông chủ nói vậy thì càng không biết nói sao, ấp úng nửa ngày.
Sau đó nghe ông chủ kia mất kiên nhẫn nói, "Chẳng phải là băng vệ sinh sao, có gì mà ngại nói."
Hứa Tri Tri lúc đó mặt như muốn cháy.
Khi đó hận không thể nổ tung tại chỗ.
"Chính là cái đó. . . băng. . . vệ. . . sinh," nàng khẽ nói, "Ngươi có lấy được không?"
"Băng vệ sinh?" Lục Cảnh Niên cất giọng nói, "Chẳng phải ta đã sớm đưa cho Tam ca rồi sao? Anh ấy còn chưa đưa cho tẩu tử à!"
Lục Cảnh Niên ngơ ngác.
Nhìn sang Lục Cảnh Sơn kêu, "Tam ca, anh chưa đưa đồ cho tẩu tử sao?"
Lục Cảnh Sơn, ". . ."
Không muốn phản ứng cái tên ngốc đệ đệ này.
"Ở trong tủ đầu giường." Hắn thản nhiên nói.
Chỉ có người đứng gần mới phát hiện tai hắn hơi ửng hồng.
Hứa Tri Tri, ". . ."
Vậy nên, mấy hôm nay hắn cứ thần thần bí bí muốn nói với mình nhưng ngại, là cái này sao?
Hứa Tri Tri lúc này mới chạy vào phòng mình, mở túi vải trên tủ đầu giường ra, bên trong quả nhiên để một ít băng vệ sinh và giấy vệ sinh.
Thậm chí!
Hứa Tri Tri dụi mắt.
Trời ạ, nàng vừa thấy cái gì vậy?
Lại còn có cả áo lót!
Thảo nào Lục Cảnh Sơn ngại đưa đồ cho nàng.
Đưa đồ cho Lục Tư Vũ, rồi chỉ cho cô bé cách dùng, Hứa Tri Tri cảm thấy, mình trong nháy mắt biến thành chị gái tri kỷ, hao tâm tổn trí.
Khi đi ra, Lục Cảnh Sơn hai tay đút túi đứng ở cửa, thấy nàng ra thì thản nhiên nói, "Em ở nhà đi, anh đi làm đây."
Nói xong, không đợi Hứa Tri Tri trả lời đã đi mất.
Hình như, vừa rồi là cố ý chờ nàng, chỉ vì nói câu này.
"Vậy em ở nhà nấu cơm." Hứa Tri Tri vội nói.
Lục Cảnh Sơn quay đầu ừ một tiếng.
Chờ hắn đi rồi, nàng mới nhận ra, mình vừa rồi như vậy, có chút giống bà vợ nhỏ tiễn chồng đi làm.
"Nãi, " Hứa Tri Tri cười tươi tiến vào, "Buổi trưa người muốn ăn gì? Con làm cho người."
Nói đến nấu cơm, Hứa Tri Tri vẫn có chút tự tin.
Tuy không đạt trình độ đầu bếp, nhưng những món ăn thường ngày thì vẫn làm được.
Miền Bắc buổi trưa bình thường hay ăn bánh bột, hôm nay trời lại rất nóng, Hứa Tri Tri định làm mì lạnh, cố ý nấu thêm chút canh đậu xanh.
Điều kiện của nhà Lục gia tuy được xem là khá giả trong xã, nhưng cũng không đến mức lúa mì bột mì muốn ăn bao nhiêu cũng được, bình thường đều trộn thêm ít bột ngô gì đó.
Bất quá lúc nhào bột mì, Hứa Tri Tri vẫn cố ý dùng thêm bột mì.
Nhào bột xong để đó cho bột nghỉ, Hứa Tri Tri ra vườn hái chút dưa chuột và cà chua.
Cà chua lúc này bắt đầu chín đỏ ngọt lịm, ăn sống rất ngon.
Hôm nay cà chua đỏ có hơi nhiều, nàng tiện tay hái mấy quả, định lát nữa làm "núi lửa tuyết bay" cho lão thái thái cải thiện khẩu vị.
Bếp của nhà Lục nghe nói là mời thợ về xây riêng, Hứa Tri Tri vừa nhóm lửa, còn không cần dùng bễ, trong bếp như tự có gió hút.
Nàng cho đỗ xanh đã rửa sạch vào, thả thêm một cái thìa sắt gỉ, như vậy đỗ xanh sẽ nhanh nhừ hơn.
Cà chua trần qua nước sôi, lột vỏ, rắc ít đường, để trên thùng nước cho mát, lúc không nóng không lạnh thì bưng cho Lục lão thái thái, một phần còn lại để ấm, cho Lục Tư Vũ.
Còn về Hà Tuyết Cầm trong phòng kia, xin lỗi, nàng không hề có ý nghĩ đó.
"Nãi nãi, món "núi lửa tuyết bay" của người đây."
Núi lửa tuyết bay là cái gì?
Lão thái thái nhìn những miếng cà chua được rắc đường trắng bên trên, còn có gì không hiểu?
"Tên hay đấy." Lão thái thái vừa ăn vừa gật đầu.
Hứa Tri Tri không khỏi có chút vui mừng.
"Mẹ," Lục Linh San tan học cũng đến, lúc này đang ỉu xìu nằm trên giường của Hà Tuyết Cầm, "Con đói bụng, khó chịu quá, con cũng muốn ăn cà chua rắc đường trắng."
Cái gì mà núi lửa tuyết bay, rõ ràng chỉ là cà chua rắc chút đường trắng.
Mặt dày, chỉ biết nịnh nọt nãi nãi.
Nàng nghỉ học sớm hơn Lục Tư Vũ một ngày, lúc đó còn tưởng mình sắp chết, khóc lóc chạy đi tìm Hà Tuyết Cầm.
Hà Tuyết Cầm dù sao cũng là giáo viên xã, kiến thức có hạn, lập tức phổ cập cho Lục Linh San một chút kiến thức, lại đưa cho cô một bịch băng vệ sinh, dặn cô ngày nhiều và tối thì dùng.
Còn ban ngày thì dùng giấy vệ sinh đi, dù sao băng vệ sinh còn khá đắt.
"Ngoan, chờ chút nữa." Hà Tuyết Cầm an ủi.
Bà không tin, Hứa Tri Tri một cô dâu mới, dám không làm một chút nào cho bà mẹ chồng này.
Nhưng hai mẹ con chờ hồi lâu vẫn không thấy bóng dáng Hứa Tri Tri đâu.
Hà Tuyết Cầm tức đến suýt nôn ra máu.
Hứa Tri Tri bên này đã bắt đầu nhào và cán mì.
Sợi mì nhào nhiều mới dai, lúc nhào bột mì nàng vừa dùng nước sôi vừa dùng nước lạnh, như vậy mì lạnh sẽ ngon hơn.
Nhà Lục có hơi nhiều người, sức Hứa Tri Tri nhỏ, nên mì chỉ cán được mấy lượt.
Trong bếp vốn đã nóng, lại thêm lửa đun canh đậu xanh, bên trong chẳng khác nào cái nồi hấp.
Nàng vừa định ra ngoài rửa mặt, liền thấy ngay một đôi mắt lấm lét, không hề chớp nhìn chằm chằm vào nàng.
Người kia thấy nàng quay đầu lại, bị bắt gặp nhưng không hề xấu hổ.
Ngược lại còn làm ra vẻ ta đây đẹp trai, hai tay khoanh trước ngực, cười híp mắt nói, "Nấu cơm đấy à? Có cần giúp gì không?"
Hứa Tri Tri lạnh nhạt liếc hắn một cái.
Đi đến trước bếp, ngồi xuống nhặt chày lên, hướng đôi mắt dâm đãng kia chào hỏi tới.
"Á. . ."
Trong sân, tiếng la hét như mổ lợn...
Bạn cần đăng nhập để bình luận