Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ
Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 89: Đem mình làm thành mắt gà chọi (length: 8659)
"Xem chúng ta bày trò bánh bao hả?" Hứa Tri Tri cười lạnh, "Mấy hôm trước bánh bao đâu rồi? Chẳng lẽ thấy bánh bao nhà ta bày chỗ không dễ coi, cho nên liền tiện tay lấy đi? Đây đều là tài sản trong thôn."
Tiền bán bánh bao mỗi ngày của các nàng, một phần là muốn nộp lên cho thôn mà.
"Ta không có... không có." Chu Bảo Thành lắp bắp nói, "Chẳng phải chỉ có một cái bánh bao thôi sao, các ngươi làm gì mà kinh lên vậy."
"Không hỏi mà lấy là ăn trộm." Hứa Tri Tri lạnh lùng nói, "Sao? Đạo lý dễ hiểu như vậy, con nít ba tuổi cũng biết, chẳng lẽ Hà Tuyết Cầm lão sư chưa từng dạy ngươi?"
Đúng ha, mẹ của Chu Bảo Thành chính là lão sư đó.
Cái này... nếu để loại người này làm lão sư, vậy chẳng phải dạy hư học sinh à?
Thôn dân vốn vây xem xì xào bàn tán, vốn là đến xem náo nhiệt, kết quả nghe xong thì thấy liên quan đến bọn họ, lập tức không vui.
Chu Bảo Thành trộm đi một cái, chẳng phải là sẽ thiếu đi tiền bán một cái sao?
Phần chia đến tay của bọn họ chẳng phải sẽ càng ít hơn sao?
"Trộm?" Phương Viện Viện giật mình nói, "Chậc chậc, tuy không phải chị em ruột, nhưng cái này cũng nuốt trôi hả? Bánh bao máu thịt a."
Oa...
An Cầm lập tức nôn ọe.
Cái này cũng không trách Hứa Tri Tri và Phương Viện Viện, hoàn toàn là do An Cầm tự mình bổ não thôi.
Nàng từng đọc một quyển sách, trong đó có nói đến bánh bao nhân thịt người.
Có một bà làm bánh bao cho khách ăn, ai cũng thấy bánh bao này ăn ngon vô cùng.
Ai ngờ sau này lại điều tra ra, bánh bao ngon đó là dùng thịt người làm, nên hương vị mới ngon như vậy.
Tuy rằng, bánh bao nàng ăn là do người làm, nhưng An Cầm cảm thấy, bánh bao người làm cũng có thể ngon đến thế, nhất định là có vấn đề.
Vấn đề gì?
Bên trong có bỏ thêm thịt người à?
Nghĩ đến vậy, nàng tự làm mình buồn nôn.
Nhưng trong mắt mọi người lại là chuyện khác.
"Trời ơi," Hứa Tri Tri che miệng, "Cái này... nhìn bộ dạng này sao mà giống..."
"Đúng đó," một bà thím vỗ đùi bĩu môi nói, "Ta nói sao nhanh vậy đã kết hôn, thì ra là trong bụng đã có rồi."
Thảo nào, lại có thể khiến Lại Đản Tử là Chu Bảo Thành đi xúc phân, còn để Chu Bảo Thành hết ăn lại nằm mỗi ngày làm cho nàng một cái bánh bao.
Thì ra là trong bụng có cái bầu.
Chà chà!
Đây là con gái thành phố có học thức đó, thật đúng là không biết giữ mình à.
"Ta không có." An Cầm nôn một hồi, nước mắt ròng ròng nói, "Ta... chúng ta trong sạch, cái gì cũng không có, Hứa Tri Tri cô bớt nói bậy."
Nàng tuy muốn gả cho Chu Bảo Thành, nhưng cũng không thể để người ta làm hỏng thanh danh của nàng như vậy.
"A," Hứa Tri Tri thản nhiên nói, "Ngươi nói không có là không có hả?"
"Vậy bánh bao nhà ta, ngươi ăn đi." Nàng nói, "Ngươi cũng đừng nói là không có, có bao nhiêu thanh niên trí thức làm chứng đó, sáng nào ngươi cũng cầm cái bánh bao nói với bọn họ là do Chu Bảo Thành cho."
An Cầm nghẹn họng.
Cho nên, làm người phải khiêm tốn à, có cái gì ngon thì tranh thủ ăn nhanh đi, cứ khoe khoang là bị vả mặt.
"Ta cho cô tiền mua chẳng được sao?" Chu Bảo Thành không nhịn được nói.
"Mua?" Hứa Tri Tri cười lạnh, "Tiền của ngươi nhất định là phải trả, nhưng hành vi trộm cắp của ngươi nhất định phải bị trừng trị nghiêm khắc."
"Cô muốn thế nào?" An Cầm tức giận nói, "Tiền đều đưa cô rồi, làm người đừng có tham lam vậy."
"Tham lam?" Hứa Tri Tri liếc nhìn thằng ngốc nhìn cô ta, "Lần này hắn trộm bánh bao nhà ta, dùng tiền là coi như xong chuyện nhẹ nhàng như vậy, lần sau, ai biết hắn sẽ lại đi trộm cái gì?"
"Hơn nữa, lần này là nhà chúng ta may mắn bắt được, nếu cứ bắt không được thì sao?"
"Hắn có phải là cứ thế mà ăn trộm mãi?"
"Vậy Bàn Thạch thôn chúng ta sẽ thành cái gì?"
"Nhà ngươi, Chu Bảo Thành, biến thành cái kho hả? Hắn thích cái gì liền lấy cái đó hả? Bị phát hiện thì ném cho chút tiền rồi đuổi đi hả?"
Vậy thì sao được chứ!
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
"Hứa Tri Tri, cô bớt ở đó nói bậy." Hà Tuyết Cầm vừa chạy đến thì nghe thấy câu này.
Con nhỏ tiện nhân này, là muốn ép Bảo Thành nhà bà đến đường chết hay sao?
"Nói bậy?" Hứa Tri Tri cười lạnh, nhìn về phía Hà Tuyết Cầm, "Cha không dạy con là tội của cha, cô lại còn làm lão sư, kết quả dạy dỗ ra một đứa con trai ăn trộm."
Không sai, hôm nay cô sẽ cho Chu Bảo Thành mang cái tiếng ăn trộm này.
Nếu không, tên này đúng là không nhớ đánh mà chỉ nhớ ăn, biết đâu một ngày nào đó lại làm điều xấu.
Ừ thì, hắn sợ, mỗi ngày trộm một hai cái bánh bao.
Nhưng không thể vì hắn trộm ít mà không dạy dỗ hắn.
Ai mà biết có thể khiến lá gan của hắn lớn hơn hay không?
"Đều là người một nhà, cô nói lời này tổn thương dì Hà quá." Hà Tuyết Cầm đau khổ nói.
"Thì ra người một nhà thì có thể không cần người khác đồng ý mà đi lấy đồ của người ta," Hứa Tri Tri tủm tỉm nói, "Vậy thì thế này, dì Hà cô đưa sổ tiết kiệm của cô với chú cho chúng ta đi."
"Viên Viên tỷ vừa mới dọn đến, không có chút chăn bông nào, ngày sắp lạnh rồi, vừa hay là dì Hà mới may hai chiếc đệm chăn mới đó hả? Vậy đưa cho Viên Viên tỷ dùng đi."
"Cô!"
"Dì Hà sao lại tức giận thế?" Hứa Tri Tri bất đắc dĩ nói, "Dì xem này, con cũng đã tử tế hỏi dì một tiếng rồi đó, chứ có phải trực tiếp xông vào phòng dì mà lấy đâu."
"Thế mà là gọi lấy đó hả?" Cô nói.
Hà Tuyết Cầm tức giận đến muốn ngã quỵ.
Cuối cùng, mất gà còn mất nắm gạo, không những phải bồi lại tiền bánh bao mấy ngày, còn bị đại đội cho đi xúc phân tiếp.
An Cầm càng là cúi gằm mặt trước mặt thanh niên trí thức không dám ngẩng lên.
Luôn cảm thấy những người kia đang dùng ánh mắt kỳ lạ săm soi nàng, ngay cả những bà cô trong thôn cũng chỉ trỏ nàng, lập tức hận Hứa Tri Tri đến tận xương tủy.
Chu Bảo Thành, "..."
Hắn hiện tại chỉ cần ngửi thấy mùi phân heo là đã muốn nôn rồi, sao còn làm việc nổi chứ?
Nhưng mà, đội trưởng có cách.
Dùng khăn tay có thấm đầy tinh dầu bạc hà bịt mũi lại, như vậy sẽ không còn ngửi thấy mùi phân heo nữa.
Chờ vài hôm nữa thì cũng quen thôi.
"Không ngửi thấy còn không quen đâu." Lục Vinh Phát cười gằn nói.
Đối phó với loại người như Chu Bảo Thành này, hắn là giỏi nhất.
Chỉ là, trước kia Chu Bảo Thành tuy ăn chơi lêu lổng, nhưng không gây chuyện, không ai mách tội, hắn cũng chỉ ôm một thân tài năng mà không có chỗ thi triển.
Giờ thì tốt rồi, trộm đồ.
Vấn đề nghiêm trọng như vậy, nhất định phải xử lý nghiêm chỉnh.
An Cầm không phục.
Tiền đều trả rồi, không lý nào còn làm khó người ta.
Được, Hứa Tri Tri không cần tiền.
Vậy thì báo thẳng lên công an đi, bây giờ quốc gia đang trừng trị nghiêm những hành vi trộm cắp này, bắt hắn lại giáo huấn một phen cho tốt cũng được.
Dù sao, nàng cũng không phải kết hôn ngay.
Nàng còn thời gian.
An Cầm tức muốn điên rồi.
Tức giận trừng mắt Hứa Tri Tri, nhưng Hứa Tri Tri không hề sợ hãi, ngược lại còn cười mỉm nói, "Đừng trợn mắt như vậy, kẻo lòi con ngươi ra ngoài thành lác thì đến khi kết hôn sẽ xấu lắm."
"Hứa Tri Tri." An Cầm giận dữ hét lên.
Sau đó, vừa dùng sức, con ngươi trẹo cả ra ngoài khoé mắt không thu vào được.
Hứa Tri Tri che miệng.
Cái này... còn buồn cười hơn cả lác mắt à!
Khốn nỗi nàng ta lại không biết, vẫn cứ hùng hổ trừng mắt Hứa Tri Tri như vậy.
"Cô đừng nóng giận mà," Hứa Tri Tri nói, "Mau về soi gương mà luyện tập cho con ngươi đó ra ngoài đi."
Tốt bụng nhắc nhở nàng một chút.
"Đồ bỏ đi," An Cầm phẫn nộ nói, "Đừng tưởng rằng cô làm như vậy là lừa được ta, ta cho cô biết, An Cầm này không phải là đồ dễ lừa đâu."
"Ừ, cô là thanh niên trí thức, hiểu biết nhiều lắm." Hứa Tri Tri khẽ gật đầu, nói với mọi người, "Mọi người làm chứng cho tôi nha, chuyện này không liên quan gì đến tôi đâu."
"Đương nhiên rồi," bà thím trong thôn nói, "Là chính nó lòng dạ hẹp hòi."
"Tự mình trợn mắt làm con ngươi rớt ra thì liên quan gì đến cô?"
"Tri Tri cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm chứng cho cô."
An Cầm, "..."
Mấy người này để phối hợp với Hứa Tri Tri diễn kịch, cũng thật là hết mình.
Phương Viện Viện đối với chuyện này chỉ có hai chữ đánh giá: "Ngu xuẩn."
"Mau tranh thủ soi gương đi." Chu Bảo Thành nghiến răng.
An Cầm luống cuống, quay người khóc chạy vào phòng.
Rất nhanh, trong phòng vọng ra tiếng thét của An Cầm, cùng tiếng gương vỡ tan trên mặt đất.
Tê!
Đau lòng.
Đau lòng cho cái gương đã vỡ...
Tiền bán bánh bao mỗi ngày của các nàng, một phần là muốn nộp lên cho thôn mà.
"Ta không có... không có." Chu Bảo Thành lắp bắp nói, "Chẳng phải chỉ có một cái bánh bao thôi sao, các ngươi làm gì mà kinh lên vậy."
"Không hỏi mà lấy là ăn trộm." Hứa Tri Tri lạnh lùng nói, "Sao? Đạo lý dễ hiểu như vậy, con nít ba tuổi cũng biết, chẳng lẽ Hà Tuyết Cầm lão sư chưa từng dạy ngươi?"
Đúng ha, mẹ của Chu Bảo Thành chính là lão sư đó.
Cái này... nếu để loại người này làm lão sư, vậy chẳng phải dạy hư học sinh à?
Thôn dân vốn vây xem xì xào bàn tán, vốn là đến xem náo nhiệt, kết quả nghe xong thì thấy liên quan đến bọn họ, lập tức không vui.
Chu Bảo Thành trộm đi một cái, chẳng phải là sẽ thiếu đi tiền bán một cái sao?
Phần chia đến tay của bọn họ chẳng phải sẽ càng ít hơn sao?
"Trộm?" Phương Viện Viện giật mình nói, "Chậc chậc, tuy không phải chị em ruột, nhưng cái này cũng nuốt trôi hả? Bánh bao máu thịt a."
Oa...
An Cầm lập tức nôn ọe.
Cái này cũng không trách Hứa Tri Tri và Phương Viện Viện, hoàn toàn là do An Cầm tự mình bổ não thôi.
Nàng từng đọc một quyển sách, trong đó có nói đến bánh bao nhân thịt người.
Có một bà làm bánh bao cho khách ăn, ai cũng thấy bánh bao này ăn ngon vô cùng.
Ai ngờ sau này lại điều tra ra, bánh bao ngon đó là dùng thịt người làm, nên hương vị mới ngon như vậy.
Tuy rằng, bánh bao nàng ăn là do người làm, nhưng An Cầm cảm thấy, bánh bao người làm cũng có thể ngon đến thế, nhất định là có vấn đề.
Vấn đề gì?
Bên trong có bỏ thêm thịt người à?
Nghĩ đến vậy, nàng tự làm mình buồn nôn.
Nhưng trong mắt mọi người lại là chuyện khác.
"Trời ơi," Hứa Tri Tri che miệng, "Cái này... nhìn bộ dạng này sao mà giống..."
"Đúng đó," một bà thím vỗ đùi bĩu môi nói, "Ta nói sao nhanh vậy đã kết hôn, thì ra là trong bụng đã có rồi."
Thảo nào, lại có thể khiến Lại Đản Tử là Chu Bảo Thành đi xúc phân, còn để Chu Bảo Thành hết ăn lại nằm mỗi ngày làm cho nàng một cái bánh bao.
Thì ra là trong bụng có cái bầu.
Chà chà!
Đây là con gái thành phố có học thức đó, thật đúng là không biết giữ mình à.
"Ta không có." An Cầm nôn một hồi, nước mắt ròng ròng nói, "Ta... chúng ta trong sạch, cái gì cũng không có, Hứa Tri Tri cô bớt nói bậy."
Nàng tuy muốn gả cho Chu Bảo Thành, nhưng cũng không thể để người ta làm hỏng thanh danh của nàng như vậy.
"A," Hứa Tri Tri thản nhiên nói, "Ngươi nói không có là không có hả?"
"Vậy bánh bao nhà ta, ngươi ăn đi." Nàng nói, "Ngươi cũng đừng nói là không có, có bao nhiêu thanh niên trí thức làm chứng đó, sáng nào ngươi cũng cầm cái bánh bao nói với bọn họ là do Chu Bảo Thành cho."
An Cầm nghẹn họng.
Cho nên, làm người phải khiêm tốn à, có cái gì ngon thì tranh thủ ăn nhanh đi, cứ khoe khoang là bị vả mặt.
"Ta cho cô tiền mua chẳng được sao?" Chu Bảo Thành không nhịn được nói.
"Mua?" Hứa Tri Tri cười lạnh, "Tiền của ngươi nhất định là phải trả, nhưng hành vi trộm cắp của ngươi nhất định phải bị trừng trị nghiêm khắc."
"Cô muốn thế nào?" An Cầm tức giận nói, "Tiền đều đưa cô rồi, làm người đừng có tham lam vậy."
"Tham lam?" Hứa Tri Tri liếc nhìn thằng ngốc nhìn cô ta, "Lần này hắn trộm bánh bao nhà ta, dùng tiền là coi như xong chuyện nhẹ nhàng như vậy, lần sau, ai biết hắn sẽ lại đi trộm cái gì?"
"Hơn nữa, lần này là nhà chúng ta may mắn bắt được, nếu cứ bắt không được thì sao?"
"Hắn có phải là cứ thế mà ăn trộm mãi?"
"Vậy Bàn Thạch thôn chúng ta sẽ thành cái gì?"
"Nhà ngươi, Chu Bảo Thành, biến thành cái kho hả? Hắn thích cái gì liền lấy cái đó hả? Bị phát hiện thì ném cho chút tiền rồi đuổi đi hả?"
Vậy thì sao được chứ!
Mọi người hít một hơi khí lạnh.
"Hứa Tri Tri, cô bớt ở đó nói bậy." Hà Tuyết Cầm vừa chạy đến thì nghe thấy câu này.
Con nhỏ tiện nhân này, là muốn ép Bảo Thành nhà bà đến đường chết hay sao?
"Nói bậy?" Hứa Tri Tri cười lạnh, nhìn về phía Hà Tuyết Cầm, "Cha không dạy con là tội của cha, cô lại còn làm lão sư, kết quả dạy dỗ ra một đứa con trai ăn trộm."
Không sai, hôm nay cô sẽ cho Chu Bảo Thành mang cái tiếng ăn trộm này.
Nếu không, tên này đúng là không nhớ đánh mà chỉ nhớ ăn, biết đâu một ngày nào đó lại làm điều xấu.
Ừ thì, hắn sợ, mỗi ngày trộm một hai cái bánh bao.
Nhưng không thể vì hắn trộm ít mà không dạy dỗ hắn.
Ai mà biết có thể khiến lá gan của hắn lớn hơn hay không?
"Đều là người một nhà, cô nói lời này tổn thương dì Hà quá." Hà Tuyết Cầm đau khổ nói.
"Thì ra người một nhà thì có thể không cần người khác đồng ý mà đi lấy đồ của người ta," Hứa Tri Tri tủm tỉm nói, "Vậy thì thế này, dì Hà cô đưa sổ tiết kiệm của cô với chú cho chúng ta đi."
"Viên Viên tỷ vừa mới dọn đến, không có chút chăn bông nào, ngày sắp lạnh rồi, vừa hay là dì Hà mới may hai chiếc đệm chăn mới đó hả? Vậy đưa cho Viên Viên tỷ dùng đi."
"Cô!"
"Dì Hà sao lại tức giận thế?" Hứa Tri Tri bất đắc dĩ nói, "Dì xem này, con cũng đã tử tế hỏi dì một tiếng rồi đó, chứ có phải trực tiếp xông vào phòng dì mà lấy đâu."
"Thế mà là gọi lấy đó hả?" Cô nói.
Hà Tuyết Cầm tức giận đến muốn ngã quỵ.
Cuối cùng, mất gà còn mất nắm gạo, không những phải bồi lại tiền bánh bao mấy ngày, còn bị đại đội cho đi xúc phân tiếp.
An Cầm càng là cúi gằm mặt trước mặt thanh niên trí thức không dám ngẩng lên.
Luôn cảm thấy những người kia đang dùng ánh mắt kỳ lạ săm soi nàng, ngay cả những bà cô trong thôn cũng chỉ trỏ nàng, lập tức hận Hứa Tri Tri đến tận xương tủy.
Chu Bảo Thành, "..."
Hắn hiện tại chỉ cần ngửi thấy mùi phân heo là đã muốn nôn rồi, sao còn làm việc nổi chứ?
Nhưng mà, đội trưởng có cách.
Dùng khăn tay có thấm đầy tinh dầu bạc hà bịt mũi lại, như vậy sẽ không còn ngửi thấy mùi phân heo nữa.
Chờ vài hôm nữa thì cũng quen thôi.
"Không ngửi thấy còn không quen đâu." Lục Vinh Phát cười gằn nói.
Đối phó với loại người như Chu Bảo Thành này, hắn là giỏi nhất.
Chỉ là, trước kia Chu Bảo Thành tuy ăn chơi lêu lổng, nhưng không gây chuyện, không ai mách tội, hắn cũng chỉ ôm một thân tài năng mà không có chỗ thi triển.
Giờ thì tốt rồi, trộm đồ.
Vấn đề nghiêm trọng như vậy, nhất định phải xử lý nghiêm chỉnh.
An Cầm không phục.
Tiền đều trả rồi, không lý nào còn làm khó người ta.
Được, Hứa Tri Tri không cần tiền.
Vậy thì báo thẳng lên công an đi, bây giờ quốc gia đang trừng trị nghiêm những hành vi trộm cắp này, bắt hắn lại giáo huấn một phen cho tốt cũng được.
Dù sao, nàng cũng không phải kết hôn ngay.
Nàng còn thời gian.
An Cầm tức muốn điên rồi.
Tức giận trừng mắt Hứa Tri Tri, nhưng Hứa Tri Tri không hề sợ hãi, ngược lại còn cười mỉm nói, "Đừng trợn mắt như vậy, kẻo lòi con ngươi ra ngoài thành lác thì đến khi kết hôn sẽ xấu lắm."
"Hứa Tri Tri." An Cầm giận dữ hét lên.
Sau đó, vừa dùng sức, con ngươi trẹo cả ra ngoài khoé mắt không thu vào được.
Hứa Tri Tri che miệng.
Cái này... còn buồn cười hơn cả lác mắt à!
Khốn nỗi nàng ta lại không biết, vẫn cứ hùng hổ trừng mắt Hứa Tri Tri như vậy.
"Cô đừng nóng giận mà," Hứa Tri Tri nói, "Mau về soi gương mà luyện tập cho con ngươi đó ra ngoài đi."
Tốt bụng nhắc nhở nàng một chút.
"Đồ bỏ đi," An Cầm phẫn nộ nói, "Đừng tưởng rằng cô làm như vậy là lừa được ta, ta cho cô biết, An Cầm này không phải là đồ dễ lừa đâu."
"Ừ, cô là thanh niên trí thức, hiểu biết nhiều lắm." Hứa Tri Tri khẽ gật đầu, nói với mọi người, "Mọi người làm chứng cho tôi nha, chuyện này không liên quan gì đến tôi đâu."
"Đương nhiên rồi," bà thím trong thôn nói, "Là chính nó lòng dạ hẹp hòi."
"Tự mình trợn mắt làm con ngươi rớt ra thì liên quan gì đến cô?"
"Tri Tri cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ làm chứng cho cô."
An Cầm, "..."
Mấy người này để phối hợp với Hứa Tri Tri diễn kịch, cũng thật là hết mình.
Phương Viện Viện đối với chuyện này chỉ có hai chữ đánh giá: "Ngu xuẩn."
"Mau tranh thủ soi gương đi." Chu Bảo Thành nghiến răng.
An Cầm luống cuống, quay người khóc chạy vào phòng.
Rất nhanh, trong phòng vọng ra tiếng thét của An Cầm, cùng tiếng gương vỡ tan trên mặt đất.
Tê!
Đau lòng.
Đau lòng cho cái gương đã vỡ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận