Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ

Bảy Số Không Tiểu Phúc Vợ - Chương 08: Hành tẩu hormone (length: 7687)

Trong sách, Lục Cảnh Sơn được giới thiệu thế này --- một cỗ hormone di động.
Cao ít nhất 1m85 trở lên, vai rộng eo thon chân dài, ngũ quan tuấn tú xinh đẹp, đẹp không góc chết 360 độ, làn da màu lúa mì khỏe khoắn, dù đi đến đâu cũng đều là tâm điểm chú ý của mọi người.
Nhưng!
Hứa Tri Tri không thể ngờ rằng, người thật lại đẹp trai đến vậy!
Góc độ nào cũng đều chạm đúng điểm mà nàng thích.
Kiếp trước theo đuổi mấy cậu trai tân nổi tiếng cũng chẳng thấm vào đâu.
Hứa Tri Tri muốn nổi cả da gà.
Tại sao?
Đã đẹp trai lại còn có giọng nói êm tai như thế!
Đây là muốn làm tai nàng mang thai luôn sao?
Mắt Hứa Tri Tri sáng lấp lánh.
"Ta, Lục Cảnh Sơn, cưới vợ, không cần người khác đến thay thế." Giọng nói trầm thấp từ tính, tựa như tiếng đàn Cello du dương.
Người xem náo nhiệt tự giác nhường ra một lối đi.
Chỉ thấy người đàn ông sải bước chân dài về phía nàng, đến khi còn cách nàng khoảng hai bước thì dừng lại.
"Xin lỗi, ta đến trễ." Mặc dù đến giờ hắn vẫn không biết gia đình mình từ khi nào lại tự ý định ra một cuộc hôn sự như vậy cho hắn.
Nhưng, nếu đối phương là cô gái mà sáng nay hắn vừa cứu, thì cũng hợp ý hắn.
Chỉ là, nhìn dáng vẻ của nàng, có vẻ như không nhớ người đã cứu mình là hắn.
"Không có." Hứa Tri Tri mỉm cười với hắn, "Người không biết thì không có tội."
Lục Cảnh Sơn thoáng bối rối, vì sao Hứa Tri Tri lại biết hắn không rõ tình hình, nhưng rất nhanh sự nghi ngờ này bị hắn gạt đi.
Bởi vì nụ cười trong sáng của Hứa Tri Tri đã làm tim hắn đập nhanh hơn!
"Cảnh Sơn đến thật đúng lúc." Lục Vinh Phát thở phào nhẹ nhõm.
Hắn là đội trưởng đội sản xuất thôn Bàn Thạch, mấy năm nay Chu Bảo Thành đã làm những gì trong thôn, chẳng lẽ hắn lại không biết sao?
Lời Hứa Tri Tri nói rất đúng.
Hắn cũng cảm thấy Chu Bảo Thành không xứng thay Lục Cảnh Sơn đến đón dâu.
"Nhanh lên, hôm nay là ngày vui của con." Lục Vinh Phát vừa cười vừa nói, "Con cố tình về gấp đó à."
Lục Cảnh Sơn cười cười.
Trong chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó, nhưng bây giờ không phải là lúc để nói chuyện này.
"Tri Tri à," Lục Vinh Phát cười tươi nói, "Cảnh Sơn đã tới rồi, vậy hôn sự có thể tiếp tục chứ?"
"Đương nhiên..."
"Không, ta không đồng ý." Hứa Tri Tri còn chưa dứt lời, giọng nói the thé của Hứa Quyên Quyên đã ngắt lời nàng, "Anh Cảnh Sơn, anh không thể cưới Hứa Tri Tri."
Đây lại là muốn làm ầm ĩ chuyện gì đây?
Mặt Lục Vinh Phát không vui liếc Hứa Trường Hải.
Người này, một chút quyết đoán cũng không có, khó trách ở cái ghế đội trưởng hai đội sản xuất làm lâu như vậy, mà một chút thành tích cũng chẳng có.
Hơn nữa, con gái lớn của nhà họ Hứa này cũng quá không biết xấu hổ rồi.
"Cô là ai?" Lục Cảnh Sơn lạnh lùng và ghét bỏ liếc Hứa Quyên Quyên một cái, "Ta không nhớ mình có cô em gái già như thế."
Phụt. . .
Hứa Tri Tri không nhịn được bật cười.
"Xin lỗi, tôi. . . Không cố ý." Nàng vừa cười vừa xin lỗi Lục Cảnh Sơn đang mặt mày đen lại.
Không ngờ rằng, hắn lại là Lục Cảnh Sơn miệng lưỡi độc địa như vậy.
. . . Quá đáng yêu đi!
Gọi nhau thân mật như vậy, nàng còn tưởng Lục Cảnh Sơn và Hứa Quyên Quyên có quan hệ gì, nếu thế thì nàng phải suy nghĩ lại xem có nên tiếp tục kết hôn không.
Già!
Mặt Hứa Quyên Quyên có thể mở cả tiệm thuốc nhuộm.
Sao cô ta lại già chứ!
Rõ ràng trông cô ta cũng tầm tuổi Lục Cảnh Sơn mà!
"Anh Cảnh Sơn, anh quên rồi sao?" Hứa Quyên Quyên có chút ủy khuất nói, "Em là bạn học cùng lớp với anh mà, em ngồi ở tổ 1 bàn thứ hai, còn anh ngồi ở tổ 3 bàn thứ tư đó."
Lục Cảnh Sơn, chính là mối tình đầu của cô ta!
Đời này, cô ta sẽ không bao giờ quên mối tình đầu.
Chỉ tiếc, sau này Lục Cảnh Sơn nhập ngũ, trường học của họ cũng phải đóng cửa vì có hoạt động phong trào, hai người từ đó không gặp lại nữa.
Về sau, thôn có một nhóm thanh niên trí thức đến, Hoàng Thụy Sinh đẹp trai lại hài hước vui tính, lập tức đã làm Hứa Quyên Quyên mê muội.
Lúc cùng Hoàng Thụy Sinh lăn giường, cô ta sớm đã vứt cái gì gọi là mối tình đầu ra sau đầu rồi.
Nhưng không ngờ, mấy năm không gặp, hắn lại càng tuấn tú mê người.
"Không nhớ rõ, xin cô chú ý lời nói, gọi tôi là đồng chí Lục." Lục Cảnh Sơn lạnh lùng nói, quay người lại nói với Hứa Tri Tri, "Xin lỗi, vì vội quá nên không có xe đến đón em."
Nhưng giọng nói của hắn không còn lạnh lùng như trước.
"Tôi hiểu." Hứa Tri Tri khẽ gật đầu.
Trong tình huống không biết gì, Lục Cảnh Sơn có thể trước mặt nhiều người nói lời xin lỗi với nàng, tấm lòng đó đã là quá đủ rồi.
Hứa Quyên Quyên tức đến sắp chết.
Vậy hai người kia anh anh em em, là hoàn toàn coi cô ta như không khí sao?
"Chị không thể gả cho anh ấy." Hứa Quyên Quyên xông tới túm lấy Hứa Tri Tri, "Nghe chưa, tôi nói, không cho phép chị gả cho anh ấy."
"Hứa Quyên Quyên chị bị bệnh hả?" Hứa Tri Tri giật tay ra khỏi tay cô ta, "Có bệnh thì đi chữa."
"Chị chưa đủ 18 tuổi, chị không thể kết hôn." Hứa Quyên Quyên bị hất ra suýt ngã nhào, nhưng vẫn không chịu từ bỏ nói.
Cô ta biết Hứa Tri Tri muốn gả cho Lục Cảnh Sơn, cô ta cũng cho rằng mình có thể chấp nhận được.
Nhưng mà, hiện thực là, khi nhìn thấy Lục Cảnh Sơn, tất cả tế bào trên người cô ta đều đang gào thét.
Không thể để con nhỏ tiện nhân Hứa Tri Tri này gả cho Lục Cảnh Sơn.
"Sinh nhật của em là khi nào?" Lục Cảnh Sơn hỏi.
"Thêm nửa năm nữa thì tròn mười tám tuổi." Hứa Tri Tri đáp.
"Vậy cũng không sao," Lục Cảnh Sơn thản nhiên nói, "Hôm nay cứ tổ chức tiệc rượu trước, chờ mấy tháng nữa đến sinh nhật em thì lại đi đăng ký kết hôn."
Đơn giản mà hoàn hảo.
"Được." Hứa Tri Tri gật đầu cười.
Hứa Quyên Quyên, ". . . Mẹ, mẹ nói gì đi chứ."
Nói cái gì?
Vương Tú Linh bây giờ hận không thể Hứa Tri Tri nhanh chết đi.
Đồ vật không có lương tâm, 150 đồng tiền cứ thế mà mất trắng.
Lòng bà ta như đang rỉ máu.
Cũng hết cách, có Hứa Trường Hải đang ở đằng trước nhìn chằm chằm, vừa rồi ông ấy đã cảnh cáo bà ta rồi.
Chỉ có thể trừng mắt nhìn con nhỏ tiện nhân Hứa Tri Tri này cười ngọt ngào đi theo Lục Cảnh Sơn.
Con nhỏ tiện nhân này!
Cũng dám!
Chẳng phải nói Lục Cảnh Sơn hoàn toàn không biết gì về chuyện hôn sự này sao? Đến lúc đó cứ để Hứa Tri Tri ôm con gà trống về nhà chồng sao?
Rốt cuộc nhà họ Lục làm ăn kiểu gì vậy!
"Mẹ." Hứa Quyên Quyên dậm chân, thấy Vương Tú Linh không động đậy, lòng ác, lao về phía Lục Cảnh Sơn, "Anh Cảnh Sơn, anh không thể cưới nó."
"Nếu anh muốn cưới thì cưới em được không?"
"Em cũng là con gái nhà họ Hứa, em không sợ danh tiếng của anh." Hứa Quyên Quyên nói như là thâm tình hết mực.
Nhưng người xem náo nhiệt lại không nghĩ vậy.
Con nhỏ Hứa Quyên Quyên này, chẳng phải đã gả cho thanh niên trí thức Hoàng Thụy Sinh rồi sao?
Đám người, ". . ."
Có chút đồng cảm nhìn Hoàng Thụy Sinh đang đứng mặt mày đen lại ở đó.
Chậc chậc. . . Trước mặt nhiều người như vậy mà lại bị cắm sừng sao?
Chỉ có thể nói Hứa Quyên Quyên đủ trơ tráo, còn Hoàng Thụy Sinh thì đủ uất ức!
"Hứa Quyên Quyên," Hứa Tri Tri cố tình nói lớn tiếng, "Chẳng phải chị đã gả cho Hoàng Thụy Sinh rồi sao? Sao còn có thể tái giá được!"
"Tôi với hắn còn chưa có đăng ký kết hôn." Hứa Quyên Quyên vội vàng giải thích, "Tôi. . . Chúng tôi không phải. . . Á. . ."
"Không phải cái gì?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận