Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo (Bản dịch thứ 2)

Chương 932: Ý chỉ của tiên môn (2)

Thần thông mất hiệu lực, kiếm quang chém xuống, chặt đứt bàn tay của hắn.

Hư Nguyên Thánh Tử có chút thất thần, hiển nhiên không ngờ thần thông của mình lại có thể mất hiệu lực.

Nhưng trước tình thế sống chết, hắn phản ứng nhanh chóng, vội vàng lui lại, lo lắng dùng sức thổi tiếng sáo.

Theo tiếng sáo thứ hai bay ra, thân thể Lý Hạo cũng giết đến trong nháy mắt.

Nhưng ngay khi kiếm quang của hắn sắp chém trúng người Hư Nguyên Thánh Tử thì phía sau hư không của hắn, đột nhiên nứt ra một khe hở màu vàng kim rực rỡ.

Tựa như cảm nhận được hơi thở trong khe hở đó, Hư Nguyên Thánh Tử mừng rỡ, trong lòng lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Khe hở này gần trong gang tấc, hắn nhanh chóng chui đầu vào.

"Tiểu tử, đợi ta thành thánh, nhất định sẽ giết ngươi!"

Khe hở kim quang đang khép lại, mà trong khe hở đang khép lại đó, đôi mắt của Hư Nguyên Thánh Tử bộc phát sát ý, nhìn chằm chằm Lý Hạo.

Ánh mắt Lý Hạo lạnh lùng.

"Vậy thì đừng đi!"

Hắn đột nhiên ngưng tụ kiếm quang, toàn lực vung kiếm chém ra.

Sắc mặt Hư Nguyên Thánh Tử hơi biến, vội vàng chạy trốn vào sâu trong khe hở kim quang.

Mà kiếm khí của Lý Hạo cũng giết vào trong khe hở kim quang, trong nháy mắt, ma sát ra một lực lượng lôi hỏa khủng bố, tựa như hai thế giới đang va chạm!

"Sư thúc, cứu ta!"

Nhìn thấy kiếm khí sắp đuổi kịp mình, Hư Nguyên Thánh Tử vội vàng kêu to.

Đột nhiên, một tiếng hừ lạnh từ hư không bên trong khe hở đó truyền ra.

Tiếng hừ lạnh này như âm thanh búa tạ, hung hăng chấn động trên người Lý Hạo, làm cho luồng kiếm khí kia vỡ tan.

"Truy đuổi đến tiên đạo giết người, quả thực quá mức cuồng vọng!"

Một giọng nói lạnh lùng truyền đến, ngay sau đó, Lý Hạo cảm thấy một uy thế mênh mông đột nhiên tràn ra từ trong đó.

Ầm!

Giống như một cơn cuồng phong quét ra từ tay áo nhưng lại ẩn chứa một lực lượng vượt ngoài sức tưởng tượng.

Đồng tử Lý Hạo co lại, vội vàng vận chuyển lực lượng thiên địa để chống đỡ nhưng lực lượng thiên địa mênh mông lại bị xuyên thủng dễ dàng, Lý Hạo cảm nhận được một hơi thở quen thuộc từ trong đó, đó chính là thánh lực!

Ầm một tiếng, cơ thể hắn bị chấn ra một cái lỗ, sau đó đột nhiên bị xé rách nổ tung.

Mà cùng lúc đó, khe hở kim quang cũng từ từ thu lại.

Ý chí lạnh lùng bên trong đó cũng biến mất theo đó.

Sau khi không trung khôi phục như thường, đột nhiên, những giọt máu bắn tung tóe xung quanh nhanh chóng tụ lại, ngưng tụ thành hình dáng Lý Hạo giữa không trung.

Trên mặt Lý Hạo có một tia kinh hãi, dường như đối phương chỉ tùy tiện ra tay, vậy mà lại dễ dàng xé rách hắn, ngay cả lực lượng thiên địa mà hắn nắm giữ cũng không thể ngăn cản.

Rõ ràng, đó là sự tồn tại vượt qua Văn Đạo cảnh.

Chỉ không biết, là Bán Thánh hay Thánh Nhân cảnh.

Lý Hạo nhìn chằm chằm vào vị trí khe hở biến mất, sắc mặt biến đổi, để cho một kẻ địch mạnh như vậy thoát thân, tương lai chắc chắn sẽ có phiền phức, nhất định phải nghĩ cách giải quyết càng sớm càng tốt.

Nhưng mà, dường như đối phương đã lui về Tiên môn?

Bên kia chính là thế giới của các Thánh nhân sao...

Ánh mắt Lý Hạo lóe lên, đột nhiên cảm thấy có chút lạnh lẽo, cúi đầu nhìn xuống, toàn thân trần trụi.

Ai nói đứng trong ánh sáng mới được coi là anh hùng.

Đứng ở đây mà không mặc gì cũng được coi như là anh hùng đi.

Lúc này thân thể hắn vừa ngưng tụ, toàn thân đều trần trụi, Lý Hạo không khỏi liếc về phía Lý Mục Hưu và những người khác không xa, thấy một số phi tần và công chúa bị bắt làm con tin ở đó đang ngẩng đầu nhìn hắn.

Lý Hạo đỏ mặt, nhanh chóng lấy quần áo của những cấm vệ quân đã bị giết, mặc vào người, đơn giản che đậy.

Sau đó, Lý Hạo quay trở lại trước mặt mọi người, đồng thời cũng giải trừ thần thông Thiên Cấm Địa Tuyệt, từ từ lui ra khỏi trạng thái hóa tiên cực hạn.

"Hài tử!"

Vũ hoàng nhìn thấy Lý Hạo toàn thân đều là vết thương, vẻ mặt vừa đau lòng vừa kích động. Lý Hạo nở một nụ cười yên tâm với hắn.

Lý Mục Hưu và Hạ Linh Lung cũng dẫn theo những người khác chạy đến, tụ tập lại.

"Hạo Nhi."

"Đa tạ Hạo Thiên tướng quân, chúng ta mới có thể sống sót."

"Đa tạ Hạo Thiên tướng quân cứu mạng!"

Mọi người đều rất kích động, không ngờ hôm nay còn có thể sống sót, đồng thời, cũng cảm thấy chấn động và phấn khích trước thực lực của Lý Hạo.

Chỉ bằng một mình hắn đã cứu được Đại Vũ, công huân của hắn đã không còn có thể bù đắp bằng việc phong tước.

Bất kỳ quân công nào hiện có, đều không thể sánh bằng.

Ngay cả những thần tướng theo tiên đế xuất chinh, cũng không thể sánh bằng.

Nhưng mà, bọn họ cũng nhìn ra, đối với Lý Hạo hiện tại, hắn đã không còn coi trọng những hư danh này nữa.

Trong đám người, Lý Thiên Cương chậm rãi đi đến trước mặt Lý Hạo theo đám đông, vẻ mặt phức tạp.

Cho đến tận ngày hôm nay, những lời thúc giục của hắn đối với thiếu niên trước mắt, những vấn đề về tâm tính mà hắn yêu cầu, dường như đều không đáng kể.
Bạn cần đăng nhập để bình luận