Từ Hài Nhi Bắt Đầu Nhập Đạo (Bản dịch thứ 2)

Chương 1085: Văn Tổ thánh địa, cực cảnh thứ tám (4)

"Vậy hôm nay chúng ta sẽ vẽ một con địa quỷ long tộc." Chiên Đàn nói.

Nàng giơ tay, không gian thiên địa mở ra, lấy ra một con quái long hấp hối từ bên trong.

Con long yêu này trông dữ tợn, như thể bị dị dạng, lớp vảy dày đặc, có không ít nghịch lân, móng vuốt như đại bàng nhưng phần đuôi lại có gai nhọn như nhím.

"Cứ vẽ con thú này, xem ai có thể vẽ ra được uy thế của nó, thế nào?"

Chiên Đàn hỏi.

Lý Hạo gật đầu, vẽ uy thế rất đơn giản, đó chỉ là thế của Họa Đạo thất đoạn, ý họa thì khó hơn nhưng sau khi quan sát kỹ, hắn đã nhìn ra nguồn gốc và tu vi của con long yêu này.

Không nói nhiều, Lý Hạo đi đến trước giá vẽ mà Chiên Đàn chuẩn bị cho hắn, sắc mặt của cả hai đều trở nên tập trung, bắt đầu vẽ.

Nguyệt Ảnh đứng bên cạnh, tò mò ngó nghiêng.

Trong viện rất yên tĩnh, ánh sáng chiếu vào bóng cây, trên mặt đất loang lổ thành những mảnh vàng vụn.

Thời gian trôi qua lặng lẽ, chỉ thỉnh thoảng nghe thấy tiếng mài mực.

Một canh giờ sau, cả hai lần lượt dừng bút, Lý Hạo đặt bút xuống, nhìn con long yêu trong tranh, mặc dù vẫn hấp hối nằm đó, không có uy thế gì nhưng đôi long nhãn (mắt rồng) ẩn hiện dữ tợn, khí thế ẩn giấu, như thể bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ một đòn liều mạng.

Nhìn thoáng qua là thấy con rồng bệnh nhưng nhìn kỹ lại khiến người ta kinh hãi.

Còn bên kia, bức tranh của Chiên Đàn cũng đã hoàn thành, con long yêu trong tranh ngoài tư thế giống với con long yêu trước mặt nhưng khí thế lại oai phong lẫm liệt, bất cứ lúc nào cũng có thể gào thét lao ra từ trong tranh.

Chiên Đàn vẽ rất tỉ mỉ, cũng rất hài lòng, sau khi thu bút, nàng hơi vươn vai, đường cong kiêu sa hiện ra, mùi hương cơ thể thoang thoảng cũng theo đó mà tỏa ra.

Nàng đứng dậy, nhìn bức tranh của mình, khóe miệng hơi cong lên, sau đó đi đến trước giá vẽ của Lý Hạo, thấy Lý Hạo cũng đã hoàn thành.

Nàng liếc mắt nhìn, có chút kinh ngạc, con long yêu trong tranh như được mô phỏng, giống như thật nhưng trình độ này trong Họa Đạo chỉ là cơ bản.

Với trình độ vẽ của Lý Hạo thì không nên như vậy, nàng lại cẩn thận nhìn thêm hai lần nhưng đột nhiên cảm thấy một luồng khí sắc bén, như thể trong đầu có một luồng sát khí long ngâm, sắc mặt nàng hơi thay đổi, vô thức lùi lại nửa bước.

Con long yêu thực sự trước mắt chỉ là Đạo Pháp cảnh, nàng tùy tiện bắt lấy, không gây ra bất kỳ mối đe dọa nào đối với nàng nhưng lúc này con long yêu trong bức tranh của Lý Hạo lại khiến nàng cảm nhận được một luồng hàn ý, thậm chí còn khiến nàng lùi lại nửa bước.

Chiên Đàn hoàn hồn lại, có chút kinh ngạc, lại cẩn thận nhìn kỹ, càng nhìn càng phát hiện bức tranh của Lý Hạo mênh mông sâu thẳm, không phải là nét bút đơn giản, mà là thế của toàn bộ bức tranh!

Cái thế này ẩn trong cơ thể long yêu, ẩn trong ý, ý ẩn trong đạo.

Chiên Đàn càng nhìn càng kinh ngạc, lập tức nhận ra trình độ vẽ của Lý Hạo mạnh hơn mình rất nhiều, bức tranh ở đế điện trước đó dường như là tùy ý vẽ, chưa thể hiện được trình độ Họa Đạo thực sự của Lý Hạo.

Đây chính là cảnh giới chân chính của việc vẽ tranh nhập đạo sao?

Chiên Đàn không khỏi có cảm giác khuất phục, thở dài một tiếng, nói với Lý Hạo: "Bức tranh của Thanh Phong công tử, ta luyện thêm mười năm nữa, cũng tự thấy không bằng."

Lý Hạo hỏi: "Ngươi luyện vẽ bao lâu rồi?"

"Ba trăm năm rồi."

Khuôn mặt của Chiên Đàn đột nhiên hơi ửng hồng, nói xong liền thu con long yêu lại, tiện tay xua tan mùi tanh trong viện, hỏi Lý Hạo: "Mới đến, đường xa vất vả, ngươi muốn ăn gì không?"

"Ngươi có gì, con long yêu vừa nãy trông có vẻ ngon, hay là làm một đĩa chân rồng nướng?" Lý Hạo hỏi.

Lúc này Chiên Đàn mới nhớ ra trước đó Lý Hạo nói mình còn thích nấu ăn, không khỏi bật cười, đáp: "Được thôi, vậy ta phải nếm thử tay nghề của ngươi, thay Bạch Tổ kiểm tra một chút."

Lý Hạo cười lớn, đợi đối phương lấy con long yêu vừa nãy ra, chặt chân rồng, Lý Hạo liền đi cạo vảy nấu nướng.

Không lâu sau, mùi thơm lan tỏa trên đỉnh núi.

Ở sân trước, mấy đệ tử đang tụng kinh bỗng phát hiện ra điều gì đó, hít mạnh một hơi.

"Mùi gì vậy?"

"Thơm quá, mở tiệc sao?"

Mấy người lần theo mùi thơm, phát hiện ra là từ trong viện của sư tôn, lập tức không dám quấy rầy nữa.

Trong viện, Lý Hạo cắt thịt rồng, cùng Chiên Đàn thưởng thức.

Sự an nhàn như vậy khiến Lý Hạo không khỏi nhớ đến khoảng thời gian ở tiểu viện Thiên Môn quan.

"Ừm.."

Chiên Đàn vốn không có hứng thú gì với thịt rồng có mùi tanh nồng này nhưng hiện tại qua tay Lý Hạo chế biến, lại tỏa ra mùi thơm nức mũi, nàng nhẹ nhàng cắn một miếng, lông mày không khỏi khẽ nhếch lên, nói: "Tay nghề của ngươi, hình như còn hơn cả Bạch Tổ."

"Ngươi đã từng ăn đồ hắn làm?"

"Ừm, cũng là hương vị tuyệt đỉnh, khiến ta lưu luyến quên về, đáng tiếc là tên này thích trêu chọc người khác, biết ta thèm ăn thì lại không làm cho ta nữa, hừ!"

Chiên Đàn nói đến đây, tức giận khẽ hừ một tiếng.

Lý Hạo thấy nàng vừa uy nghiêm vừa kiêu sa, không khỏi nhìn thêm hai lần.

Chiên Đàn cũng nhận ra mình đã lỡ bộc lộ bản tính, vừa ăn vừa hỏi: "Ngươi chưa đến ba mươi tuổi, cái gì cũng biết, là tu luyện như thế nào vậy?"

Lý Hạo cười cười, ngươi có hệ thống hack, ngươi cũng sẽ biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận