Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 943: ngoài ý muốn tái hiện!

Chương 943: Biến cố bất ngờ lại xuất hiện!
Người dẫn đầu Tiên Phó áo bào tím kinh ngạc nhìn về hướng con cự thú vừa hóa thành bụi bặm.
Theo thời gian trôi qua, sự chấn kinh dần dần tan biến.
Thay vào đó là một nỗi phẫn nộ không cách nào ngăn chặn, thiêu đốt trong lồng ngực Tiên Phó áo bào tím.
Mặt mũi của hắn vặn vẹo vì nộ khí, gân xanh trên trán nổi lên, giật giật.
Hai tay không kiểm soát được mà run rẩy, các đốt ngón tay cũng trắng bệch vì dùng sức quá độ.
“Lũ sâu kiến hạ giới ti tiện, các ngươi dám… dám giết linh thú của ta!” Tiên Phó áo bào tím gào thét, thanh âm trở nên khàn giọng vì quá mức phẫn nộ, “Ta thề, ta nhất định phải làm cho các ngươi sống không bằng chết, muốn sống không được muốn chết không xong!” Hắn gằn ra từng chữ.
Mỗi một chữ đều chứa đựng sự điên cuồng và hận ý vô tận.
Đồng thời, trong mắt của hắn còn lóe lên hung quang kinh người.
Tựa hồ như muốn lột da đám quân Tiên Tần trước mắt vậy.
Nhưng mà, khi Tiên Phó áo bào tím đưa mắt nhìn về phía chiến trường.
Cảnh tượng đập vào mắt lại khiến tim hắn trầm xuống.
Chỉ thấy các đại quân Tiên Tần giống như thủy triều xông về phía hắn, người nào người nấy anh tư bừng bừng, sĩ khí tăng vọt.
Bộ pháp chỉnh tề của bọn họ như sấm sét vang rền, chấn động đến đại địa cũng phải run rẩy theo.
Sắc mặt Tiên Phó áo bào tím càng thêm âm trầm.
Hắn biết, với tình thế hiện tại, đã không thể nào tùy tiện xuất thủ như trước được nữa.
Dù sao thì thực lực của đám sâu kiến này, thực sự có chút vượt qua tưởng tượng của hắn.
Có lẽ, hắn nên dùng đến trạng thái khi đối mặt với địch nhân thực sự.
Nghĩ vậy, người dẫn đầu Tiên Phó chậm rãi nhắm mắt lại, hít sâu vài hơi, cố gắng bình ổn cảm xúc cuộn trào trong nội tâm.
Khi Tiên Phó áo bào tím mở mắt lần nữa.
Ánh mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Đôi mắt kia phảng phất như bị rút cạn mọi tình cảm, chỉ còn lại sự tĩnh mịch và hung ác nham hiểm đến tột cùng.
Hắn như rắn độc quét mắt nhìn các Tiên Phó khác sau lưng, ánh mắt vô cùng băng lãnh.
“Lui!” Tiên Phó áo bào tím ra lệnh, ngữ khí không cho phép nghi ngờ.
Các Tiên Phó khác nghe được mệnh lệnh này, trên mặt nhao nhao lộ vẻ không cam lòng.
Bị một đám sâu kiến hạ giới áp chế, làm sao có thể khiến bọn hắn cam tâm tình nguyện?
Nhưng mà, đối mặt với uy nghiêm không cho phép nghi ngờ của người dẫn đầu.
Bọn hắn cuối cùng vẫn lựa chọn phục tùng.
Từng người ủ rũ, giống như chó nhà có tang, hậm hực lui về phía sau, kéo dài khoảng cách với quân Tiên Tần.
Ở xa xa, Tần Liệt lặng lẽ nhìn chăm chú tất cả những điều này, trên mặt không có một tia biểu cảm nào.
Hắn biết, bọn hắn giờ phút này đang chiếm ưu thế tuyệt đối.
Nhưng Tần Liệt cũng không vì vậy mà tùy tiện hạ lệnh tiến công.
Mặc dù tình thế trước mắt rất tốt, nhưng át chủ bài của địch nhân vẫn chưa lộ ra hoàn toàn.
Tùy tiện xuất kích, rất có thể sẽ trúng phải quỷ kế của đối phương.
Cho nên, Tần Liệt lựa chọn phương thức ổn thỏa nhất để xử lý.
Chỉ cần chờ đợi khoảnh khắc địch nhân lộ ra sơ hở!
Bọn hắn liền có thể giành thắng lợi trong trận chiến đấu thảm liệt này.
Cùng lúc đó.
Người dẫn đầu Tiên Phó áo bào tím đối diện cũng trầm mặc đứng tại chỗ.
Gió nhẹ thổi qua, tay áo hắn nhẹ nhàng phiêu động, phát ra tiếng vang nhỏ vụn.
Thật lâu sau, hắn mới chậm rãi ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn thẳng vào Tần Liệt.
Khoảnh khắc này, tất cả mọi người đều cảm nhận được một luồng khí tức làm người ta rùng mình.
Chỉ thấy trong đôi mắt Tiên Phó áo bào tím, lộ ra một vẻ điên cuồng không giống người, phảng phất đến từ vực sâu Địa Ngục.
Hắn nhìn chằm chằm Tần Liệt, khóe miệng nhếch lên một nụ cười vặn vẹo, tiếng cười chói tai mà quỷ dị.
“Rất tốt…” Tiên Phó áo bào tím tự lẩm bẩm, ngữ khí lại càng cuồng loạn, “Lũ sâu kiến hạ giới, các ngươi đã thành công chọc giận ta.” “Vốn dĩ, ta chưa từng nghĩ tới phải nghiêm túc đối phó các ngươi, nhưng hôm nay, xem ra phải phá lệ!” Thanh âm của hắn ngày càng cao vút, đến cuối cùng gần như là tiếng gầm rú cuồng loạn.
Thanh âm đó phảng phất như muốn đánh vỡ cả thiên địa, vang vọng thật lâu trên bầu trời chiến trường.
Đối mặt với đại quân Tiên Tần khí thế đang lên cao.
Người dẫn đầu Tiên Phó cười càng thêm quỷ dị.
“Các ngươi, đừng mong một ai thoát được!” hắn gầm thét, chậm rãi giơ hai tay lên, “Tất cả đều phải trở thành khôi lỗi của ta, thần phục dưới chân ta! Ha ha ha ha!” Tiếng cười điên cuồng của hắn quanh quẩn trên bầu trời chiến trường.
Khiến cho mỗi người ở đây đều cảm thấy rùng cả mình.
Bầu không khí trên chiến trường bỗng nhiên trở nên ngưng trọng.
Các tướng sĩ quân Tiên Tần mặc dù từng người sắc mặt vẫn như thường.
Nhưng bọn hắn đã mơ hồ cảm giác được, một luồng khí tức bạo ngược mãnh liệt đang lan tràn xung quanh.
Vì vậy, sắc mặt Tần Liệt cũng trở nên ngưng trọng.
Hắn không chớp mắt nhìn chằm chằm Tiên Phó áo bào tím đối diện, tựa hồ muốn nhìn ra điều gì đó.
Nhưng mà, biểu cảm điên cuồng trên gương mặt kia lại chỉ khiến trong lòng Tần Liệt dâng lên một nỗi bất an chưa từng có.
Tiếng nói của người dẫn đầu Tiên Phó áo bào tím vừa dứt.
Luồng khí tức khủng bố tràn ngập trên bầu trời chiến trường kia trong nháy mắt tăng lên gấp mấy lần!
Chỉ thấy quanh thân Tiên Phó áo bào tím quang mang đại thịnh.
Từng đạo Phù Văn màu tím hiển hiện trên bề mặt thân thể hắn.
Như vô số khuôn mặt dữ tợn đang nhe ra, ngọ nguậy trên da hắn.
Mỗi một đạo Phù Văn đều tỏa ra khí tức khủng bố kia, khiến người ta không rét mà run.
Sau đó, áo bào trên người Tiên Phó áo bào tím đột nhiên không gió mà bay, hóa thành những điểm tử quang, như đom đóm bay múa quanh người hắn, cuối cùng đều chui vào trong cơ thể hắn.
Phảng phất có một luồng lực lượng vô danh đang thức tỉnh trong thân thể hắn, sẵn sàng bộc phát.
Ngay sau đó, tất cả mọi người đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn thấy.
Thân thể Tiên Phó áo bào tím bắt đầu bành trướng nhanh chóng, như thổi khí cầu, trong khoảnh khắc ngắn ngủi đã phình to đến cao mười mấy trượng.
Khuôn mặt vốn tuấn lãng của hắn, giờ phút này cũng đang vặn vẹo biến hình một cách điên cuồng.
Ngũ quan nhao nhao lệch vị trí, cuối cùng vặn vẹo thành một khuôn mặt giống như quái vật.
Nhìn con quái vật khổng lồ trước mắt toàn thân bao phủ bởi lân phiến tím đen này.
Tất cả mọi người đều hít vào một ngụm khí lạnh.
Chỉ thấy đôi mắt quái vật lộ hung quang, tuy là hình thái quái vật nhưng lại mang cảm xúc như người.
“Rống!!!” Một giây sau, quái vật ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm vang động núi sông, khí thế đáng sợ.
Sóng âm đi đến đâu, khiến tất cả mọi người đều không nhịn được phải bịt chặt tai lại, khó mà chịu đựng.
“Giết các ngươi!!!” Quái vật gào thét, thanh âm vang vọng thật lâu trên bầu trời chiến trường.
Từng chữ đều lộ ra vẻ điên cuồng.
Cùng lúc đó, một luồng áp lực cường đại đến cực điểm trong nháy mắt tràn ngập toàn bộ chiến trường.
Sự kiềm chế vô hình cuốn tới.
Tất cả mọi người đều cảm thấy một trận ngạt thở.
Phảng phất cả người đều muốn bị nguồn lực lượng này nghiền nát.
Nhìn con quái vật màu tím này, Tần Liệt trong lòng run lên.
Hình dạng của nó có mấy phần giống với con cự thú bị giết chết lúc trước.
Nhưng mà, khí tức mà cả hai phóng thích ra lại có cách biệt một trời.
Con cự thú lúc trước so với con quái vật trước mắt này.
Đơn giản chính là khác nhau một trời một vực, chênh lệch cách xa vạn dặm.
Ngay cả đại quân Thiên Binh Thiên Tướng đã giải trừ hạn chế.
Trước mặt con quái vật do Tiên Phó biến thân này, dường như cũng có phần lu mờ.
Lực lượng mà con quái vật này thể hiện ra, không khỏi khiến người ta có chút bất an.
Nhưng mà, bất luận nội tâm bất an đến mức nào, quân Tiên Tần đều không thể lùi bước vào lúc này.
Nghĩ đến đây, Tần Liệt hung hăng cắn răng, đang muốn dẫn đầu công kích.
Nhưng mà, đúng vào lúc này!
Ở phía chân trời xa xăm, đột nhiên sáng lên một vùng tử quang quỷ dị.
Bạn cần đăng nhập để bình luận