Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 274: Muốn lấy phàm nhân chi khu chiến thần minh!

Chương 274: Muốn lấy thân phàm nhân chiến đấu với thần minh!
Đại chiến chính thức bùng nổ.
Rõ ràng bên trong dị tộc có bốn vị thần chỉ tồn tại đi ở phía trước, tỏa ra thần quang mênh mông chiếu khắp trời đất, tu vi mạnh mẽ thông suốt bốn biển tám cõi, chính là Lục địa Tiên Thần cũng phải vì đó mà lòng rung động.
Rõ ràng bọn họ vô cùng cường đại, có uy nghiêm của Thần chỉ, có lực lượng có thể trấn giết hết thảy.
Thế nhưng rất nhiều tinh nhuệ Đại Minh lại vẫn làm việc nghĩa không được chùn bước, xông lên phía trước.
Giống như dòng nước lũ lao đi giết chóc.
Bọn họ hiểu rõ mình không phải là đối thủ, cũng hiểu rõ có lẽ mình đến một chiêu của thần linh cũng không đỡ nổi, sẽ bị tùy tiện đánh giết ngay tại chỗ.
Nhưng vậy thì sao chứ?
Bọn họ lòng quyết tử, muốn lấy máu thịt đúc Trường Thành, ngăn bước quân thù, bảo vệ gia viên phía sau.
Cho dù hàng trăm hàng ngàn mạng người chỉ có thể trì hoãn đối phương trong nháy mắt, cũng không hề gì!
"Giết!" "Giết!" "Giết!"
Bọn họ gào thét, dũng cảm quên mình.
Mấy ngàn khinh kỵ tiên phong, tay cầm hàn đao sáng loáng, không một chút do dự hay lưu luyến, trùng trùng điệp điệp xông về phía kẻ địch được gọi là thần linh.
"Trứng chọi với đá, thật nực cười! Chịu chết vô nghĩa!"
Raijin cười lạnh, chậm rãi giơ tay, thần lực Chu thiên vận chuyển không ngừng, hội tụ lại như ngàn vạn ánh sao.
Sau đó.
Hắn mạnh mẽ vung tay xuống, một thanh trường đao ngàn trượng ngưng tụ từ thần lực đột nhiên từ trên trời chém xuống, bổ ngang về phía mấy ngàn khinh kỵ đang tấn công.
"Xoẹt!"
Một tiếng vang lớn, trường đao như muốn bổ đôi tất cả.
Không biết bao nhiêu khinh kỵ bị chém thành hai nửa cả người lẫn ngựa, chết trên mảnh đất này, đến thân thể cũng khó giữ được vẹn toàn, rơi vào giấc ngủ vĩnh hằng.
Nhưng cảnh tượng này không hề dọa được bất kỳ ai.
Cũng không khiến người nào lùi bước.
Người người cái sau nối tiếp cái trước xông lên, điên cuồng mà rung động lòng người, dù biết rõ con đường phía trước là cái chết cũng phải lấy thân thể máu thịt ngăn cản bước chân tiến lên của đối phương.
Trong đầu bọn họ chỉ có tấn công! Tấn công! Lại tấn công!
Dốc hết khả năng giết tới trước mặt kẻ địch!
Nhưng kẻ địch quá mạnh.
Vượt xa tầng cấp của họ, bốn vị thần linh Đông Doanh dường như có lực lượng phá vỡ tất cả, tàn sát mọi thứ trên chiến trường.
Từng tốp rồi lại từng tốp tướng sĩ ngã xuống.
Bọn họ không sợ chết, cái sau nối tiếp cái trước, chỉ mong dốc hết sức kìm chân bước tiến của kẻ địch.
Bởi vì nếu hôm nay họ không làm vậy.
kẻ địch sẽ nhanh hơn một bước tiến vào nội địa Đại Minh, khi đó người chết sẽ là bá tánh Cửu Châu, chiến hỏa sẽ thiêu đốt gia viên của họ!
Dù bọn họ đã dốc hết toàn lực, dù bọn họ đã phải trả giá bằng mạng sống.
Nhưng việc có thể làm cũng chỉ là trì hoãn bước tiến của địch mà thôi.
Mấy chục vạn tướng sĩ không sợ chết, cái sau nối tiếp cái trước, máu và lửa không ngừng tung tóe, một nhóm người ngã xuống lại có một nhóm khác xông lên phía trước.
Các giang hồ hiệp khách tụ họp nơi đây cũng đã chết không biết bao nhiêu người.
Bọn họ lúc nhỏ từng mơ ước trượng kiếm thiên nhai, tự nhủ rằng sau khi tập võ thành công sẽ bảo vệ quốc gia, vì nước vì dân.
Hiện tại, bọn họ đã làm được điều mình mơ ước thuở ban đầu.
Nhưng cũng vĩnh viễn ngủ yên tại nơi này.
Cảnh tượng này đau thương biết bao!
Hơn hai mươi vạn người không sợ chết, chỉ với nhiệt huyết vang vọng trong tim, hóa thành dòng lũ máu thịt ngăn cản bước tiến của thần linh dị tộc, không sợ hãi, không quản ngại, chết không hối tiếc.
Từ đầu trận chiến đến giờ mới chỉ qua một khắc đồng hồ.
Đã có hơn mấy vạn người bỏ mạng.
Càng lúc càng nhiều người chết đi, cũng càng lúc càng nhiều người cái sau nối tiếp cái trước.
Nhưng kết cục của bọn họ dường như đã sớm được định đoạt.
Tất cả mọi người... đều sắp phải chết.
Nhưng vẫn không có ai lùi bước.
Mấy vị Thần chỉ Đông Doanh mặt lạnh như băng, chỉ xem mạng người như cỏ rác, sau khi giết chóc trong lòng không có nửa điểm thương hại, chỉ có sự khát máu.
Bọn họ vốn đến để bình định mảnh đất này, muốn huyết tẩy cả vùng đất này, đương nhiên trong lòng sẽ không có chút thương hại nào.
"Chết!"
Tiếng gầm nhẹ của Bishamonten vang vọng đất trời, một tay chỉ lên trời, đầu ngón tay ngưng tụ thần lực gần như vô tận, hóa thành ngọn lửa hừng hực mang theo ý muốn phá trời lấp biển, cuối cùng chậm rãi hình thành một quả cầu lửa cực lớn!
Lúc này.
Hắn đứng trước mấy chục vạn quân, mặt lộ vẻ dữ tợn, tay nâng một vầng mặt trời lớn, mạnh mẽ ném về phía trước!
"Ầm ầm!"
Quả cầu lửa khổng lồ gần ngàn trượng giống như mặt trời rơi xuống, lao về phía trận doanh Đại Minh mang theo thế không thể chống đỡ, dường như muốn san bằng mọi thứ trên mặt đất này, muốn hủy diệt toàn bộ sinh linh nơi đây.
Dưới quả cầu lửa khổng lồ như vậy.
Thân thể của các tướng sĩ Đại Minh và đông đảo hiệp khách Cửu Châu mới nhỏ bé làm sao, giống như một hạt bụi, một hạt cát, yếu ớt vô cùng.
Nhưng họ vẫn xông lên phía trước, lá đại kỳ trong tay phấp phới trong cuồng phong, lấp lánh dưới ánh nắng chói chang.
Bọn họ.
Mang theo ý chí quyết tuyệt.
Với sự giác ngộ quyết tử, họ trùng trùng điệp điệp hướng về phía vầng mặt trời kia, trên mặt mọi người đều mang vẻ bi ai nhưng không một ai lùi lại.
Bọn họ phải lấy thân thể máu thịt chặn đứng vầng mặt trời này.
Phải lấy thân thể máu thịt mở ra một con đường máu để người phía sau có thể giết tới gần thần linh kia.
Bọn họ...
phải lấy thân thể máu thịt, lấy hồn phách bất diệt đúc thành Trường Thành xương máu ngăn cản bước chân quân thù!
Điều này quá đỗi bi thương.
Bọn họ đã trả cái giá quá lớn, hơn một nửa quân số đã chết, rõ ràng có thể lùi bước, rõ ràng có thể rút khỏi phòng tuyến này, rõ ràng có thể không cần phải chết.
Nhưng tất cả bọn họ lại không hẹn mà cùng đưa ra lựa chọn này.
"Lũ sinh linh ngu muội, thật nực cười và đáng buồn! Ta sẽ hủy diệt hết cả vùng đất này, triệt để chiếm cứ nơi đây, biến nơi đây thành quân lương cho chúng ta!"
Bishamonten mặt lộ vẻ khinh thường, nhìn quả cầu lửa ngàn trượng kia rơi xuống mang theo khí tức chôn vùi tất cả.
Nhưng ngay lúc này.
"Xoẹt!!!"
Một vệt hàn quang từ cuối chân trời lóe lên, sau đó mang theo Vô Thượng kiếm ý phá núi sông, như một dòng sông dài mãnh liệt lao đến, kèm theo tiếng vang như muốn phá vỡ đất trời, bất chợt hiện ra từ trong bóng tối vô tận!
Nó mang theo sự sắc bén vô thượng phá diệt tất cả, giống như thanh kiếm khai thiên có thể bẻ gãy nghiền nát mọi thứ, đột nhiên mạnh mẽ chém lên quả cầu lửa tựa vầng mặt trời kia!
"Ầm!!!"
Quả cầu lửa ngàn trượng nổ tung trên không trung.
Giống như pháo hoa rực rỡ, nhưng lại bị kiếm ý cực lớn bao phủ, hoàn toàn tan biến giữa không trung, không làm tổn thương đến bất kỳ ai.
"Đào Hoa Kiếm Tiên Đặng Thái A ở đây, kẻ nào dám phạm Cửu Châu của ta?!"
Một giọng nói như sấm rền vang vọng khắp chiến trường!
Đặng Thái A tóc dài tung bay, trong mắt tỏa ra sát cơ vô tận, Thái A kiếm như một dải cầu vồng chắn ngang trước đại quân, kiếm ý khủng bố như sông Ngân rơi thẳng từ Cửu thiên! Nhắm thẳng vào các vị thần Đông Doanh!
"Đông Hải Vũ Đế Thành Vương Tiên Chi tham chiến!"
Lại một giọng nói nữa vang vọng đất trời.
Một lão nhân dáng vẻ già nua nhưng lại uy mãnh như sư tử nổi giận, chân đạp mặt nước từ cuối chân trời phi tới, cũng ngay lúc này chậm rãi đứng thẳng người, giống như cự thú Hoang Cổ thức tỉnh, thiên uy cuồn cuộn.
"Thượng Âm Học Cung Trương Phù Diêu, hổ thẹn với danh xưng Thánh Nhân, hôm nay đến muộn, xin lấy toàn thân Hạo Nhiên Khí bảo vệ Cửu Châu của ta!"
Từ cuối chân trời.
Lại một lão giả khoan thai bước tới, chân đạp đại lộ kim quang, phía sau là vô số chân ý Văn Đạo mênh mông vô tận, Nho Đạo chính khí bao phủ đất trời, chính là kết tinh của Nho Gia tám trăm năm Xuân Thu.
Vậy mà, một vị lão giả đã đọc sách tám trăm năm, tu thân dưỡng tính tám trăm năm như vậy.
Vốn đã xem thường vinh nhục.
Lúc này lại cũng mang theo sát ý cuồn cuộn mà đến!
Đồng thời, phía sau ba người này.
Là thân ảnh của rất nhiều cường giả Cửu Châu còn lại!
Bọn họ giống như sao băng nối đuôi nhau mà đến, tuân theo ý chí của những linh hồn đã khuất, muốn lấy thân phàm nhân chiến đấu với thần minh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận