Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 269: Trương Tam Phong chết trận , chết mà không còn ( ngã)!

Chương 269: Trương Tam Phong chết trận, chết mà không ngã!
Khu vực ven biển Đại Minh.
Đường máu Phù Đồ nồng nặc mùi máu tanh xen lẫn bên trong Thông thiên huyết quang, chiếu sáng tầng mây thành một mảng đỏ máu yêu dị.
Mảnh giang sơn này rải đầy máu tươi, có thể nói một tấc giang sơn một tấc huyết.
Vô số thi thể với tư thế khác nhau nằm trong vũng máu, máu tươi không ngừng chảy ra từ đó lúc này nghiễm nhiên đã hội tụ thành từng dòng Huyết Hà chằng chịt.
Giáp trụ tàn phế, binh khí gãy nát cắm ngổn ngang bên trên Huyết Hà.
Phóng tầm mắt nhìn, thi thể gần như phủ kín mọi nơi trên vùng đất này.
Một trận chiến này quá mức thảm thiết, người chết đâu chỉ mười vạn, có thể nói là cảnh tượng kinh hoàng tột độ.
Lực lượng của thần linh mạnh mẽ tột cùng, không ai có thể ngăn cản.
Cho dù là nhân vật tầm cỡ như Trương Tam Phong cũng không có chút phần thắng nào, chỉ có thể dốc hết toàn lực để càng nhiều người càng tốt thoát khỏi chiến trường này.
"Không ngờ trên đời này... lại thật sự có thần minh tồn tại."
Giữa trung tâm vùng đất này.
Trương Tam Phong một mình đứng đó, không ngừng ho ra máu, xung quanh toàn là thi thể. Không biết bao nhiêu linh hồn của Đại Minh Cửu Châu đã an nghỉ nơi đây, vĩnh viễn không thể tỉnh lại.
Vào lúc này.
Hắn tuy vẫn chưa chết, nhưng trạng thái đã kém đến cực điểm, chiếc Thái Cực Đạo bào trên người đã rách nát tứ tung, vỡ thành mảnh vải treo trên thân.
Vết thương trên thân càng nhìn càng kinh hãi, nhiều vết thương đâm xuyên đã định trước hắn không còn khả năng sống sót, ngay cả lồng ngực cũng bị một chùm sáng xuyên thủng trước đó, trái tim đã bị đánh nát.
Hiện tại hắn chỉ là dựa vào tu vi cực kỳ mạnh mẽ và sinh mệnh lực dồi dào sẵn có của cảnh giới Thiên Nhân để gắng gượng chống đỡ mà chưa chết mà thôi.
Mà cách hắn không xa về phía trước.
Đông Thắng Thần chỉ Bishamonten với thần sắc lạnh lùng, từ đầu đến cuối không vui không buồn, chỉ nhẹ nhàng mở miệng nói: "Thiên địa này tự nhiên là có thần, chỉ là mảnh đất mênh mông nơi ngươi ở không có thần mà thôi."
"Bất quá, ngươi có thể dùng thân thể phàm nhân ngăn cản ta nửa giờ, đã đủ để tự hào rồi!"
Hắn nói như vậy, nhưng sâu trong ánh mắt lại mang theo một tia kiêng kỵ và sỉ nhục.
Bởi vì hắn thân là thần linh, vốn là tồn tại vượt lên trên chúng sinh, đã sớm siêu thoát khỏi phàm tục, là tồn tại có thể nắm giữ mọi vật trên thế gian.
Nhưng bây giờ.
Hắn lại bị một tên phàm nhân làm tổn thương, đồng thời vết thương cũng không nhẹ, bên trên ẩn chứa Võ Ý Thông Thiên, cuối cùng đã phá hủy Thần Khu của hắn, khiến Thần Khu không còn viên mãn, cần một khoảng thời gian tương đối dài để mài mòn đi mới có thể hồi phục.
"Ha... cuối cùng vẫn bại. Chỉ tiếc là võ đạo Cửu Châu của ta có lúc cùng cực, con đường phía trước bị lồng giam ngăn trở, đại đạo không cách nào siêu thoát."
"Nếu không, lão đạo ta làm sao có thể không trảm được ngươi?!"
Lúc sắp chết.
Trương Tam Phong lạnh lùng chế giễu, cũng không biết là đang cười nhạo chính mình hay là đang cười nhạo Bishamonten kia.
Nhưng sự không cam lòng trong nội tâm hắn gần như hóa thành thực chất, giống như sông lớn biển rộng cuồn cuộn lan tràn.
Nếu không phải võ đạo nhiều nhất chỉ đến Thiên Nhân Chi Cảnh, đi lên nữa liền không còn đường, bị lồng giam ngăn trở, khiến con đường phía trước hoàn toàn đoạn tuyệt, lại không có phương pháp Siêu Thoát nào khác.
Nếu không phải vậy, hôm nay hắn chưa chắc đã không thể nghịch thiên phạt thần!
Trước đó, hắn đã cực cảnh thăng hoa, bất chấp mọi giá, cố hết sức tăng thực lực lên đến đỉnh cao nhất, đánh vỡ cực hạn vốn có, nửa bước đặt ra khỏi Thiên Nhân Chi Cảnh, đạt đến thời khắc rực rỡ nhất cuộc đời.
Quyết chiến cùng hắn suốt nửa giờ mà chưa từng thua, chỉ là rơi vào thế hạ phong, thân thể bị thương nhiều chỗ mà thôi.
Chỉ là sau nửa giờ.
Hắn đã đèn cạn dầu, không thể duy trì trạng thái cực cảnh thăng hoa được nữa, lúc này mới hoàn toàn bị đối phương nghiền ép.
Nhưng hắn tin chắc, nếu con đường võ đạo phía trước chưa hết, nếu có thể đạt đến siêu thoát, bản thân mình tuyệt đối có thể đem cái gọi là thần linh này giẫm dưới chân!
"Bại chính là bại, cần gì tìm nhiều cớ như vậy? Lại nữa, nếu không phải tiên dân Cửu Châu các ngươi ngu muội phạm phải cấm chế kia, Cửu Châu của các ngươi làm sao có thể không có thần?"
Bishamonten chậm rãi mở miệng, cũng không bị lời nói của hắn lay động.
Mặc dù trong lòng hắn thừa nhận phàm nhân này rất mạnh mẽ, nếu để đối phương tiến thêm một bước nữa, có lẽ thật sự có thể chống lại mình.
Đồng thời hắn cũng không có chút lo lắng nào.
Bởi vì nhân vật tầm cỡ như Trương Tam Phong tuyệt đối đã đạt tới cực hạn của phàm nhân, cho dù mảnh đất rộng lớn vô biên này cũng quả quyết không thể sinh ra quá nhiều người như vậy, đếm trên đầu ngón tay là cùng.
Mà hắn chỉ là một vị thần tiên phong mà thôi.
Sau này vẫn sẽ có mấy vị thần minh khác đến chinh chiến, xâm chiếm cả vùng đất này.
Chỉ là Trương Tam Phong sau khi nghe những lời của Bishamonten, đôi mắt hơi sáng lên mấy phần, thoáng qua chút suy tư.
Bởi vì trong lời nói của đối phương đã nhắc tới một vài điều vô cùng quan trọng.
Mà những điều này.
Là điều mà hắn và tất cả võ giả còn lại của Cửu Châu đều chưa từng biết rõ.
Xem theo ý của đối phương, ngày xưa Cửu Châu cũng có thần minh, chỉ là vì một số nguyên nhân hoặc giả là đã phạm phải một cấm chế nào đó nên mới hoàn toàn biến mất...
Thậm chí nguyên nhân con đường võ đạo bị chặn đứng cũng có khả năng liên quan mật thiết đến chuyện này!
Chỉ là trong lòng Trương Tam Phong cảm thấy tiếc nuối.
Hắn không cách nào đem tin tức này truyền ra ngoài, cũng không còn cơ hội đi tìm hiểu, nghiên cứu tất cả những điều này.
Hắn đã thực sự đèn cạn dầu, kết cục chỉ có một con đường chết.
"Tiếp theo, chúng ta sẽ toàn diện chiếm lĩnh cả vùng đất này, biến nơi đây thành tài nguyên cho chúng ta, tất cả nơi đây đều sẽ biến thành đất đai của chúng ta."
"Chỉ đáng tiếc là ngươi không thấy được cảnh tượng đó đâu, phàm nhân."
Bishamonten lại lên tiếng, cũng không biết là vì muốn phá vỡ đạo tâm của Trương Tam Phong hay vì nguyên nhân nào khác mà cuối cùng lại nói ra những lời như vậy.
Chỉ là trong đó, lang tử dã tâm đã hiển lộ rõ ràng.
Chỉ là đối mặt với những lời này, tâm thần Trương Tam Phong từ đầu đến cuối chưa từng có một tia dao động, chỉ là trên gương mặt dính đầy máu tươi thoáng qua một nụ cười đầy ẩn ý.
"Các ngươi... sẽ vĩnh viễn không thành công."
"Trên vùng đất này, có ít nhất hai người có thể chém giết ngươi! Bọn họ vô cùng mạnh mẽ, có hy vọng phá vỡ cái lồng giam đã trói buộc võ giả Cửu Châu chúng ta suốt hai ngàn năm!"
"Bọn họ... nhất định sẽ làm được siêu thoát! Cử thế vô địch! Lấy thân thể phàm nhân nghịch phạt các ngươi, những thần linh!"
Hắn nói những lời cuối cùng, càng lúc càng cất tiếng cười to phóng khoáng, đối với tương lai của Cửu Châu không hề lo lắng, ngược lại còn tràn đầy tự tin.
Hắn tin chắc hai người kia nhất định có thể làm được.
Bọn họ nhất định có thể đạt được siêu thoát, thậm chí có lẽ đã làm được siêu thoát, có thể dùng thân thể phàm nhân sánh ngang thần linh, từ đó nghịch thiên phạt thần!
Nhưng trong nội tâm hắn vẫn có tiếc nuối.
Bởi vì chính mình quá yếu đuối, được người đời ca tụng, thế nhưng bản thân lại phụ lòng bọn họ, chưa thể thành công diệt giặc, ngược lại còn bỏ mình nơi đây.
Đồng thời hắn cũng có thể đoán được.
Trong một khoảng thời gian sau đó, Đại Minh có lẽ sẽ không được yên ổn, bá tánh... cũng sẽ rơi vào cảnh dầu sôi lửa bỏng!
Đến đây.
Hắn triệt để mất đi hơi thở sinh mệnh, ánh sáng trong con ngươi cũng hoàn toàn tiêu tan, trở nên trống rỗng vô hồn, Võ đạo chân ý toàn thân đều tan biến.
Vị tuyệt đỉnh Cửu Châu có cả một đời tràn đầy truyền kỳ này đã vẫn lạc nơi đây!
Nhưng mà, hắn dù chết nhưng thân không đổ (chết mà không ngã), vẫn đứng sừng sững trên mảnh đất đỏ ngầu mờ mịt này, giống như một tấm bia đá lớn, lại như một cây Trường Tùng bám rễ vững chắc nơi đó!
Bạn cần đăng nhập để bình luận