Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 372: Võ Vương tin tức

Chương 372: Tin tức về Võ Vương
Cửu Châu Đại Địa đã bị kẻ địch công hãm, kẻ địch đang chuẩn bị đánh vào Cửu Châu Phúc Địa.
Các thôn dân tụ tập xung quanh Binh Tốt Đầu Lĩnh đều trợn mắt há mồm.
Bọn họ đã nghĩ đến tình huống xấu nhất, nhưng không ngờ tình hình đã tồi tệ đến mức này.
Từ trước đến nay, các cường giả Cửu Châu Đại Địa mang lại niềm tin to lớn cho người dân Cửu Châu.
Những người phi thiên độn địa, băng sơn đoạn hải kia, sao có thể thua kẻ địch phương tây?
Thế lực phương tây rốt cuộc mạnh đến mức nào, mới có thể đánh bại Cửu Châu Đại Địa?
Phần lớn mọi người không thể tưởng tượng nổi, vì bọn họ chưa từng tiếp xúc với cường giả có thực lực như vậy.
Cha mẹ của một số đứa trẻ muốn đi tòng quân, sắc mặt càng thêm lo lắng!
Đối mặt với kẻ địch mạnh như vậy, ra chiến trường có khác gì chịu chết?
Những bậc cha mẹ này lợi dụng khoảng cách, lùi lại, lần lượt an ủi con mình, bảo đừng tham gia việc quân, cứ ở nhà yên ổn là tốt nhất.
Binh Tốt Đầu Lĩnh thấy hết mọi chuyện, nhưng chỉ tiếp tục xách ấm uống rượu, không có ý ngăn cản.
Dường như là cố ý nói ra tin tức này, để bọn họ đưa ra quyết định lại một lần nữa.
Rất nhanh, sau khi người nhà khuyên nhủ đôi ba lần, một số người trẻ tuổi cuối cùng cũng lung lay, cúi đầu tìm Binh Tốt Đầu Lĩnh để rút lại nguyện vọng gia nhập.
Binh Tốt Đầu Lĩnh sảng khoái đồng ý, không hề do dự chút nào, khiến cho các thôn dân xung quanh kinh ngạc.
Theo lý mà nói, nếu tiền tuyến đã đến mức lửa cháy đến nơi, quân đội hẳn là phải cưỡng chế trưng binh mới đúng.
Nhưng đến đây lại tỏ ra không quan trọng chút nào?
Các thôn dân lòng có nghi vấn, nhưng không ai dám hỏi. Sợ lỡ như nhắc đối phương, khiến hắn nhớ ra việc cưỡng chế trưng binh, chẳng phải là đẩy con mình vào hố lửa sao?
Bọn họ làm sao biết, trong lòng Binh Tốt Đầu Lĩnh đã sớm có tính toán riêng.
Hắn biết tình thế trước mắt, đối với nhiều người bình thường mà nói, rất khó để thực sự đối mặt với nỗi sợ hãi cái chết.
Cưỡng ép trưng binh sẽ chỉ nhận lấy càng nhiều sự bất mãn và phản kháng, điểm này đã thể hiện rõ trong đợt trưng binh trước đó. Nếu không thì đâu đến nỗi đi đến thôn cuối cùng này mà chỉ tuyển được chưa đến mười người.
Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, biết vấn đề mấu chốt trong đó, nhưng trong lòng Binh Tốt Đầu Lĩnh khó tránh khỏi có một phần cay đắng.
Bởi vì có rất ít người có thể hiểu rõ sự tàn khốc của chiến tranh, đối mặt với tương lai một mất một còn, ở hậu phương cũng chỉ có được một lát bình yên cuối cùng.
Nếu như Cửu Châu chiến bại, vậy kết cục chờ đợi hậu phương vẫn là chờ chết.
Nhưng hắn sẽ không nói thẳng ra, lựa chọn thế nào sẽ tạo ra kết quả thế đó. Với thực lực của những kẻ xâm lược phương tây mà hắn nghe nói, trong mắt hắn, Cửu Châu bị công phá chỉ là vấn đề thời gian.
Về phần sau này sẽ xảy ra chuyện gì, hắn một Binh Tốt Đầu Lĩnh nho nhỏ, chỉ có thể đi một bước nhìn một bước.
Đương nhiên, ngoài những người trẻ tuổi từ bỏ gia nhập, vẫn còn không ít người trẻ tuổi kiên trì với suy nghĩ của mình!
Bọn họ quyết định, phải xung phong ra tiền tuyến, cùng kẻ địch xâm lược Cửu Châu quyết một trận sinh tử!
Nhìn những thanh niên mặt đầy vẻ phẫn nộ trước mắt, Binh Tốt Đầu Lĩnh chợt nhớ tới dáng vẻ tương tự của mình lúc còn trẻ. Sau đó, hắn cười cởi mở, uống một ngụm rượu lớn, bắt đầu kiên nhẫn giải thích những chuyện trên chiến trường cho những người trẻ tuổi này.
Không ít người nghe đến mê mẩn, rất nhanh đã ngồi đầy xung quanh Binh Tốt Đầu Lĩnh, yên lặng lắng nghe.
Doanh Khải cũng không ngoại lệ, cùng A Nam đi cùng, ngồi ở một góc khuất lắng nghe. Hắn muốn nhân cơ hội này tìm hiểu kỹ xem thế giới bên ngoài rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Binh Tốt Đầu Lĩnh đầy hứng khởi, không hề giấu giếm, đem tất cả tin tức mình biết đều tiết lộ ra.
Hắn nói về việc đại quân Cửu Châu Đại Địa đã ngăn cản ngoại địch ở tiền tuyến như thế nào.
Còn nói về đại chiến giữa cường giả Cửu Châu và cường giả phương tây.
Còn loáng thoáng nhắc đến, sau khi có thần linh phương tây xuất hiện, phe Cửu Châu đã tan tác.
Các thanh niên trong thôn trang không lớn lẳng lặng nghe hắn thuật lại tình hình bên ngoài, sắc mặt càng ngày càng ảm đạm.
Đặc biệt là khi mọi người nghe được chuyện thần linh, vừa kinh ngạc, nỗi ưu sầu lại càng thêm đậm.
Bọn họ rất lo lắng, liệu Cửu Châu có vì vậy mà bị ngoại địch hoàn toàn công phá, cho đến mức bị tiêu diệt hay không.
Đến lúc đó, bọn họ biết đi đâu về đâu?
Thấy bầu không khí quá trầm lắng, Binh Tốt Đầu Lĩnh liền không kể về chuyện thần linh phương tây nữa, mà nhắc đến một chuyện khác có thể làm phấn chấn lòng người hơn một chút.
“Chắc hẳn các vị đều biết Đại Tần vương triều chứ?” Binh Tốt Đầu Lĩnh lại hớp một ngụm rượu, vẻ mặt ảm đạm bỗng trở nên rạng rỡ, trong mắt tràn đầy vẻ kính nể: “Võ Vương của Đại Tần vương triều kia, chính là một trong những người mạnh nhất Cửu Châu Đại Địa. Cách đây không lâu, ngài ấy đã một mình đánh bại đám giặc Đông Thắng định xâm lược Cửu Châu.”
“Sau đó lại một mình giết vào quốc gia Đông Thắng, đánh cho thiên băng địa liệt! Đến nay không biết tình hình ra sao.”
“Nhưng xét theo thời gian, sau đó quốc gia Đông Thắng không còn động tĩnh xâm lược nào nữa, thậm chí bóng dáng đám giặc kia cũng không thấy đâu.”
“Dựa vào đó phỏng đoán, Võ Vương tất nhiên đã quấy đảo quốc Đông Thắng kia long trời lở đất, thậm chí là trực tiếp diệt luôn đối phương!”
Một đám người trẻ tuổi nghe mà tâm thần hướng về, mặt đỏ tới mang tai.
Trước đó nghe kẻ địch mạnh phương tây lợi hại ra sao, giờ phát hiện ra Cửu Châu Đại Địa của bọn họ cũng có nhân vật kinh thiên động địa bậc này, làm sao không khiến bọn họ phấn chấn cho được!?
“Đại nhân, ngài có biết sau khi đến quốc gia Đông Thắng, hiện giờ Võ Vương đi đâu rồi không?” một thanh niên tò mò hỏi.
Binh Tốt Đầu Lĩnh nói thật, lắc đầu đáp: “Hiện tại không có tin tức nào về hướng đi của Võ Vương được truyền ra, không ai biết ngài ấy ở đâu cả.”
“Nhưng với thực lực của Võ Vương, có lẽ ngài ấy đang bận việc quan trọng nào đó, nên chưa có thời gian về Đại Tần vương triều.”
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều gật đầu. Đúng vậy, với thân phận cường giả như Võ Vương, tất nhiên có rất nhiều chuyện cần ngài ấy xử lý, biến mất một thời gian cũng là bình thường.
Trong lúc đám người này trò chuyện đầy phấn khởi, A Nam ngồi ở rìa ngoài cũng nghe một cách hào hứng.
Đặc biệt là khi nghe đến phần về Võ Vương, mắt A Nam sáng lên, vẻ sùng bái hiện rõ trên mặt.
Nhân vật cái thế cao cao tại thượng như Võ Vương, không ai là không ngưỡng mộ.
Bao gồm cả nàng, tất cả thôn dân còn lại, đều vì sự tồn tại của Võ Vương mà nỗi lo trong lòng dần vơi đi.
Chí ít biết được có cường giả bậc này như Võ Vương, Cửu Châu Đại Địa vẫn còn sức chống trả, vẫn còn hy vọng thắng lợi và ánh bình minh, sẽ không dễ dàng bị những kẻ xâm lược phương tây kia đánh vào Cửu Châu.
Một vài thôn dân trẻ tuổi hưng phấn hỏi Binh Tốt Đầu Lĩnh: “Đại nhân, nếu Võ Vương đại nhân trở về, liệu có thể ngăn chặn được đám cường đạo phương tây kia không!?”
Một đám người mang theo ánh mắt đầy hy vọng nhìn chăm chú vào Binh Tốt Đầu Lĩnh, mong có thể nghe được câu trả lời từ miệng hắn.
Binh Tốt Đầu Lĩnh hít một hơi, giọng chắc nịch nói: “Nếu như Võ Vương đại nhân trở về, liên thủ cùng mấy vị đại nhân thực lực siêu quần khác, tất nhiên có thể ngăn ngoại địch ở bên ngoài!”
Lần này, Binh Tốt Đầu Lĩnh đã nói ra lời thật lòng từ đáy lòng mình.
Bởi vì Võ Vương và những người như ngài ấy đại diện cho chiến lực gần như mạnh nhất của Cửu Châu Đại Địa, bọn họ là tia hy vọng cuối cùng của Cửu Châu Đại Địa. Bất kể trong lòng hắn có dao động hay không, hắn đều phải tin tưởng!
Nếu không, hậu quả chờ đợi Cửu Châu Đại Địa chỉ có thể là chiến bại và bị xâm lược...
Lời nói của hắn rõ ràng đã vực dậy không ít sĩ khí, mọi người xua tan đi mây mù u ám, ca hát nhảy múa, một bầu không khí vui vẻ.
“A Doanh, chúng ta cũng qua đó đi!” A Nam hưng phấn kéo Doanh Khải đi qua, muốn cùng hắn nhảy múa chung vui.
Doanh Khải uể oải phất tay, có chút miễn cưỡng nói: “A Nam ngươi đi đi, ta hơi mệt một chút.”
“Sao thế?” A Nam lập tức lo lắng ngồi xuống bên cạnh hắn, đưa tay sờ trán Doanh Khải, “Là bị cảm lạnh sao?”
Nhìn dáng vẻ vội vàng cuống quýt của A Nam, Doanh Khải bất đắc dĩ cười cười, cô nàng này lúc nào cũng lo lắng thái quá.
Sau khi liên tục giải thích nhiều lần, cuối cùng A Nam dùng phương pháp kiểm tra cảm lạnh đã học được để kiểm tra đi kiểm tra lại, nàng mới yên tĩnh lại một lát, không nói chuyện hắn bị bệnh nữa.
Nhưng A Nam cũng vì vậy mà mất hết hứng thú, vẫn yên lặng ngồi bên cạnh Doanh Khải, mặc kệ Doanh Khải khuyên thế nào, nàng cũng không đi đâu cả.
Bất đắc dĩ, Doanh Khải đành thuận theo ý nàng, hai người lặng lẽ ngồi bên ánh lửa, nhìn những người trẻ tuổi đang ca hát nhảy múa cách đó không xa.
Về phần tại sao Doanh Khải tâm trạng không vui, hắn không dám nói thật với A Nam.
Bởi vì không rõ nguyên nhân gì, sau khi nghe Binh Tốt Đầu Lĩnh kể về sự tích của Võ Vương, tâm tư hắn đột nhiên không thể nào yên ổn được nữa.
Trong đầu hắn cứ lặp đi lặp lại một giọng nói đang nhắc nhở, thôi thúc hắn rời khỏi nơi này để đi hoàn thành chuyện quan trọng hơn!
Nhưng mỗi khi nghĩ đến đây, giọng nói kia cùng với ký ức liền im bặt, một lần nữa phủ lên ký ức một tầng sương mù, khiến hắn rơi vào sự mê mang sâu sắc.
Hắn đã lựa chọn ở lại nơi này, quyết định sống một đời bình yên trong làng chài nhỏ.
Thế nhưng giọng nói trong lòng lại luôn đi ngược lại với ý muốn của hắn, không ngừng thôi thúc hắn rời đi.
Ban đầu Doanh Khải cho rằng lòng kiên định của mình có thể trấn áp được giọng nói trong lòng kia.
Mọi sự do dự đều là vì thời gian chưa đủ lâu, không đủ để xóa bỏ ảo tưởng rời đi.
Nhưng sự thật luôn có những mặt không thể ngờ tới.
Lần này, Binh Tốt từ bên ngoài vào thôn tuyển lính, cùng với việc Binh Tốt Đầu Lĩnh kể về hiện trạng Cửu Châu Đại Địa, và cả câu chuyện về Võ Vương - cường giả đỉnh cao của Cửu Châu.
Đều khiến tâm tư hắn không thể nào bình tĩnh lại, cứ luôn mách bảo hắn rằng, hắn cần rời khỏi nơi này, đi gánh vác trách nhiệm quan trọng hơn!
Nhưng rốt cuộc trách nhiệm đó là gì, hắn từ đầu đến cuối vẫn không nghĩ ra.
Cho nên, Doanh Khải do dự. Hắn bắt đầu lo lắng sau khi ký ức hồi phục, nhớ lại phần trách nhiệm bắt buộc phải gánh vác kia, hắn sẽ phải đối mặt như thế nào?
Rời khỏi nơi này sao? Vậy lời hứa hắn đã hứa với A Nam thì tính là gì?
Không rời đi sao? Nếu đó thật sự là một việc quan trọng đến mức bắt buộc phải hoàn thành, hắn lại nên làm gì?
Đầu óc Doanh Khải hỗn loạn, không biết phải làm sao cho đúng.
“A Doanh, chúng ta về thôi.” A Nam vẫn luôn lặng lẽ nhìn Doanh Khải, khi thấy vẻ ưu sầu trước đó lại hiện lên trên mặt hắn, lòng A Nam lập tức thắt lại, cảm giác sắp mất đi thứ gì đó khiến nàng tâm hoảng ý loạn.
“Được.” Doanh Khải cùng A Nam đứng dậy rời đi, cả hai đều muốn rời xa cảm giác bất an đột nhiên xuất hiện này.
Một đêm trôi qua.
Sáng sớm huyên náo lại một lần nữa làm náo nhiệt làng chài.
Các thôn dân đều dậy sớm, chờ đợi ở cổng làng.
Hôm nay không phải ngày đi đánh cá, mà là ngày tiễn biệt những người trẻ tuổi đã quyết tâm lên đường ra chiến trường.
Sau một hồi tạm biệt, Binh Tốt đội trưởng dẫn theo các tân binh vừa tuyển được chào tạm biệt tất cả thôn dân.
Cho đến khi bóng lưng họ dần đi xa.
Không ai biết tương lai họ sẽ phải trải qua những chuyện gì...
Bạn cần đăng nhập để bình luận