Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 511: truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc

Chương 511: Truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc
Bùi Thời Minh hiện tại nào dám còn nói có hiểu lầm gì nữa?
Liên tục nói ra: “Không có hiểu lầm, không có hiểu lầm, chỉ là lão phu có chút lỗ mãng thôi, ngược lại là đã quấy rầy Võ Vương.” Chu Hậu Chiếu ở một bên nhìn bộ dạng hai người qua lại trở mặt, không khỏi có chút muốn bật cười.
Đặc biệt là lão gia hỏa Bùi Thời Minh này, kiêu căng cả một đời, hôm nay lại một bộ dáng vẻ trước ngạo mạn sau cung kính, cho dù là Chu Hậu Chiếu, cũng không thể không cảm thấy ngạc nhiên.
Nói thật ra, Doanh Khải ngồi trên ghế đã có chút xấu hổ.
Dù sao cũng vừa mới đến thư viện của người khác đòi lợi ích ngay trước mặt.
Mặc dù không phải đòi cho chính hắn, nhưng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.
“Chu Thúc, ta còn có sự tình khác, sẽ không quấy rầy các ngươi nói chuyện phiếm.” Doanh Khải tranh thủ thời gian đứng dậy, hướng hai người thi lễ, rồi muốn rời đi.
Bùi Thời Minh thấy vậy, cũng kính cẩn đáp lễ lại.
Không liên quan đến tuổi tác, địa vị của Doanh Khải ở đó, mỗi câu nói với hắn, đều khiến Bùi Thời Minh cảm thấy vinh hạnh.
Mà Chu Hậu Chiếu cũng tự mình đưa Doanh Khải ra ngoài.
“Cáo từ.” Thân ảnh Doanh Khải trong nháy mắt biến mất tại Hoàng Cung Đại Minh.
Nhìn nơi hắn rời đi, Chu Hậu Chiếu đứng tại chỗ hồi lâu, không biết đang suy nghĩ gì.
Bùi Thời Minh phát giác điều khác thường, mở miệng nhắc nhở: “Bệ hạ.” Chu Hậu Chiếu lấy lại tinh thần, thở dài một tiếng, nói ra: “Bùi Lão, ngươi cảm thấy, Đại Minh ta có nên quy mô lớn phái người tiến về Đại Lục Tây Phương không?” Bùi Thời Minh không hiểu rõ lắm nhìn Chu Hậu Chiếu, không biết tại sao hắn lại đột nhiên nói như vậy.
Sau khi Chu Hậu Chiếu kể lại chuyện Doanh Khải đã đề cập, vẻ mặt Bùi Thời Minh nghiêm túc hơn hẳn.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, hắn nói ra: “Bẩm bệ hạ, lão phu cho rằng, nên nghe theo đề nghị của Võ Vương. Thực lực của hắn sâu không lường được, đã nói như vậy, tất nhiên không phải không có lý do, vì vậy, chuẩn bị phòng ngừa là tốt nhất.” Bùi Thời Minh thật ra cũng không thể phán đoán lời Doanh Khải nói có phải sự thật hay không.
Nhưng hắn tin tưởng phán đoán của Doanh Khải, là người số một Cửu Châu, hẳn sẽ không nói bừa về phương diện liên quan đến Cửu Châu.
Thêm nữa, Doanh Khải đã là người mạnh nhất Cửu Châu, vương triều Đại Tần nơi hắn ở cũng là vương triều số một Cửu Châu. Hoàn toàn không có lý do gì để cố ý nói dối nhằm lừa gạt vương triều Đại Minh.
Chu Hậu Chiếu rất tán thành gật gật đầu.
Trong lòng hắn đã có đáp án.
Sau đó một thời gian, toàn bộ Đại Minh đều phải tăng cường hơn nữa việc bố trí phòng bị.......
Doanh Khải phi nhanh một mạch, rất mau trở lại nơi tiểu đạo sĩ đang ở.
Khi trở về, hắn phát hiện tiểu đạo sĩ đang chuyên tâm toàn ý nghiên cứu kinh thư, không hề phát giác Doanh Khải đã tới trước mặt hắn.
Doanh Khải dở khóc dở cười, tiểu tử này, tim thật lớn.
“Học thế nào rồi?” Doanh Khải hắng giọng, lên tiếng hỏi.
Toàn thân tiểu đạo sĩ run lên rõ rệt, hiển nhiên bị giọng nói của Doanh Khải làm giật mình.
Chờ hắn thấy rõ người tới, nét mặt lộ ra vẻ mỉm cười: “Đa tạ tiền bối ban kinh thư, tiểu đạo đã xem được hơn phân nửa.” “Ồ?” Doanh Khải nhướng mày, có chút bất ngờ.
Thời gian hắn rời đi không hề dài, trong thời gian ngắn như vậy đã xem hết một nửa, thiên phú ngộ đạo bực này thật là hiếm có.
“Không tệ.” Doanh Khải gật gật đầu tán dương: “Ta quả nhiên không nhìn lầm người.” Nói rồi, Doanh Khải ném hộp gỗ mang tới cho tiểu đạo sĩ, nói ra: “Uống nó đi.” “Đây là?” tiểu đạo sĩ nhận lấy hộp gỗ mở ra, bên trong đặt một cái bình sứ đẹp đẽ, không biết đựng gì bên trong.
“Vật này hẳn là có thể chữa trị vết thương ở chân của ngươi.” Doanh Khải nói ra.
Tiểu đạo sĩ sửng sốt, lập tức sắc mặt đại biến, vội vàng đóng hộp gỗ lại, hai tay đưa trả lại cho Doanh Khải.
Có chút kinh hoảng nói ra: “Tiền bối, vật này quá quý giá, tiểu đạo thực sự không dám nhận.” Vết thương ở chân của hắn là tàn tật bẩm sinh, thế gian gần như không có thuốc chữa.
Nếu thật sự có dược vật có thể trị liệu vết thương ở chân hắn, vậy vật này nhất định là vật quý hiếm ít có trong thiên hạ.
Tiểu đạo sĩ tự thấy mình cùng Doanh Khải tiếp xúc thời gian không dài.
Cuốn kinh thư lúc trước đã khiến hắn cảm thấy mang ơn lắm rồi.
Bây giờ lại nhận thêm trọng ân, hắn chỉ sợ đời này cũng không trả hết ân tình......
Thấy tiểu đạo sĩ không muốn nhận, Doanh Khải lười nói nhảm với hắn nữa, điểm một ngón tay ra, một luồng chân khí lập tức rót vào cơ thể tiểu đạo sĩ, khiến hắn không thể cử động.
Sau đó Doanh Khải dùng chân khí điều khiển bình, đổ “Dao Trì tiên lộ” trong bình vào miệng tiểu đạo sĩ.
Lại dùng nội lực đánh gãy cái chân tàn tật của hắn, trong nháy mắt đau đến tiểu đạo sĩ hoa mắt chóng mặt.
Doanh Khải làm vậy là để phối hợp tốt hơn với tác dụng của dược vật.
Dù sao cái chân tàn tật của tiểu đạo sĩ đã rất lâu rồi, nếu không đánh gãy để dược vật nối lại lần nữa, sẽ lãng phí rất nhiều dược lực.
“Ráng nhịn đau một chút, hẳn là sẽ nhanh tốt thôi.” Doanh Khải điều khiển chân khí lưu chuyển trong cơ thể tiểu đạo sĩ, đả thông toàn bộ thất kinh bát mạch bị tắc nghẽn vì chân gãy của hắn.
Ngay khoảnh khắc kinh mạch cuối cùng được đả thông, đồng tử trong mắt tiểu đạo sĩ đột nhiên trợn lớn.
Khí tức quanh người phảng phất như thủy triều tích tụ đã lâu, trong phút chốc tuôn trào ra!
Chưa đến một hơi thở, tiểu đạo sĩ vậy mà cứ thế đột phá liền hai cảnh giới, đạt tới trình độ võ giả Tiên Thiên.
Với việc này, Doanh Khải cũng không thấy bất ngờ.
Tiểu đạo sĩ tu đạo nhiều năm, mặc dù vì nguyên nhân thể chất, khiến tu vi khó tiến thêm.
Nhưng sức mạnh được tích lũy từ lâu vẫn luôn tiềm ẩn trong cơ thể hắn.
Cho nên chỉ cần chỉ điểm một chút, sửa đổi vấn đề thể chất, là có thể kích phát lực lượng hắn tích trữ, từ đó đạt hiệu quả đột phá liên tục.
Cảm nhận được thực lực tăng lên, tiểu đạo sĩ chỉ vui mừng trong nháy mắt, rồi lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt tự nhiên.
Dường như không hề để tâm đến vấn đề thực lực cá nhân tăng lên.
Hắn sở dĩ bước vào con đường tu luyện Võ Đạo, chẳng qua là việc nhân tiện làm trong quá trình nghiên cứu đạo kinh mà thôi.
Cho nên đối với việc đột phá thực lực cũng không có mấy vẻ hưng phấn.
Ngược lại, nếu việc nghiên cứu đạo kinh có tiến triển, hắn sẽ vui mừng đến múa tay múa chân.
Cứ như vậy trải qua một thời gian dài, cho đến khi tiểu đạo sĩ cảm thấy toàn thân đau nhức mỏi mệt.
Quá trình dược dịch chữa trị cái chân tàn tật cũng cơ bản sắp hoàn thành.
Đợi đến khi hoàn toàn khôi phục, tiểu đạo sĩ nhìn cái chân đã hoàn hảo không tỳ vết của mình, trong mắt vẫn tràn ngập vẻ không dám tin.
Lúc này hắn, đã không biết nên biểu đạt lời cảm tạ với Doanh Khải như thế nào.
Chỉ có thể quỳ trên mặt đất, dập đầu thật sâu một cái.
“Tiền bối đại ân, tiểu đạo khó lòng báo đáp, nếu tiền bối có việc phân phó, tiểu đạo muôn lần chết không chối từ.” Doanh Khải hài lòng gật đầu, hiệu quả hắn muốn chính là đây, lại thêm thiên phú đạo pháp sẵn có của tiểu đạo sĩ, Doanh Khải tin tưởng, thực lực người này sẽ nhanh chóng tăng lên.
Đến lúc đó có thể thay hắn hành tẩu trong tầng lớp bình dân của thiên hạ, để nhiều người hơn gia nhập hàng ngũ tu hành, từ đó gián tiếp nâng cao thực lực của Cửu Châu.
Đương nhiên, chỉ dựa vào việc này thì không đủ.
Người thật sự có thể quyết định Cửu Châu có an toàn hay không, vẫn là những người tu luyện Võ Đạo ở tầng cao nhất.
Điểm này, Doanh Khải đã sớm có dự định, chỉ có tự mình ra tay mới có thể yên tâm.
Thời gian trôi qua cực nhanh.
Ngày lại qua ngày.
Chớp mắt lại một tháng trôi qua.
Dưới sự chỉ điểm của Doanh Khải, tiểu đạo sĩ đã hiểu thấu đáo hai quyển kinh thư.
Tu vi cá nhân cũng đột phá đến cảnh giới Tông Sư đỉnh phong.
Doanh Khải liền nói với hắn: “Sau hôm nay, mọi chuyện đều dựa vào chính ngươi. Nhớ kỹ việc ta giao cho ngươi, hy vọng lúc ta gặp lại ngươi, có thể cho ta một đáp án hài lòng.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận