Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 744: xin ngươi lại chết một lần!

Chương 744: Xin ngươi chết thêm lần nữa!
Nam tử áo đỏ đưa Doanh Khải tới một nơi.
Rõ ràng đây chỉ là một vùng đất hoang mạc, không thấy nửa bóng người.
Doanh Khải cười ha hả nhìn sang.
Hỏi nam tử áo đỏ, nói: “Đây là ý gì?” Nam tử áo đỏ cũng cười ha hả nói: “Xin lỗi đại huynh đệ, chẳng hiểu sao, tại hạ vừa thấy ngươi lần đầu đã muốn làm thịt ngươi. Cho nên, chỉ đành ủy khuất đại huynh đệ thôi.” Nam tử áo đỏ đang nói chuyện thì các võ giả xung quanh đã nhao nhao vây tới, chặn kín mọi đường lui của Doanh Khải.
Sắc mặt Tư Mã Kỷ lập tức trở nên nghiêm túc, bắt đầu suy nghĩ nên phá vòng vây thế nào.
Nhưng khi thấy vẻ mặt vân đạm phong khinh của Doanh Khải, hắn mới thả lỏng.
Doanh Khải thong dong nói: “Xem ra ngươi vẫn luôn ngụy trang nhỉ, ngay cả ta cũng bị ngươi lừa rồi.” “Ngụy trang?” Nam tử áo đỏ nhíu mày, tỏ vẻ không hiểu nói: “Đại huynh đệ đang xem thường ta sao? Ta trước nay chỉ nói thật, không chơi trò giả dối.” “Ngươi xem, ngay cả việc muốn giết đại huynh đệ, ta cũng quang minh chính đại nói ra mà.” Nam tử áo đỏ cố gắng biện giải, dường như không muốn bị Doanh Khải hiểu lầm.
Lần này thật sự khiến Doanh Khải không biết phải làm sao.
Hắn còn tưởng rằng, nam tử áo đỏ thực ra đã sớm nhận ra hắn, nên mới cố ý dụ hắn tới đây để phục kích.
Nhưng giờ xem ra, dường như không phải vậy.
Tình hình đã đến nước này, nam tử áo đỏ cũng đâu cần phải tiếp tục ngụy trang nữa?
Nghĩ vậy, Doanh Khải lắc đầu cười khẽ.
Mình cần gì phải trải qua quá trình phiền phức như vậy.
Nếu muốn biết tại sao, cứ giết thêm lần nữa, xem bọn hắn có còn xuất hiện được không là biết!
Doanh Khải chắp tay về phía nam tử áo đỏ.
Nói: “Đã vậy, chỉ đành phiền huynh đệ chết thêm lần nữa vậy.” Nam tử áo đỏ sửng sốt một lát, rồi đột nhiên cười ha hả: “Ha ha ha!! Đại huynh đệ, ngươi thật biết nói đùa, hai người các ngươi, lẽ nào còn đánh lại được một đám người chúng ta sao?” Các võ giả Tiên Khư vây khốn Doanh Khải ngày càng áp sát.
Tu vi của mỗi người đều được phô bày không chút che giấu.
Uy áp khổng lồ khiến mảnh không gian này trở nên dị thường quỷ dị.
Phảng phất như bị một thứ gì đó đại khủng bố bao trùm.
Theo tiếng nói của nam tử áo đỏ vừa dứt.
Một luồng sát khí khiến người ta nghẹt thở lập tức tràn ngập.
Mười mấy võ giả Tiên Khư đồng loạt ra tay, đủ loại chiêu thức sắc bén như vũ bão đánh về phía Doanh Khải và Tư Mã Kỷ.
Chỉ thấy trên không trung đao quang kiếm ảnh loé lên, quyền phong chưởng kình gào thét, hợp thành một tấm lưới giết chóc kín không kẽ hở.
Thanh thế cỡ này đủ để xé nát một võ giả bình thường trong nháy mắt.
Vậy mà, đối mặt với thế công phô thiên cái địa này.
Doanh Khải vẫn giữ dáng vẻ vân đạm phong khinh ấy.
Hắn nhẹ nhàng nâng tay, năm ngón tay hơi mở, một bức tường khí vô hình xuất hiện giữa không trung, chặn đứng mọi đòn tấn công.
Chỉ nghe tiếng kim loại va chạm “đinh đinh đang đang” vang lên không dứt bên tai.
Những đao kiếm khí thế hung hãn kia vừa chạm vào tường khí đã lập tức gãy nát.
Quyền chưởng kình lực bị bắn ngược trở lại, chấn động khiến những kẻ ra đòn phải liên tục lùi về sau.
Còn những chiêu thức Võ Đạo với khí thế khác nhau kia thì tan tác trên tường khí như bọt biển.
“Sao có thể như vậy?” Nam tử áo đỏ trừng lớn mắt, khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt.
Đòn tấn công toàn lực của mấy chục người bọn hắn vậy mà ngay cả phòng ngự của Doanh Khải cũng không phá nổi!
Doanh Khải mỉm cười, “Thực lực các ngươi quả thật không tệ, chỉ tiếc là...... gặp phải ta.” Lời còn chưa dứt, Doanh Khải đã biến mất tại chỗ.
Đám người chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa kịp phản ứng, Doanh Khải đã xuất hiện sau lưng một võ giả.
Hắn nhẹ nhàng điểm một ngón tay, nhìn như không hề có lực đạo, nhưng võ giả kia lại như bị sét đánh, cả người bay ra như diều đứt dây, nặng nề rơi xuống đất không thể đứng dậy nổi.
“Mọi người cẩn thận! Thực lực kẻ này sâu không lường được!” Nam tử áo đỏ hét lớn, đồng thời vận chuyển toàn thân chân khí, tế ra một thanh trường kiếm đỏ như máu.
Trên thân kiếm mơ hồ có phù văn màu máu lưu chuyển, tỏa ra khí tức khiến người ta sợ hãi.
Các võ giả khác cũng nhao nhao tung ra tuyệt chiêu giữ đáy hòm.
Đủ loại chiêu thức cường đại vang động trời đất, chấn động khiến toàn bộ không gian phải run rẩy.
Vậy mà bất luận bọn họ cố gắng thế nào, Doanh Khải từ đầu đến cuối vẫn thành thạo điêu luyện xuyên qua đám người.
Thân pháp của hắn nhanh như tia chớp, động tác như nước chảy mây trôi, mỗi lần ra tay đều có thể dễ dàng đánh bại một võ giả Tiên Khư.
Trong nháy mắt, đã có hơn mười võ giả ngã xuống đất.
Mà Doanh Khải vẫn giữ dáng vẻ vân đạm phong khinh kia, phảng phất chỉ như đang đi dạo nhàn nhã.
Nam tử áo đỏ thấy vậy, nghiến răng nghiến lợi lao tới Doanh Khải, “Xem kiếm của ta đây!” Chỉ thấy trường kiếm trong tay hắn bộc phát hồng quang chói mắt.
Phù văn màu máu trên thân kiếm phảng phất sống lại, lượn lờ trên không trung.
Từng đạo kiếm khí đỏ như máu tựa như những con rồng gầm thét lao ra, mang theo uy thế xé rách trời đất đánh về phía Doanh Khải.
Một kiếm này ngưng tụ công lực cả đời hắn, uy lực khó mà tưởng tượng.
Thế nhưng, đối mặt với chiêu thức tung hết toàn lực của hắn.
Doanh Khải chỉ hờ hững duỗi ra hai ngón tay, đã kẹp chặt lấy một kiếm kinh thiên động địa kia.
Kiếm khí nổ tung giữa hai ngón tay hắn, vậy mà ngay cả tay áo hắn cũng không hề rung chuyển mảy may.
Nam tử áo đỏ lập tức cảm thấy chân khí toàn thân như bị rút cạn, cả người suy yếu đến mức gần như đứng không vững.
“Sao... có thể...” Nam tử áo đỏ lẩm bẩm, trong mắt tràn đầy tuyệt vọng.
Hắn không thể hiểu nổi, tuyệt học mình khổ tu nhiều năm tại Tiên Khư lại bị đối phương hóa giải dễ dàng như vậy.
Doanh Khải lạnh nhạt nói: “Ta đã nói, ngươi nên chết thêm lần nữa.” Dứt lời, Doanh Khải xòe năm ngón tay, một luồng sức mạnh vô hình lập tức bao phủ lấy nam tử áo đỏ.
Nam tử áo đỏ chỉ cảm thấy từng tế bào khắp người đang rung động kịch liệt, phảng phất như sắp bị xé nát.
Hắn muốn giãy giụa, nhưng phát hiện mình ngay cả sức lực động đậy một ngón tay cũng không có.
“Không!” Nam tử áo đỏ phát ra tiếng kêu gào cuối cùng.
Ngay lập tức, cả người hắn hóa thành một đám sương máu, tiêu tán trong không khí.
Thanh huyết kiếm khiến người ta nghe danh đã sợ mất mật kia rơi “keng” một tiếng xuống đất, đã mất hết linh tính.
Thấy kẻ cầm đầu bị dễ dàng giết chết, đám võ giả còn lại cuối cùng cũng ý thức được sự khủng bố của người đàn ông trước mắt này.
Có kẻ quay người định bỏ chạy, nhưng lại phát hiện xung quanh từ lúc nào đã bị một lớp màn chắn vô hình bao phủ, căn bản không có chỗ trốn.
“Nếu đã tới, cũng đừng nghĩ rời đi đơn giản như vậy.” Giọng Doanh Khải vang lên bên tai mỗi người, “Đến mà không trả lễ thì không hay, để ta chiêu đãi các vị cho tốt.” Doanh Khải nhếch miệng, hai tay kết ấn, vô số đạo hào quang màu vàng bắn ra từ cơ thể hắn.
Những tia sáng đó như có sinh mệnh, đuổi theo từng võ giả muốn chạy trốn.
Bất luận bọn họ né tránh thế nào, cuối cùng cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị kim quang thôn phệ.
Chỉ trong vài hơi thở ngắn ngủi.
Trên chiến trường rộng lớn chỉ còn lại Doanh Khải và Tư Mã Kỷ hai người.
Không còn bất kỳ sinh vật nào khác.
Trong suốt quá trình, Doanh Khải từ đầu đến cuối vẫn giữ thái độ ung dung không vội.
Phảng phất như vừa rồi chỉ là tiện tay nghiền chết mấy con kiến đơn giản vậy thôi.
Trận chiến dù đã kết thúc, nhưng trong không khí vẫn tràn ngập một luồng khí tức khiến người ta sợ hãi...
Bạn cần đăng nhập để bình luận