Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 101: Giang hồ chấn động, Bắc Lương hồng y xa hơn Thiếu Lâm

Chương 101: Giang hồ chấn động, hồng y Bắc Lương tiến đến Thiếu Lâm
Sáng sớm ngày thứ hai.
Toàn bộ Thiếu Lâm Tự lập tức náo loạn cả lên.
Bởi vì mọi người dồn dập phát hiện vết tích giao thủ trên núi, lực phá hoại kinh người, dấu vết để lại cũng vượt xa tưởng tượng.
Đây tuyệt đối là cuộc giao đấu ở tầng thứ Đại Tông Sư mới có thể tạo thành, siêu phàm thoát tục mà lại kinh khủng tuyệt luân, không phải lực phá hoại mà Tông Sư bình thường có thể gây ra.
Đối với chuyện này.
Thiếu Lâm Phương Trượng Huyền Từ và mấy vị thủ tọa vô cùng coi trọng, trực tiếp phong tỏa khu vực hậu sơn, không để cho người ngoài bước vào, thậm chí ngay cả rất nhiều tăng nhân trong chùa cũng không được phép tới gần.
"Lần này không phải Tông Sư, mà là Đại Tông Sư!"
Sắc mặt Thiếu Lâm Phương Trượng Huyền Từ vô cùng khó coi, trong lòng cũng tràn đầy vẻ bất đắc dĩ, ngữ khí cũng đồng dạng trầm trọng vô cùng.
Nhưng nói đi cũng nói lại thật kỳ quái.
Mấy tháng trước Thiếu Lâm Tự vẫn còn gió êm sóng lặng, rất ít khi có cao thủ ngoại lai không rõ lai lịch xông vào, thế nhưng trong khoảng thời gian này lại liên tục xảy ra chuyện, đồng thời cao thủ đến càng lúc càng mạnh.
Trước đây đã có hai vị Tông Sư chết ở bên ngoài Thiếu Lâm Tự.
Lần này, lại là va chạm ở tầng thứ Đại Tông Sư!
Nhưng cũng may là không có Đại Tông Sư nào chết ở bên trong Thiếu Lâm Tự, nếu không tin tức này mà truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ dấy lên một trận hỗn loạn trên giang hồ, sinh ra rất nhiều chuyện thị phi.
"Sư huynh, tiếp theo nên làm thế nào?"
"Chúng ta không thể cứ để mặc cho chuyện như vậy xảy ra mãi, hơn nữa cho dù thật sự có Đại Tông Sư đến chúng ta cũng không sợ, bày ra Thập Bát La Hán Đại Trận chưa chắc không thể đánh chết kẻ đó ngay tại đây!"
Vị thủ tọa La Hán Đường tính cách có phần nóng nảy mở miệng.
Thật sự là những kẻ này quá không coi bọn họ ra gì, Thiếu Lâm Tự to lớn này lại bị chúng nhiều lần muốn đến thì đến, muốn đi thì đi.
"Minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng, không cần thiết phải như thế."
"Nếu thật sự có thể phục kích giết được kẻ đó ở đây thì còn dễ nói, nhưng nếu thất bại, mấy người chúng ta đây ai có thể chống đỡ nổi một vị Đại Tông Sư?"
Phương Trượng Huyền Từ hai tay chắp lại, ngược lại nhìn thoáng hơn một chút, hiểu rõ loại chuyện này nói thì đơn giản nhưng thực tế lại rất khó khăn.
Không có cách nào.
Cái giang hồ này, nắm đấm của ai lớn thì người đó chính là đạo lý.
Việc có thể làm trước mắt chính là thông qua vết tích và dấu vết giao thủ tại hiện trường, xem có thể tra ra được là vị Đại Tông Sư nào đã tới hay không, sau đó mới xem xét nên làm gì tiếp theo.
Cùng lúc đó.
Nhưng giấy không gói được lửa.
Chuyện này rất nhanh đã lan truyền khắp toàn bộ chùa.
Rất nhiều tăng nhân đều đang bàn tán về chuyện này, dồn dập suy đoán không ngừng.
Chỉ là chân tướng thì không cách nào biết rõ được, vết tích do Đại Tông Sư giao thủ để lại không phải đệ tử bình thường có thể dò xét, Huyền Từ và những vị khác có lẽ còn có hy vọng, nhưng cũng cần thời gian.
Nhưng mà đối với tất cả chuyện này.
Nội tâm Doanh Khải không hề có chút dao động nào, vẫn xuất hiện ở Tàng Kinh Các như thường ngày, phảng phất mọi chuyện xảy ra đêm qua đều không liên quan chút nào đến mình, giống hệt như một người hoàn toàn ngoài cuộc.
Hắn quét dọn một chút tro bụi trong Tàng Kinh Các xong, lại sắp xếp sơ qua một chút sách vở, công việc cả ngày cơ bản đã hoàn thành.
Thời gian còn lại, hắn đều sẽ dùng để tu hành.
Mà thứ hắn chuẩn bị tu luyện lúc này.
Chính là tuyệt học gia truyền của Mộ Dung thế gia - (Đấu Chuyển Tinh Di).
"Lần trước vừa mới bắt đầu tu luyện, liền bị tiểu ni tử Hoàng Dung kia cắt ngang, lần này phải tu hành cho tốt một thời gian, tranh thủ dùng thời gian ngắn nhất để tu luyện nó lên đến đỉnh phong."
Doanh Khải thở ra một hơi dài, trong lòng đã tính toán xong.
Đấu Chuyển Tinh Di, tuyệt đối là một môn võ học thượng thừa vô cùng đặc biệt, còn có tiềm lực cực lớn có thể khai phá, giới hạn thật sự của nó rốt cuộc ở đâu thì đến nay cũng không ai biết.
Bởi vì cho dù là Mộ Dung Bác, cũng chỉ tu luyện tới tầng thứ lô hỏa thuần thanh mà thôi.
Ngay cả đăng phong tạo cực cũng chưa đạt tới.
Có lẽ trong số tổ tiên của Mộ Dung thế gia, có một hai người hiếm hoi đạt tới tầng thứ đỉnh cao.
Vì vậy mới tạo nên cái danh "Lấy cách của người, trả lại cho người".
Nhưng đăng phong tạo cực cũng không phải là cực hạn.
Trên cảnh giới này còn có cảnh giới xuất thần nhập hóa, hóa mục nát thành thần kỳ, đó là tầng thứ chỉ có thể đạt tới sau khi phá vỡ cực hạn vốn có của võ học, là một loại thăng hoa ở một ý nghĩa khác.
"Dựa vào sự đặc thù của Đấu Chuyển Tinh Di, lại thêm nhục thân cường đại của ta, cả hai hỗ trợ lẫn nhau, có thể không sợ phần lớn Đại Tông Sư trong thiên hạ."
Doanh Khải ánh mắt sáng rực, hiểu rõ môn võ học này có thể phối hợp cùng Kim Cương Bất Hoại Thần Công, từ đó phát huy ra uy năng càng cường đại hơn.
Còn về việc khi cả hai môn võ học này cùng phát huy, có thể chống lại được Đại Tông Sư đỉnh phong bậc này như Ninh Đạo Kỳ hay không, thì khó mà nói.
Nếu xem những Đại Tông Sư như Hoàng Lão Tà, Chúc Ngọc Nghiên là hạng nhất lưu.
Vậy thì Ninh Đạo Kỳ chính là siêu nhất lưu, đã mơ hồ chạm đến tầng thứ Lục Địa Tiên Thần.
Mặc dù vẫn còn chênh lệch, nhưng thực lực quả thực kinh người, đối mặt với Đại Tông Sư hạng nhất lưu, có thể lấy một địch hai mà vẫn vững vàng chiếm thế thượng phong.
"Tuy nói cũng có nguyên nhân là Âm Hậu và Tà Vương vốn không hợp nhau, dẫn đến lúc hai người liên thủ đối kháng Ninh Đạo Kỳ thì tâm không đồng lòng, nhưng dù sao cũng xem như liên thủ, giữa họ vẫn có sự hỗ trợ lẫn nhau."
"Cho dù là Đại Tông Sư, cũng chia tam lục cửu đẳng, ta hôm nay chỉ mới vượt qua Hoàng Lão Tà mà thôi, vẫn phải tránh việc tự mãn."
Doanh Khải hàng ngày tự điều chỉnh tâm tính của bản thân, hiểu rõ đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên, bất luận đạt tới tầng thứ nào cũng không thể quá mức tâm cao khí ngạo.
Quá mức tâm cao khí ngạo, thường thường chính là một trong những lý do dẫn đến cái chết.
Sau đó.
Hắn lấy ra bí tịch (Đấu Chuyển Tinh Di), tùy ý tìm một góc khuất rồi bắt đầu lật xem.
Trong bí tịch, từng hàng chữ lớn đập vào mắt, hóa thành từng bức tranh trong đầu hắn, không ngừng thi triển, diễn giải sự huyền bí của môn võ học này, khiến hắn lĩnh hội như có thần trợ giúp.
. . .
Cùng lúc đó.
Một tin tức khác lại một lần nữa làm dậy sóng giang hồ, cũng gây nên chấn động lớn, thu hút sự chú ý khắp nơi.
Thậm chí không chỉ là ánh mắt trên giang hồ.
Ngay cả các Vương Triều ở khắp Cửu Châu, rất nhiều ánh mắt từ triều đình cũng không khỏi chuyển dời qua đây, dồn dập dõi theo chú ý chuyện này, thần sắc có phần vô cùng kinh ngạc.
Mà chuyện này.
Chính là việc Trưởng Quận Chúa Bắc Lương Từ Yên Chi, lại vô cùng phô trương rời khỏi Bắc Lương, đi vào lãnh thổ Đại Tống và đang hướng về phía Thiếu Lâm Tự.
Tin tức này vừa truyền ra, lập tức gây nên sóng to gió lớn khắp nơi.
Bởi vì mọi người không quên.
Ngay trước đó không lâu.
Vị Trưởng Quận Chúa Bắc Lương đại danh đỉnh đỉnh này từng ngạo nghễ tuyên bố với người đời rằng, nàng yêu một tiểu hòa thượng của Thiếu Lâm Tự, cũng tuyên bố nhất định sẽ mang người đó về nhà.
Trước đó mặc dù người đời bàn tán xôn xao, nhưng thực ra người tin thì không nhiều.
Phần lớn đều cho rằng đó chỉ là trò đùa tùy hứng nhất thời mà thôi.
Dù sao thân phận của vị Trưởng Quận Chúa Bắc Lương này cực kỳ đặc thù, bản thân Bắc Lương lại đang nằm giữa vòng xoáy và nơi đầu sóng ngọn gió, cho nên chuyện hôn nhân của nàng gần như không thể nào là tự do.
Đồng thời đối phương lại là một người xuất gia, nghĩ thế nào cũng thấy rất không khả thi.
Nhưng sự tình lại phát triển ngoài dự liệu của người đời.
Nàng. . . không phải đùa.
Mà là nghiêm túc!
Lần này đối phương rời Bắc Lương, đi tới Thiếu Lâm Tự ở Đại Tống, chính là minh chứng!
Trong khoảnh khắc.
Thiên hạ bàn tán xôn xao, đồng thời cũng dồn dập hiếu kỳ không thôi.
Ai cũng muốn biết vị tiểu hòa thượng Thiếu Lâm Tự kia rốt cuộc là người thế nào, mà có thể khiến Trưởng Quận Chúa Bắc Lương đường đường lại yêu thích đến thế, không tiếc đón nhận sự chỉ trích của thế gian!
Bạn cần đăng nhập để bình luận