Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 15: Không thương hương tiếc ngọc, lòng bàn chân bôi dầu

Chương 15: Không thương hương tiếc ngọc, lòng bàn chân bôi dầu
Nơi rừng rậm hậu sơn.
Loan Loan nằm ngửa trên mặt đất, thần sắc uỷ khuất, hốc mắt đỏ bừng còn kèm theo nước mắt, mái tóc dài đầy đầu vô cùng bừa bộn, cực kỳ giống bộ dạng vừa mới bị kẻ mạnh hơn ức hiếp.
Nam nhân này lẽ nào không hiểu cái gì gọi là thương hương tiếc ngọc sao?
Lão nương đi ra khỏi nhà một chuyến là có thể làm mê đảo không biết bao nhiêu nam nhân.
Kết quả gã nam nhân đầu hói này lại đè ta trên người mà đánh tơi bời?
Lúc này Loan Loan đã có chút hoài nghi nhân sinh, căn bản không nghĩ ra được gã nam tử trẻ tuổi trước mặt này nghĩ thế nào, một chút ý tứ thương hương tiếc ngọc cũng không có.
Nàng sinh ra cho đến bây giờ lớn như vậy.
Vẫn là lần đầu tiên phải chịu sự nhục nhã lớn như vậy!
“A Di Đà Phật, tội lỗi, tội lỗi.”
Doanh Khải cười gượng, hai tay chắp lại, biểu đạt sự áy náy của mình.
Vừa rồi hắn hoàn toàn là phản ứng theo bản năng, không hoàn toàn là suy nghĩ của chính mình, không phải cố ý.
Thuần tuý là nghĩ rằng mình cứu ngươi, ngươi lại còn ra tay với ta?
Trong cơn nóng giận.
Liền phát sinh chuyện sau đó.
“Cô nương, nếu ngươi đã tỉnh lại, vậy chuyện còn lại tiểu tăng liền không quản nữa, ngươi cứ tuỳ ý rời đi là được.”
Doanh Khải hai tay chắp lại, hướng về phía Loan Loan nhẹ nhàng xá một cái, xem như cáo biệt.
Kỳ thực hắn muốn tìm nàng đòi chút bồi thường.
Nói gì thì nói, hắn cũng lãng phí nửa ngày thời gian ở đây, còn tốn không ít tâm tư.
Chưa nói đến cái khác, Âm Quỳ Phái thân là một trong Ma Môn Lưỡng Phái Lục Đạo, công pháp võ học Thượng Thừa trong môn tuyệt không phải số ít.
Doanh Khải không tham lam, muốn một hai ba bản như vậy cũng rất bình thường đi?
Có điều hiện tại hắn thật đúng là ngại ngùng đi tìm người ta đòi, vừa mới đè người ta xuống đất đánh cho một trận.
Tuy không đánh mấy quyền, nhưng tóm lại vẫn là rất ngại.
Thế nhưng đối mặt với lời nói của Doanh Khải.
Loan Loan không có bất kỳ phản ứng hay biểu thị gì, chỉ lẳng lặng nằm dang tay dang chân hình chữ đại (大) trên đất, ra vẻ một bộ nhân sinh vô nghĩa.
Đối với việc này.
Doanh Khải cũng không thấy ngại ngùng gì, trực tiếp lòng bàn chân bôi dầu, bỏ trốn.
“A, coi như hôm nay chưa từng gặp qua nàng, ta cũng chưa từng cứu nàng là được rồi. Đường đường Thánh Nữ Âm Quỳ Phái, ta lại đè lên người nàng đánh nàng, đoạn nhân quả này cũng không nhỏ, từ nay cắt đứt mới là lựa chọn chính xác.”
Doanh Khải bước chân thật nhanh, hai tay hơi chắp lại, trong miệng không ngừng lẩm bẩm gì đó.
Hắn tuy đã hành hung người ta một trận không sai.
Nhưng hắn cũng đã cứu người ta mà!
So ra, hiển nhiên vẫn là ân cứu mạng lớn hơn một chút, hôm nay cứ thế bù đắp cho nhau, không có vấn đề gì, ai cũng không nợ ai.
Nhưng theo sau khi hắn rời đi không lâu.
Loan Loan đang nằm trên đất cuối cùng cũng ngồi dậy.
Đôi mắt thất thần của nàng dần dần khôi phục lại sự tập trung, chỉ là vết thương lòng làm thế nào cũng không cách nào xoá đi.
Mãi cho đến một lúc lâu sau.
Nàng mới dùng ánh mắt vô cùng sắc bén trừng mạnh một cái về hướng Doanh Khải rời đi, chỉ là chẳng biết tại sao còn mang theo một tia u oán cùng uỷ khuất.
“Là một tên đầu trọc, còn mặc tăng bào, hơn phân nửa là một hoà thượng, chỉ là không biết là hoà thượng thật hay giả hoà thượng.”
“Có điều thực lực người này bất phàm, tuy tu vi nội công không cao, nhưng tuyệt đối có một môn thượng thừa ngạnh công tu luyện tới tầng thứ không kém, nếu không ta không thể nào đánh không xuyên.”
Loan Loan cúi đầu trầm tư, đại khái phân tích một chút thân phận cùng bản lĩnh thủ đoạn của Doanh Khải.
Nàng tuy thương thế trên người không nhẹ, nội lực trong cơ thể cũng không nhiều, nhưng một kích toàn lực đánh ra trong vô thức tuyệt đối sẽ không kém hơn quá nhiều so với thời kỳ toàn thịnh.
Ít nhất cũng là bảy thành lực.
Vậy mà cú đánh đó không chỉ không gây thương tổn được đối phương, ngược lại còn làm tay mình bị chấn đến đau nhức, đây tuyệt đối là bộ dáng của một môn ngạnh công đã tu luyện tới chỗ cao thâm.
Mặc dù nàng cũng không biết thân phận tên họ của Doanh Khải.
Nhưng chuyện hôm nay.
Nàng nhớ kỹ, nhớ thật chắc, minh tâm khắc cốt.
Bởi vì nàng đã nhận ra tăng bào trên người mình, mà nơi này lại không có người nào khác, cho nên chỉ có thể là đối phương đã thay quần áo cho mình.
Nói cách khác.
Gã nam nhân thối không hiểu thương hương tiếc ngọc này đã có tiếp xúc thân mật với mình, đồng thời còn nhìn hết người mình rồi!
Đáp án này khiến Loan Loan triệt để kinh ngạc đến ngây người.
Đừng nhìn nàng Thiên Sinh Mị Cốt, ngày thường cũng thích trêu đùa một số người, nhưng trên thực tế lại tuyệt đối không có bất kỳ tiếp xúc thân mật nào với những người này, nội tâm vô cùng cao lãnh.
Chưa từng dự liệu được mình sẽ có một ngày như thế.
“Không được, tuyệt đối không thể cứ tính như vậy, ta nhất định phải khiến gã kẻ xấu xa này trả giá thật lớn!”
Loan Loan cắn răng nghiến lợi, sau khi sửa sang lại một chút.
Liền đuổi theo về hướng Doanh Khải rời đi.
Mãi cho đến khi nhìn thấy kiến trúc trên núi.
Nàng mới biết rõ mình đã đi tới nơi nào, hẳn là Thiếu Lâm Tự lừng lẫy nổi danh khắp Cửu Châu!
“Cho nên, gã kẻ xấu xa kia là hoà thượng Thiếu Lâm Tự?”
Loan Loan ngẩn người, trong đầu nghĩ Thiếu Lâm Tự không hổ là Thiếu Lâm Tự, nắm giữ truyền thừa gần hai ngàn năm, cho dù hôm nay đã suy yếu đến cực điểm, cũng vẫn ẩn giấu thiên tài có thực lực bực này.
Sau đó.
Nàng men theo khí tức nội công Thiên Ma Đại Pháp duy nhất còn lưu lại trong không khí, cẩn thận từng li từng tí dò tìm, cố gắng tìm ra tung tích của Doanh Khải. . .
Bên trong Thiếu Lâm.
Nàng không dám khua chiêng gõ trống, tất cả đều tiến hành trong bóng tối.
Nói thế nào thì đây cũng là cổ tự 2000 năm, cho dù ngày nay đã tịch mịch nhưng vẫn là Thái Đấu của giang hồ Cửu Châu, cường giả Tông Sư không phải là số ít. . .
. . .
Cùng lúc đó.
Doanh Khải đã trở lại Tàng Kinh Các, mặc dù bây giờ đã là chạng vạng tối nơi nhân gian, nhưng vẫn không thay đổi được trái tim muốn trở nên mạnh mẽ của hắn.
Hiện tại hắn vẫn còn một khoảng cách khá lớn so với tầng lớp cao nhất trên thế giới này.
Ở một thế giới hỗn hợp các thế giới võ hiệp lớn lại với nhau.
Chỉ có đặt chân vào Tông Sư chi cảnh, mới có thể có quyền lên tiếng nhất định, mới không bị xem là một con tốt trong đám đông chúng sinh.
Mà muốn sống sót không cần quá nhiều băn khoăn, chỉ sợ đến tầng thứ Đại Tông Sư cũng chưa chắc đã đủ.
Mục tiêu của Doanh Khải cũng không quá xa vời, chỉ cần có đủ bản lĩnh an thân lập mệnh là được.
Đương nhiên.
Có những lúc, chuyện tưởng chừng như vô cùng đơn giản lại thường là khó khăn nhất.
Nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên.
Một người mạnh sẽ có một người khác mạnh hơn, vĩnh viễn không có điểm dừng.
Cho nên Doanh Khải đặt cho mình một mục tiêu nhỏ.
Không đến Đại Tông Sư tuyệt không rời núi! Tuyệt không xuất đầu lộ diện bên ngoài!
“Trước tiên tu luyện viên mãn môn Thiếu Lâm Trường Quyền này, sau đó liền có thể nhận được khen thưởng công lực, có lẽ có thể giúp ta đặt chân vào Hậu Thiên Chi Cảnh.”
Doanh Khải thở ra một hơi dài, đã có kế hoạch nhất định cho tương lai.
Hiện tại hắn đã là đỉnh cao võ giả nhất lưu, chỉ kém một chút là có thể thử đột phá. Sau đó khi đạt đến Hậu Thiên Chi Cảnh, nội lực sẽ được đề thuần trên diện rộng, gột rửa gân mạch thân thể.
Do đó, cảnh giới Hậu Thiên cũng là một ranh giới lớn.
Chỉ khi thực sự bước vào tầng thứ Hậu Thiên, mới tính là chính thức bước lên con đường võ đạo.
Nhưng đúng lúc hắn định lấy xuống quyển bí tịch Thiếu Lâm Trường Quyền từ trên kệ sách.
Một bàn tay ngọc xinh đẹp lại không biết từ đâu thò ra, da thịt trắng như tuyết, ngón tay thon dài mà có lực, đi trước hắn một bước lấy đi kinh văn.
Doanh Khải có chút không kịp đề phòng, chủ yếu là hắn không có phòng bị gì nhiều.
Nhưng hắn cũng không hề bối rối.
Bởi vì lúc bàn tay ngọc kia vươn tới cũng có một mùi hương thoang thoảng đặc biệt truyền đến.
Mà chủ nhân của mùi hương thoang thoảng này không phải ai khác.
Chính là Thánh Nữ đến từ Âm Quỳ Phái —— Loan Loan!
Bạn cần đăng nhập để bình luận