Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 72: Ngày hôm nay nhiều phiền ưu

"Kẻ làm loạn tâm ta, hôm nay thật nhiều phiền ưu."
Doanh Khải nhẹ giọng nói, ánh mắt nhìn về phía cây đại thụ bên ngoài lầu các, đôi tròng mắt trong suốt vô cùng, giống như một vũng suối Thanh Tuyền, nhưng lại sáng ngời có thần.
Có đôi khi.
Một cái lướt qua vai, hay có lẽ là một cái ngoảnh đầu lại, liền sẽ tạo nên một duyên phận.
Duyên phận, xưa nay đều là kỳ diệu không thể tả, đồng thời cũng không hề nói đạo lý.
Khi nên đến, nó sẽ tự đến.
Nếu như không đến, cưỡng cầu cũng vô ích.
Đương nhiên.
Hắn cũng không biết đây có phải là duyên phận của chính mình không, dù sao cả hai bên cũng chưa từng mở miệng, cũng không có bước phát triển mang tính thực chất nào.
Chẳng qua chỉ là sống chung mấy ngày mà thôi.
Nhưng hôm nay tâm hắn đã loạn, liền đủ để chứng minh sự tồn tại của đối phương trong lòng hắn là có sức nặng.
"Có lẽ chuyện này không liên quan đến ta, làm ngược lại sẽ rơi sâu vào hiểm cảnh, nói không chừng sẽ đặt cả chính mình vào đó."
"Việc này đi ngược lại kế hoạch ban đầu của ta, không phải điều ta muốn thấy."
Doanh Khải thần sắc bình tĩnh, thân hình cao lớn mặc một bộ tăng bào màu xám bằng vải bố, đứng trong lầu các kia cực kỳ nổi bật.
Bên ngoài lầu các có gió nhẹ lướt qua.
Khiến rừng trúc bốn phía phát ra tiếng xào xạc, lá trúc xanh biếc chậm rãi rơi xuống, ánh nắng ấm áp ở bên ngoài, còn thế giới bên trong lầu các thì hơi hiện ra vẻ mát mẻ, cũng có thể cảm nhận được một luồng hương sách nhàn nhạt.
"Thôi được, hôm nay liền không tu hành, nghỉ ngơi một chút, điều chỉnh lại trạng thái."
Sau khi trầm tư hồi lâu.
Doanh Khải chọn cách phớt lờ những điều vừa mới suy tính, cũng không chuẩn bị đi cứu giúp.
Mà là thở ra một hơi dài, chuẩn bị hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt.
Dù sao kể từ khi đến Thiếu Lâm Tự.
Hắn về cơ bản là không nghỉ ngơi mấy, thời gian có thể dùng để tu luyện thì tất cả đều dùng để tu luyện.
Hôm nay tĩnh cực tư động, có lẽ nên dừng lại nghỉ ngơi một chút, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ một chút.
Ngay sau đó hắn đặt xuống quyển kinh văn đang đọc, đi về phía bên ngoài.
Sau khi đi ra bên ngoài.
Hư Nhân, người đang tụ tập một chỗ không biết trò chuyện gì, vô cùng kinh ngạc, lên tiếng hỏi:
"Sư đệ, hôm nay ngươi không đọc kinh thư sao?"
Những người khác cũng đều như vậy, đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Doanh Khải chủ động đi ra khỏi Tàng Kinh Các, trước kia hắn đều ru rú ở bên trong, hết sức chuyên chú nghiên cứu kinh văn trong sách.
"Ừm, hôm nay chuẩn bị nghỉ ngơi một chút, chính gọi là lao dật kết hợp, ta cũng không thể cứ luôn ru rú làm một việc, như vậy sẽ chán." Doanh Khải gật đầu.
"Vậy thì tốt quá, hôm nay ngươi hãy theo chúng ta đi trải nghiệm chút việc đời, nghe đồn dưới chân núi kia mới có một cô nương vô cùng xinh đẹp tới, hắc hắc..." Trên mặt Hư Nhân lộ ra nụ cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên không biết bao nhiêu mà kể.
Mà mấy vị đệ tử Tàng Kinh Các khác cũng đều đại khái như vậy.
Bộ dáng này của bọn họ.
Đương nhiên cũng khiến ánh mắt Doanh Khải nhìn về phía họ càng ngày càng cổ quái, mơ hồ cảm thấy dường như có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng lại không nói rõ ra được.
Trải nghiệm việc đời?
Mới tới một cô nương xinh đẹp?
Mấy từ này nghe thế nào cũng không thích hợp, vừa nghe đã biết không phải chuyện đứng đắn.
Nhưng khi hắn đi theo Hư Nhân và những người khác đến hiện trường.
Mới biết mọi chuyện hóa ra không phải như hắn đã nghĩ.
. . .
Nghênh Hương Lâu.
Đây là một quán nhỏ ca múa khá nổi tiếng dưới chân núi Thiếu Lâm Tự, hoàn toàn không phải nơi Hoa Liễu như tưởng tượng, bên trong chỉ có mấy vị nghệ nhân thôi, đồng thời cũng chỉ là bán nghệ không bán thân.
Vào lúc này.
Doanh Khải bị đám người ở Tàng Kinh Các mang tới đây, trốn trong một căn lầu nhỏ, lẳng lặng quan sát.
Nhìn về phía sân khấu.
Một nữ tử tay cầm đóa hoa Sơn Trà che nửa mặt, vừa đàn tấu vừa có tiếng ca dao vang lên, giọng hát êm dịu mà dễ nghe, uyển chuyển không ngừng.
Mấy người Hư Nhân càng nghe càng si mê như say rượu, hoàn toàn đắm chìm vào trong đó, không thể thoát ra.
"Đây chính là trải nghiệm việc đời mà các ngươi nói sao?"
Khóe miệng Doanh Khải hơi nhếch lên, hoàn toàn không cảm thấy có gì đẹp mắt.
Bởi vì hắn từng là Cửu Hoàng tử Đại Tần, xuất thân từ dòng dõi quý tộc Hoàng gia, cảnh tượng hoành tráng nào mà chưa từng gặp qua, cảnh tượng trước mắt này đến da lông cũng không bằng.
Mà lý do hắn tới đây.
Là vì thật sự cho rằng đám người Hư Nhân này là hòa thượng giả, muốn xuống núi tìm thú vui.
Sau cơn hiếu kỳ, hắn thậm chí còn chuẩn bị kỹ càng để nhắc nhở họ một phen, dù sao nói thế nào cũng là đệ tử Thiếu Lâm, tốt nhất nên biết thu liễm một chút.
Kết quả lại là thế này?!
"Đúng vậy, sư đệ ngươi nghe khúc này xem, uyển chuyển mà lại êm tai, đoạn dạo đầu thì bình yên và tốt đẹp, nửa đoạn sau lại vắng lặng lạnh lẽo, tràn đầy ai oán, có phải là cực hay không?" Hư Nhân cười nói.
Lời này vừa nói ra.
Doanh Khải sững sờ hồi lâu, như nghĩ tới điều gì đó, sau đó trong lòng bật cười.
"Sư huynh nói không sai, đương nhiên là cực hay, quả thực êm tai dễ nghe."
"Nhưng mà sư huynh, sư đệ ta đột nhiên nhớ ra mình còn có chút việc phải làm, xin phép về trước."
Hắn nói như vậy, rồi đứng dậy cất bước rời đi.
Mấy người Hư Nhân thần sắc có phần kinh ngạc, nhận ra trạng thái hôm nay của Doanh Khải dường như không đúng, không giống với thường ngày lắm.
Nhưng bọn họ không nghĩ nhiều, sự chú ý vẫn đặt vào việc nghe hát.
Bên kia.
Doanh Khải thong thả đi về phía trước, từng bước một.
Khúc nhạc đúng là hay.
Mặc dù kém xa sự hoa lệ trong Hoàng gia, nhưng lại mang chút u oán uyển chuyển cùng sự dập dềnh nhấp nhô riêng có của dân gian, giống như cầu nhỏ nước chảy, nét đặc sắc rất rõ ràng.
Nhưng mà, khúc hay cũng vô dụng.
Tâm đã loạn thì phiền muộn, sẽ không thể nghiêm túc lắng nghe, cũng không có tâm tư để nghe.
Ngay sau đó.
Doanh Khải trở lại Tàng Kinh Các, đi tới ngọn núi phía sau lầu các, xếp bằng trên một tảng đá xanh lớn, đôi mắt không chút gợn sóng, trong đầu suy nghĩ vạn ngàn.
"Ngày xưa, Đông Tà Hoàng lão thí chủ từng cùng ta luận bàn, hỏi ta về chuyện nam nữ, nói ta nhìn thấu triệt như vậy, chắc hẳn ải mỹ nhân đối với ta không thành vấn đề."
"Nhưng ta lại trả lời rằng nếu thật sự có người đủ sức làm loạn tâm ta, cho dù đó là núi đao biển lửa, vực sâu vạn trượng, ta lại làm sao có thể ngoài miệng giả vờ tứ đại giai không?"
"Cho dù thật sự nói tứ đại giai không, cũng chẳng qua là tự lừa mình dối người mà thôi."
"Hôm nay, ta lại làm sao có thể tự lừa mình dối người?"
Hắn nhẹ giọng nói, nhưng trong lòng đã có quyết định.
Tuy nhiên mối liên hệ giữa hắn và đối phương cũng không sâu đậm, không cần thiết phải đi cứu đối phương, đối phương cũng không nhất định sẽ nhận phần ân tình này, thậm chí có khả năng sau khi chia tay lần trước liền đã là người xa lạ.
Tâm ý của mình không biết nói dối, loạn chính là loạn.
Điều hắn mong muốn không nhiều.
Chỉ cầu một ý niệm thông suốt.
Muốn cứu, thì đi cứu là được!
Cùng lắm thì, coi như là bồi thường cho sự áy náy vì lần đầu không cẩn thận đã đè lên người đối phương mà hành hung!
Sau khi nghĩ thông suốt.
Doanh Khải trong nháy mắt cảm thấy trong lòng thông suốt, không còn bế tắc như lúc trước nữa.
Ngay sau đó tại nơi không người này ở hậu sơn.
Hắn chậm rãi móc từ trong tay áo ra một chiếc mặt nạ hư ảo, chiếc mặt nạ này cổ xưa mà thần dị, tuy là mặt nạ nhưng lại không có bất kỳ khuôn mặt nào, chỉ có một luồng khói xám cuồn cuộn.
Chư Phật không có tướng, vô tướng vô ngã.
Tuyệt chân lý chúng nhân tướng gọi là không có tướng, người có thể có ngàn tướng, Phật có thể có Vạn Tướng.
Mặt nạ Vô Tướng Phật!
Vào lúc này.
Doanh Khải chậm rãi đeo mặt nạ lên mặt.
Làn sương mù màu xám cuộn lên hỗn loạn, vặn vẹo, hình thành một khuôn mặt Nộ Phật dữ tợn, giống như đến từ Địa Ngục, trên thân sát khí kinh người, nhưng lại có bảo tướng trang nghiêm.
Có kinh thư từng nói: "Có vị Phật từng thề nguyện nhất định độ hết chúng sinh Lục Đạo, cứu vớt mọi khổ đau, mới nguyện thành Phật."
Vị Phật này.
Chính là Địa Tạng Vương Phật.
Bạn cần đăng nhập để bình luận