Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 840: độc chiến quần tiên chi bộc

Chương 840: Độc chiến đám tiên bộc
Đây là một trận chiến định sẵn sẽ thất bại.
Thực lực của đám nô bộc Chân Tiên vô cùng cường đại, các thiên binh thiên tướng căn bản không có cách nào ngăn cản.
Bọn hắn chỉ có thể dùng máu tươi và tính mạng của mình để liều chết ngăn cản bước tiến công của địch nhân.
“Dừng tay!” Một tiếng nộ hống kinh thiên chấn nhiếp cả đất trời!
Doanh Khải đột nhiên từ phía sau vọt lên, lao thẳng đến đám nô bộc Chân Tiên.
Trường kiếm trong tay hắn vung về phía Bảo Quan nam tử như sấm sét.
Chặn đứng đòn công kích nhất kích tất sát của Bảo Quan nam tử.
Việc này triệt để thu hút sự chú ý của Bảo Quan nam tử đối với Doanh Khải.
Ánh mắt của hắn chậm rãi dừng trên người Doanh Khải, đánh giá Doanh Khải hết lần này đến lần khác, trong mắt ít nhiều mang theo một tia ngoài ý muốn.
Sau một lúc lâu, hắn mới mở miệng nói: “Trong cái tiên khư nho nhỏ này, lại có tồn tại như ngươi, quả thực vượt ngoài dự liệu của ta.” Nhưng hắn vừa dứt lời lại bỗng nhiên nhíu mày: “Không đúng, ta phụ trách giám sát nơi này ở Tiên giới đã lâu, nhưng chưa từng phát hiện ra bóng dáng của ngươi bao giờ. Rốt cuộc ngươi là ai?” Doanh Khải đương nhiên sẽ không trả lời câu hỏi của Bảo Quan nam tử.
Hắn thừa dịp đối phương dừng tay, cũng không ngừng dò xét mấy gã tự xưng là nô bộc của Tiên Nhân này.
Nếu hắn dốc toàn lực ứng phó, cũng không phải là không có khả năng chiến thắng.
Chỉ là với thực lực và bối cảnh của đối phương, Doanh Khải không dám chắc bọn hắn rốt cuộc có chỗ dựa và át chủ bài gì.
Hắn lo lắng không thể hạ gục mấy kẻ kia trong thời gian ngắn, nếu để bọn hắn liều mạng phát điên lên, đám thiên binh thiên tướng tất nhiên sẽ chịu tổn thất lớn hơn.
Hiển nhiên đây không phải tình huống mà Doanh Khải muốn thấy.
“Bản tọa đang hỏi ngươi đó, ngươi dám không đáp?” Phản ứng “chậm chạp” của Doanh Khải lập tức chọc giận Bảo Quan nam tử. Hắn chỉ tay vào Doanh Khải: “Cho ngươi thêm một cơ hội, bản tọa hỏi gì thì ngươi trả lời nấy, nếu không bản tọa sẽ cho ngươi biết thế nào là thống khổ.” Ngay khi Bảo Quan nam tử vừa dứt lời.
Một cảnh tượng mà tất cả mọi người đều không ngờ tới đã xảy ra.
Chỉ thấy Doanh Khải đột nhiên lao nhanh về phía Bảo Quan nam tử.
Tốc độ của Doanh Khải cực nhanh, khiến tất cả mọi người đều kinh ngạc không thôi.
Vào lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng.
Doanh Khải đã đến trước mặt Bảo Quan nam tử, trường kiếm chỉ thẳng vào cổ họng đối phương.
Khóe miệng Bảo Quan nam tử hơi nhếch lên, dường như đã đoán trước được hành động của Doanh Khải.
Hắn không chút hoảng sợ, nghiêng người tránh né, nhẹ nhàng né được một đòn này.
Doanh Khải cũng đột nhiên chuyển hướng trường kiếm, kiếm khí quét ngang, lại chém về phía ngực Bảo Quan nam tử.
Kiếm khí lướt qua đâu, không khí dường như bị cắt rách đến đó, phát ra âm thanh sắc lẻm.
Áo bào quanh thân Bảo Quan nam tử không gió mà tung bay.
Hoa văn trên đó dường như cũng run nhẹ trong luồng kiếm khí này.
“Keng!” một tiếng, Bảo Quan nam tử vung ống tay áo lên, một thanh trường kiếm màu đen xuất hiện từ hư không, vừa vặn chặn được đòn tấn công của Doanh Khải.
Binh khí hai người va vào nhau, phát ra tiếng vang đinh tai nhức óc, tia lửa bắn tung tóe.
Tiếng vang đó tựa như sấm sét nổ vang, quanh quẩn trên bầu trời chiến trường.
Vô số thiên binh thiên tướng vô thức bịt tai lại, khiếp sợ nhìn về phía Doanh Khải và Bảo Quan nam tử đang giao chiến.
Không khí xung quanh dường như cũng bị vụ va chạm kinh người này ép lại, phát ra tiếng vù vù trầm thấp.
“Có chút thú vị.” Bảo Quan nam tử nheo mắt lại, trong giọng nói không hề có chút bối rối nào, “Kiếm pháp này của ngươi quả là có chút đặc biệt, để ta lĩnh giáo một phen!” Hắn lời còn chưa dứt, thanh hắc kiếm trong tay đột nhiên run lên.
Thân kiếm trong nháy mắt kéo dài ra, hóa thành một con hắc xà, quấn lấy trường kiếm của Doanh Khải.
Con hắc xà kia toàn thân đen kịt, ánh mắt lại lóe lên hồng quang quỷ dị, làn da cứng rắn như sắt, mỗi lần ma sát đều phát ra tiếng kêu chói tai, rõ ràng là muốn dùng sức mài gãy kiếm của Doanh Khải!
Dị bảo bực này, Doanh Khải cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Trong lòng hắn cả kinh, nhận ra không ổn, liền lập tức thay đổi mũi kiếm, muốn thoát khỏi sự dây dưa của hắc xà.
Nhưng con hắc xà kia lại như hình với bóng, cắn chặt lấy kiếm của Doanh Khải không buông.
Nó tựa như một cây roi linh hoạt, chuyển động theo ý niệm của Bảo Quan nam tử.
Bất luận Doanh Khải né tránh thế nào, đều khó lòng thoát khỏi.
Ngay lúc hai người đang giằng co không dứt.
Mấy tên nô bộc Tiên Nhân khác phía sau Bảo Quan nam tử cũng gia nhập vòng chiến.
Gã nam tử mặc lục bào vung tay áo lên, trong tay áo loé lên ánh bạc, hơn mười thanh phi kiếm gào thét bay ra, xé rách bầu trời, hóa thành một trận mưa kiếm công kích về phía Doanh Khải.
Những thanh phi kiếm kia vô cùng sắc bén, thân kiếm mảnh mai nhưng cứng cỏi, ẩn hiện hàn quang, toát ra một luồng túc sát chi khí.
Nữ tử đi theo sau thì bấm ngón tay niệm chú, hai mắt hơi khép, một đoàn tử viêm ngưng tụ trên đầu ngón tay, tỏa ra nhiệt độ cao có thể thiêu cháy vạn vật, bay về phía Doanh Khải.
Tử viêm kéo theo một cái đuôi dài trên không trung.
Những nơi nó lướt qua, ngay cả hư không cũng bị thiêu đốt đến vặn vẹo biến dạng.
Hai Tiên Nhân nô bộc khác cũng mỗi người thi triển thần thông.
Một kẻ cầm trong tay một chiếc gương đồng, mặt gương lóe lên tia sáng kỳ dị.
Hắn chĩa gương về phía Doanh Khải, trong gương phản chiếu ra thân ảnh của Doanh Khải.
Doanh Khải chỉ cảm thấy thân thể trầm xuống, dường như có một luồng sức mạnh vô hình đang cầm cố hành động của hắn.
Kẻ còn lại thì dưới chân nổi lên thanh quang, cả người hóa thành một làn khói xanh, trong chớp mắt đã đến sau lưng Doanh Khải.
Mà trong tay hắn đã có thêm một thanh trường côn, trên thân côn điêu khắc những đường vân huyền ảo, lóe lên ánh lam quang sâu thẳm.
Doanh Khải bốn phía thụ địch, nhưng không hề tỏ ra bối rối chút nào.
Đối mặt với tử viêm của nữ tử, trường kiếm trong tay hắn múa lên tạo thành một màn kiếm ảnh, kiếm khí mang theo kình phong, trong nháy mắt đã đẩy lùi đoàn tử viêm kia.
Tử viêm nổ tung giữa không trung, hóa thành những đốm lửa nhỏ bay tán loạn khắp nơi.
Đối với hơn mười thanh phi kiếm kia, Doanh Khải chỉ vung kiếm vẽ ra một kiếm trận.
Một Lục Mang Tinh khổng lồ xuất hiện giữa không trung, kiếm trận xoay chuyển, hình thành một tấm chắn vô hình, giam tất cả phi kiếm vào trong đó, khiến chúng khó mà tiến thêm nửa phân.
Cùng lúc đó, hắn nắm tay trái lại, linh lực ngưng tụ, một thanh phi kiếm xuất hiện từ hư không.
Doanh Khải tay cầm song kiếm, thân hình phiêu hốt, kiếm quang lấp loé, vẽ ra từng đường cong tuyệt đẹp trên chiến trường.
Thanh trường kiếm trong tay phải đang bị hắc xà quấn lấy giờ phút này đang giao đấu với sinh vật quỷ dị kia.
Kiếm quang lúc sáng lúc tối, mỗi lần giao phong đều bộc phát ra hoa lửa chói mắt.
Còn thanh phi kiếm tay trái thì di chuyển giữa bốn tên tiên bộc, hóa giải từng đòn công kích của bọn hắn.
“Chỉ là lũ sâu kiến, cũng dám càn rỡ trước mặt ta!” Bảo Quan nam tử thấy vậy giận dữ, tay phải vung lên, sau lưng vậy mà hiện ra ngàn vạn ảo ảnh, mỗi ảo ảnh đều là hóa thân của hắn, giơ tay nhấc chân đều mang theo uy năng thông thiên triệt địa.
Ngay sau đó, trời đất biến sắc, nhật nguyệt vô quang.
Ngàn vạn đạo kiếm khí, đao quang như cuồng phong bão vũ đánh về phía Doanh Khải, bao vây lấy hắn.
Những đòn công kích đó đến từ bốn phương tám hướng, dày đặc đến mức gần như không có một kẽ hở.
Thân hình Doanh Khải phiêu hốt, phảng phất biến thành một đạo quang ảnh, xuyên qua né tránh giữa vô số đòn công kích.
Động tác của hắn nhanh đến cực hạn, gần như mỗi lần đều có thể tránh thoát một kích trí mạng trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc.
Nơi xa, các thiên binh thiên tướng nhìn thấy mà lo lắng không thôi, kinh hãi thán phục trước sự cường đại của Doanh Khải.
Những nô bộc Tiên Nhân vừa rồi còn tung hoành không ai địch nổi trước mặt bọn hắn.
Giờ phút này lại bị một mình Doanh Khải cuốn lấy, khó mà phân thân.
Bọn hắn hận không thể lập tức xông lên trợ giúp Doanh Khải một tay, nhưng lại biết rõ thực lực của mình không đủ, chỉ tổ làm liên lụy Doanh Khải.
Bạn cần đăng nhập để bình luận