Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 668: tiết giống ta dạng này người thiện lương, đã không nhiều lắm

Chương 668: tiết Người thiện lương giống ta đã không còn nhiều nữa Nhìn thấy dáng vẻ hơi ưu sầu của Trương Tam Phong và Lý Tín, nụ cười trên mặt Ti Mã Kỷ cũng trở nên càng lúc càng tươi.
Đúng lúc hắn đang vui vẻ thì lại bắt gặp ánh mắt có phần phẫn nộ của Lý Tín.
“Ngươi cười cái gì? Lẽ nào có chỗ nào đáng cười sao? Hay ngươi đang trêu đùa bọn ta, cảm thấy rất thú vị?”
Lý Tín luôn cực kỳ đề phòng Ti Mã Kỷ.
Bảo hắn đột nhiên tin tưởng một kẻ địch đến từ Tiên Khư, đối với hắn mà nói, điều đó quả thực là chuyện không tưởng.
Nếu không phải vì Ti Mã Kỷ quả thực hữu dụng đối với Cửu Châu, có thể giúp bọn hắn hiểu thêm một chút về chuyện của Tiên Khư, hắn đã sớm động thủ, khiến Ti Mã Kỷ phải câm miệng hoàn toàn.
Ti Mã Kỷ rõ ràng bị mấy câu nói đó của Lý Tín làm cho chột dạ.
Nhất thời không dám mở miệng phản bác.
Nhưng mà, đúng lúc mọi người đều cho rằng Ti Mã Kỷ sẽ lập tức giải thích cho phản ứng vừa rồi của mình, Ti Mã Kỷ lại đột nhiên nói: “Ta đương nhiên là cười rồi, là vui vẻ rồi. Bởi vì các ngươi không biết đối phó với người Tiên Khư tới như thế nào, nhưng ta thì biết!”
“Chỉ cần ta biết càng nhiều, khả năng bảo vệ được tính mạng của ta lại càng lớn.”
“Đổi lại là ngươi, ngươi cũng sẽ vui vẻ chứ?”
“...” “...”
Lý Tín cảm thấy cả đầu đều đau nhức.
Người này luôn thích nói ra những lời xuất kỳ bất ý, khiến bọn hắn căn bản không thể đoán được!
Nhưng không thể không nói, những lời quá “thẳng thắn” lần này quả thực đã xóa tan không ít nghi ngờ.
“Ngươi có biện pháp nào?” Trương Tam Phong ngược lại không băn khoăn quá nhiều, dùng cách thẳng thắn tương tự để hỏi Ti Mã Kỷ.
“Ta có một môn bí thuật...” Ti Mã Kỷ tự tin mở miệng, đang định nói gì đó.
Nhưng nói được nửa chừng, lại bị Trương Tam Phong cắt ngang: “Ngươi muốn nói, ngươi có một môn bí thuật, có thể tìm được vị trí của người Tiên Khư hạ giới?”
“Ơ...” Lần này, đến lượt Ti Mã Kỷ ngây người tại chỗ, sau đó gật đầu theo phản xạ.
“Có chính xác không? Có thể xảy ra sai sót không?” Trương Tam Phong tiếp tục nói thẳng, miệng như bắn liên thanh, không cho Ti Mã Kỷ cơ hội nói tiếp.
“Chính xác. Thỉnh thoảng sẽ xuất hiện một chút sai sót nhỏ, nhưng vấn đề không lớn.” Ti Mã Kỷ nói không để lại kẽ hở.
Sau đó hắn dường như nghĩ tới điều gì, hai tay chắp sau lưng, vô cùng tự đắc nói: “Môn bí thuật này chỉ có...”
“Ta biết, chỉ có ngươi mới sử dụng được, người khác không được.” Trương Tam Phong nói tiếp lời hắn, trong đầu vẫn đang suy tính chuyện khác.
“...” Ti Mã Kỷ bỗng nhiên cảm giác, có phải mình đã nhìn nhầm lão gia hỏa này rồi không.
Sao hắn định nói gì, lão gia hỏa này luôn có thể biết trước được?
Lẽ nào người Cửu Châu ai cũng như vậy sao?
Nghĩ đến đây, Ti Mã Kỷ càng nghĩ càng sợ, toàn thân nổi hết da gà.
Hắn đột nhiên có ảo giác, cảm thấy mình như **dê vào miệng cọp**...
Lý Tín đứng một bên cẩn thận lắng nghe.
Bây giờ hắn mới hiểu ra, thảo nào người này lại luôn tự tin như vậy.
Thì ra đối phương đã sớm liệu được rằng, Cửu Châu nhất định sẽ cần sự giúp đỡ của hắn ở phương diện này, cho nên tạm thời sẽ không vì chuyện đó mà giết hắn.
Đây cũng là chỗ dựa khiến hắn từ lúc bị bắt đến giờ vẫn tỏ ra **vân đạm phong khinh**.
“Từ lúc nhóm người đầu tiên của chúng ta giáng lâm hạ giới, thời gian đã trôi qua hai tháng.”
“Sau một khoảng thời gian nữa, thông đạo giữa Tiên Khư và hạ giới sẽ lại mở ra, đến lúc đó, tất nhiên sẽ có những người khác giáng lâm nơi đây.”
“Nếu có sự trợ giúp của ta, thì có thể vào lúc bọn hắn vừa mới hạ giới, khi toàn thân còn đang suy yếu, một lần diệt sạch toàn bộ bọn chúng.”
“Như vậy, cũng có thể đỡ tốn công sức đuổi bắt khắp nơi, phải đề phòng khắp chốn. Chẳng phải quá tốt đẹp sao?”
Ti Mã Kỷ tiếp tục dùng điểm này để tăng thêm con bài mặc cả cho mình.
Hắn tin rằng, chỉ cần là người lý trí và bình thường, đều sẽ biết phải lựa chọn như thế nào.
“Đề nghị của ngươi rất không tệ.” Trương Tam Phong suy tư xong, khẽ gật đầu, “Có điều, tất cả những gì ngươi làm cho đến lúc này, đều không giống hành vi của một người bên trong Tiên Khư. Cho dù ta không giết ngươi, chẳng lẽ ngươi có thể trốn thoát được sự truy sát của Tiên Khư sao?”
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của mọi người xung quanh đều đổ dồn lên người Ti Mã Kỷ.
Từ thái độ ngang ngược càn rỡ, khinh miệt toàn bộ Cửu Châu lúc ban đầu.
Đến lúc tình thế đảo ngược, đột nhiên quỳ xuống cầu xin tha thứ, khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.
Rồi đến hiện tại lại tự tin ung dung, **vân đạm phong khinh** cùng Trương Tam Phong đàm phán.
Khiến người ta không thể không cảm thán, quả nhiên người có thể leo lên đến đỉnh phong của hạ giới thực sự không hề đơn giản.
Cho dù ở bên trong Tiên Khư có biến thành một con chó hay con sâu cái kiến của người khác.
Thì đó cũng là một con chó vô cùng khôn ngoan!
“Tiên Khư? Ha ha ha...” Ti Mã Kỷ đột nhiên bật cười thành tiếng, “Mảnh đất Tiên Khư kia, từ trước đến nay đều là nơi **thực lực vi tôn** và **không từ thủ đoạn**.”
“Người thiện lương giống như ta, đã không còn nhiều nữa rồi.”
“Với lại, một nơi như cái lồng giam bình thường, cũng xứng để Ti Mã Kỷ ta đây bận lòng sao?”
“Chỉ có thượng giới chân chính, mới là nơi **tâm ta hướng tới**.”
“Chẳng qua là đám người thượng giới kia xem thường chúng ta mà thôi.”
“Nếu bọn họ để mắt tới, cho dù bị phái đi làm một con chó giữ nhà, ta cũng tuyệt đối là con trung thành nhất!”
Những lời vô liêm sỉ như vậy được nói ra từ miệng Ti Mã Kỷ.
Lại có vẻ tự nhiên đến thế, không hề có chút gượng ép nào.
Mặc dù chỉ mới tiếp xúc trong thời gian ngắn ngủi.
Nhưng cũng đủ khiến Trương Tam Phong cảm thấy, việc Ti Mã Kỷ có thể nói ra những lời này quả thực không có vấn đề gì lớn.
Bởi vì người này dường như chỉ coi trọng lợi ích mà thôi.
Chỉ cần có lợi ích, e rằng bảo hắn làm bất cứ điều gì cũng được.
Nhưng chỉ cần hết lợi ích, hắn có thể lập tức trở mặt ngay.
Như vậy cũng tốt, hiện tại thứ quan trọng nhất của Ti Mã Kỷ là tính mạng, đang bị Trương Tam Phong nắm trong tay.
Chỉ cần điều này không thay đổi, liền có thể ép Ti Mã Kỷ khai ra thêm nhiều thứ hữu dụng hơn nữa!
Trương Tam Phong không tin, người này thực sự chỉ có hiểu biết nông cạn như vậy về Tiên Khư.
Biết đâu, còn có rất nhiều thông tin quan trọng mà hắn chưa nói cho bọn họ.
Đương nhiên, Trương Tam Phong cũng có thể hiểu.
Ti Mã Kỷ chắc chắn không dám khai ra toàn bộ sự tình trong một lần.
Bởi vì hắn biết rất rõ, một khi mất đi giá trị lợi dụng, hắn sẽ rơi vào tình cảnh vô cùng nguy hiểm.
Dù sao tính mạng đã bị người khác nắm trong tay, sự sống chết chỉ cách một ý niệm của đối phương.
Đổi lại là bất cứ ai, cũng sẽ không đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy.
Tuy nhiên —— hắn không nói, không có nghĩa là Trương Tam Phong không có cách nào khiến hắn phải nói.
Trong khoảng thời gian tiếp theo, Trương Tam Phong hạ quyết tâm, muốn khiến Ti Mã Kỷ phải nhả thông tin ra từng chút một!
Sau cuộc thẩm vấn đơn giản, Ti Mã Kỷ bị giam thẳng vào một nhà giam bên trong Tiên Điện.
Khi hắn nhìn thấy đại điện Tiên Tần lơ lửng giữa không trung, khí thế hùng vĩ bao la.
Hắn cứ thế sững sờ tại chỗ hồi lâu, mắt trợn tròn như chuông đồng.
“Sai rồi... Tất cả đều sai rồi...” Ti Mã Kỷ tự lẩm bẩm, không ai biết chữ “Sai” mà hắn nói trong miệng rốt cuộc là chỉ điều gì.
Nhưng kể từ sau lần đó, vẻ tự tin như có như không vẫn luôn hiện hữu trên mặt Ti Mã Kỷ cuối cùng đã thu lại rất nhiều. Hắn nghiễm nhiên biến thành một người thành thật, lặng lẽ ở lại trong Tiên Điện.
Trong khoảng thời gian này, Trương Tam Phong gần như bảo hắn làm gì thì hắn làm nấy.
Ngoại trừ một số tin tức quan trọng liên quan đến Tiên Khư và thượng giới mà hắn sẽ che giấu, những chuyện còn lại hắn đều khai báo mà không hề giữ lại chút nào.
Thậm chí ngay cả thời gian cụ thể mà hắn suy tính được về lần hạ giới tiếp theo của người Tiên Khư, hắn cũng đều báo cho Trương Tam Phong biết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận