Tống Võ: Tự Tù Tàng Kinh Các Mười Năm, Xuất Thế Tức Vô Địch

Chương 140: Kinh hoàng Phạm Thanh Huệ

Chương 140: Kinh hoàng Phạm Thanh Huệ
Vào giờ phút này.
Phạm Thanh Huệ gào thét, điên cuồng vận chuyển chân khí trong cơ thể, tóc đen đầy đầu tung bay dữ dội, cố gắng chống lại đạo áp lực vô cùng nặng nề trên thân này.
Nhưng rồi nàng liền vô cùng hoảng sợ phát hiện.
Hành động của chính mình dường như không có chút tác dụng nào, hoàn toàn giống như đá chìm đáy biển vậy, không dấy lên nổi một chút sóng gió, còn không bằng gợn sóng sinh ra khi một hòn đá rơi vào hồ.
Cổ lực lượng kia đè trên người mình, sâu như thâm uyên, bao la như biển cả.
Căn bản không phải là thứ nàng có khả năng chống lại.
"Nam Mô, hát la đát na, sỉ la dạ da, Nam Mô, a li ư. . . Nam Mô, kia la cẩn trì, ê lợi Ma Ha, bà sỉ cát be be. . ."
Nhưng mà đúng vào lúc này.
Bên tai Phạm Thanh Huệ, lại bỗng nhiên truyền đến tiếng tụng kinh của tăng nhân.
Nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên là do tiểu sa di quỷ dị kia làm ra, nhưng lại không hiểu vì sao đối phương lại muốn tụng kinh vào lúc này, lẽ nào muốn cảm hóa chính mình sao?
Nhưng rất nhanh.
Nàng liền nhận thấy điều không ổn, đồng thời ánh mắt trong con ngươi ngày càng trở nên sợ hãi.
Bởi vì nàng rõ ràng đã chủ động che giấu một phần ngũ giác lục thức, theo lý mà nói bản thân đáng lẽ đã không nghe được tiếng tụng kinh này, thế nhưng nội dung kinh văn này lại cứ thế len lỏi vào, lại còn vang vọng trực tiếp trong đầu nàng.
Đồng thời theo tiếng tụng kinh này kéo dài.
Hai mắt nàng dần dần trở nên mê ly, đạo âm thanh kia trong đầu phảng phất trở thành thứ duy nhất, mọi âm thanh khác xung quanh đều biến mất, phảng phất như toàn bộ thế giới chỉ còn lại những đạo tiếng tụng kinh kia.
Dần dần.
Nàng mất đi mọi sự phản kháng, cũng không còn vận dụng chân khí trong cơ thể để chống lại cổ lực lượng kia nữa, mà dần dần trở nên mơ màng, hay đúng hơn là có chút thành kính.
Một khắc này.
Nàng không còn giống một vị Võ Đạo Đại Tông Sư nữa, ngược lại giống như một tín đồ thành kính.
Chỉ là ngay vào lúc này.
Tiếng tụng kinh trong đầu nàng đột nhiên tiêu tan, lúc này nàng mới đột nhiên tỉnh mộng, toàn bộ lưng đều bị mồ hôi lạnh làm ướt đẫm, ánh mắt trong con ngươi cũng ngày càng hoảng sợ, không ngừng há miệng lớn tham lam thở hổn hển, phảng phất như vừa mới trải qua một cơn ác mộng ngoài sức tưởng tượng.
"Cái này. . . Đây tột cùng là cái gì? !"
Nàng vô cùng hoảng sợ, đã không cách nào hình dung được cảm giác vừa rồi, giống như cả người sắp bị khống chế vậy hoặc là đánh mất chính mình vậy.
Mà người tạo thành tất cả những điều này.
Lại chính là Doanh Khải.
Hắn sau khi thí nghiệm ( Đại Từ Đại Bi Cảm Hóa Tâm Kinh ) liền thu lại pháp môn, cũng không thật sự thu Phạm Thanh Huệ làm tín đồ, đối với hắn mà nói việc này ngược lại là một chuyện buồn nôn.
"Mặc dù chỉ mới tu luyện tới tầng thứ nhất, cách cảnh giới cực hạn còn một đoạn đường rất dài phải đi, nhưng đối với Đại Tông Sư phổ thông cỡ thực lực Phạm Thanh Huệ mà nói, cũng đã có hiệu quả không tệ."
Doanh Khải khẽ gật đầu, khá hài lòng đối với biểu hiện của đạo pháp môn này.
Chỉ là đáng tiếc.
Đạo pháp môn này đối với hắn mà nói, ít nhiều gì có vẻ hơi 'gà mờ'.
Bởi vì việc thu những người ở tầng thứ này hoặc yếu hơn làm tín đồ, đối với hắn mà nói không có chút tác dụng nào, không bằng nâng cao thực lực bản thân thì thiết thực hơn.
Dù sao hắn cũng không cần hương hỏa, cũng chưa từng nghĩ tới chuyện muốn nhất thống Cửu Châu các loại.
Đó cũng không phải con đường của hắn.
"Thí chủ, ngươi bây giờ còn cho rằng Tông Sư rất mạnh sao?"
Doanh Khải thu hồi suy nghĩ, ánh mắt đặt trên người Phạm Thanh Huệ, trên mặt mang một nụ cười đầy ẩn ý.
Mà giờ khắc này Phạm Thanh Huệ, cuối cùng cũng nhìn thẳng vào sự chênh lệch thực lực giữa đôi bên.
Nhưng nàng không hiểu.
Tiểu sa di trước mắt này rõ ràng vô cùng trẻ tuổi, nhìn qua nhiều lắm cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, tại sao lại sở hữu thực lực kinh khủng như vậy, lại có thể không tốn chút sức lực nào liền trấn áp được chính mình một cách vô hình.
Chẳng lẽ... đây là một vị Lục Địa Thần Tiên sao?!
"Tiền bối nói đùa, trước mặt tiền bối, Tông Sư căn bản không tính là gì, là tiểu ni vừa rồi đã quá mạo phạm, còn mong tiền bối thứ lỗi!"
Phạm Thanh Huệ hít sâu một hơi, biết co biết duỗi, liền vội vàng thừa nhận sai lầm vừa rồi của mình, thái độ vô cùng cung kính.
Bởi vì nàng nghĩ đến một khả năng.
Đó chính là tiểu sa di trước mặt này trên thực tế không hề trẻ tuổi, có khả năng là một vị lão quái vật có tu vi cực kỳ cao thâm, đồng thời đã tu luyện đến cảnh giới cải lão hoàn đồng.
Nếu không.
Không thể giải thích thông tướng mạo trẻ tuổi như vậy của đối phương, mà lại có thể sở hữu thực lực kinh người đến thế.
Đồng thời, cải lão hoàn đồng ở Cửu Châu tuy vẫn rất đặc biệt, nhưng cũng không phải là không có tiền lệ, cũng là chuyện có khả năng xảy ra, đây cũng là nguyên nhân vì sao nàng đổi giọng xưng hô đối phương là tiền bối.
Còn về cái gọi là Đại Tông Sư không thể nhục.
Nàng hoàn toàn quên mất, quên sạch sành sanh.
Bởi vì trước mặt loại cường giả như Lục Địa Thần Tiên này, Đại Tông Sư căn bản không tính là gì, giơ tay là có thể trấn áp, có kiêu căng ương bướng đến đâu cũng chỉ là tự mình chuốc khổ mà thôi.
Đồng thời nội tâm nàng đối với Doanh Khải cực kỳ hoảng sợ, đến mức bệnh hoạn.
Thật sự là ( Đại Từ Đại Bi Cảm Hóa Tâm Kinh ) vừa rồi đã để lại ấn tượng quá sâu sắc trong nội tâm nàng, khiến nàng đối với Doanh Khải giống như chuột thấy mèo vậy.
"Mặt khác, tiểu ni liền không làm phiền tiền bối nữa, ngày khác chắc chắn sẽ mang lễ vật hậu hĩnh đến để bồi tội, mong tiền bối đừng trách tội!"
Phạm Thanh Huệ vô cùng lo sợ, hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hăng càn quấy lúc trước, cách xưng hô với chính mình cũng không còn là 'Bản tọa', mà là 'Tiểu ni'.
Nàng là ni cô, người ngang vai vế thường xưng là 'bần ni'.
Người nhỏ tuổi hơn thì dĩ nhiên xưng là 'tiểu ni'.
"Cút đi!"
Doanh Khải nhẹ nhàng vẫy tay, cũng không muốn để ý tới Phạm Thanh Huệ, đối với đối phương cũng không có chút hảo cảm nào.
Bất quá nể mặt Sư Phi Huyên và việc mình cũng là dân ăn hàng.
Nên không trực tiếp trấn sát đối phương.
Nhưng mọi việc chỉ có một lần, nếu như có lần thứ hai, hắn tự nhiên không có lý do gì nương tay, trực tiếp trấn sát là xong.
"Đa tạ tiền bối!"
Phạm Thanh Huệ vốn luôn ngạo khí sau khi nghe thấy chữ đó, cuối cùng như được đại xá, liền vội vàng kéo theo đệ tử nhà mình, nhanh chóng rời khỏi hậu sơn.
Sau đó lại rất nhanh rời khỏi Thiếu Lâm Tự, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không có.
Hiển nhiên, chuyện vừa xảy ra đã làm nàng sợ vỡ mật.
Nếu không đã chẳng phải bộ dạng này.
"Sư tôn, ngươi đây là..."
Sư Phi Huyên lộ vẻ không hiểu, chậm rãi nhớ lại từng cảnh tượng vừa diễn ra, chưa bao giờ nghĩ tới vị sư tôn vốn tâm cao khí ngạo kia của mình, cuối cùng lại lộ ra bộ dạng này.
"Phi Huyên, ngươi không hiểu, Thiếu Lâm Tự... ẩn chứa sự kinh khủng tột cùng!"
"Vị tiểu sa di vừa rồi có khả năng là một vị Lục Địa Thần Tiên, hơn nữa còn là nhân vật đã tu luyện tới tầng thứ cải lão hoàn đồng cấp độ đó, Thiếu Lâm Tự này không hổ là ngôi chùa cổ hơn ngàn năm tuổi, trải qua bao năm tháng mà không suy tàn..."
Phạm Thanh Huệ thở ra một hơi dài, mãi đến khi rời khỏi Thiếu Lâm Tự mới an tâm một chút, nói đi nói lại vẫn còn cảm giác sợ hãi.
Nhưng nàng cũng đã nhận định.
Tiểu sa di kia tuyệt không phải tăng nhân bình thường, nhất định là một vị Lão Tổ của Thiếu Lâm Tự, chỉ là do tu hành thành công nên mới hiện ra dáng vẻ trẻ tuổi như vậy.
Chỉ là khi nàng nói ra những lời này.
Trong đầu Sư Phi Huyên, vẫn không khỏi nhớ lại một chuyện.
Mà chuyện này.
Đương nhiên đó là chuyện Doanh Khải từng đích thân thừa nhận với chính mình rằng, hắn chính là Địa Tạng.
Nhưng cho dù đối phương là Địa Tạng, cũng không thể nào khiến cho sư tôn nhà mình kinh hoàng đến thế được, chẳng lẽ đối phương nói đùa sao?
Nhưng mà việc đó có phải là đùa hay không.
Nàng đã không còn để ý nữa.
Bởi vì nàng nhận ra, chính mình vậy mà đã chính miệng ăn gà và thỏ nướng do một Lục Địa Thần Tiên tự tay làm!
Chuyện này nếu như truyền đi, chỉ sợ đủ để nàng khoác lác (thổi) cả đời!
Bạn cần đăng nhập để bình luận